(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 56: Dịu dàng




An Noãn trở mình, cánh tay lộ ra bên ngoài, Thẩm Diệc Minh mỉm cười đắp lại chăn cho cô.

Làm ba, điều tiếc nuối nhất của ông chính là không thể cùng cô trưởng thành, ông cũng dùng một ngày để đọc nhật ký của An Hồng Minh, qua ghi chép không hoàn chỉnh của ông ấy mới hiểu đơn giản về quá trình trưởng thành của An Noãn. Ông rất hâm mộ An Hồng Minh, thoạt nhìn thì ông ấy như một người đàn ông rất bất hạnh, nhưng ông ấy lại có thứ đời này ông không có được. Giờ đây, cho dù ông bù đắp cho An Noãn thể nào cũng cảm thấy không đủ.

Không chỉ như vậy, ông cũng dần dần cảm nhận được mình mắc nợ Thần Bằng. Ông đã để cho đứa bé này2từ nhỏ thiếu đi tình yêu, lớn lên ở nước khác. Điều làm ông vui mừng là Thần Bằng rất hăng hái tranh giành, rất ưu tú. Nếu như sớm bồi dưỡng, chắc bây giờ đã có nhiều thành công rồi. May mà tất cả vẫn còn kịp. Ông rất cảm ơn ông trời đã đưa An Noãn về bên ông, để cho cô gái đơn thuần tốt đẹp này mang đến tiếng vui cười cho cái nhà này, khiến cái nhà này càng ấm áp hơn. Ông vén tóc rối của cô ra sau tai, An Noãn ngọ nguậy, ôm lấy cánh tay ông, giọng nói mềm mại như đang mơ ngủ, “Ôm ngủ.” Trái tim ông thắt lại, đứa bé đáng thương này, cô đã đối mặt với màn đêm hiu quạnh và vắng lặng này bằng cách8nào vậy? Nghĩ đến đây, sự căm ghét của ông với Mạc Trọng Huy lại tăng thêm mấy phần. Ông tín nhiệm hắn, không chú ý đến thành công của hắn, luôn cảm thấy đứa bé kia của nhà họ Mạc là một người có trách nhiệm, lại không ngờ đứng trước tình thân, hắn vẫn không đủ lý trí.

Mạc Trọng Huy chất vấn ông, vì sao phải để hắn và An Noãn trả nợ ân oán đời trước. Ông cũng đang luôn xét lại mình, ông thừa nhận ông có sai. Là ông đã từng vùng vẫy giữa tình cảm và sự nghiệp, là ông không đủ quả quyết. Nếu tính cẩn thận, tất cả bi kịch đều là do ông gây ra.

Trái tim ông không nhịn được đau thắt lại, ông giơ tay vuốt má cô, vô cùng6áy náy.

Đêm đó, An Noãn ngủ rất say, trong cơn mơ mơ màng màng dường như tìm được chỗ dựa quen thuộc, lúc tỉnh dậy phát hiện mình đang ôm cánh tay bác hại.

Cô vội vàng buông ra, kinh ngạc, “Bác hai, sao bác lại về rồi?” Thẩm Diệc Minh bị cô ôm lấy cánh tay suốt đêm, bây giờ đã tê rần, hoàn toàn mất hết cảm giác rồi.

“Bác hại, tay bác sẽ không bị phế chứ?” An Noãn trêu ghẹo. Thẩm Diệc Minh cốc lên trán có một cái, “Phế rồi mà cháu còn vui vẻ như vậy, cháu có lương tâm không hả?” An Noãn cười hì hì, “Sao bác lại ở đây? Tối hôm qua cháu nhớ rõ ràng là bác vẫn chưa về mà.” “Ngày đầu tiên cháu đi làm, bác không yên tâm, đi3suốt đêm về thăm cháu.”

“Bác, bác còn như vậy nữa cháu sẽ bị báo chiều hư mất. Cháu đã sắp làm mẹ rồi, bác còn chiều cháu như trẻ con ấy.”

Thẩm Diệc Minh cưng chiều vuốt tóc cô, cười nói: “Cho dù cháu có lớn thế nào, cho dù cháu có mấy đứa con, ở trong mắt bác, cháu vẫn là một đứa bé, đứa bé của bác.” Tầm mắt An Noãn trở nên có chút mơ màng, có mấy lần ba cô cũng nói với cô như vậy. Khi đó cô cố ý muốn ở bên Mạc Trọng Huy, nhưng ba sống chết không đồng ý, cô gầm lên giận dữ với ba, “Con đã trưởng thành rồi, ba đừng quản con nữa!”

Ba nhẹ giọng trả lời một câu, “Cho dù con có lớn thế nào, ở trong mắt5ba, con vẫn chỉ là một đứa bé.” Cho tới bây giờ, cô vẫn nhớ vẻ mặt hiu quạnh của ba khi đó, vẻ mặt giống như con gái bảo bối của mình sắp bị người khác cướp đi mất.

Thẩm Diệc Minh ở nhà ăn sáng với An Noãn, Gần đây An Noãn ăn rất ngon miệng, có lẽ cũng là công lao của ba bác dâu, bọn họ luôn nấu nhiều món ngon cho cô ăn, trong một tuần không bao giờ bị ăn trùng lặp. An Noãn có thể cảm nhận được rõ ràng, mỗi khi cô ăn được nhiều thêm một chút trong mắt tất cả mọi người đều có sự vui vẻ.

Ăn sáng xong, Thẩm Diệc Minh đích thân đưa cô đến công ty, An Noãn bảo ông dừng xe ở cách của công ty rất xa, bởi vì xe của ông cùng với biển số xe đều quá nổi bật, thậm chí có thể nói là quá khoa trương.

Thẩm Diệc Minh không để ý đến, cười nói, “Bác còn có thể để cháu đi qua đường một mình sao?” Tài xế của ông lái thẳng xe đến dưới chân tòa công ty JM. An Noãn nhìn xung quanh, nhìn thấy không có ai, cô nhanh chóng kéo cửa xe ra, chạy xuống như kẻ trộm. Ngay cả lính cảnh vệ của Thẩm Diệc Minh cũng nói đùa, “Thủ trưởng, cô An đây là đang chê ngài làm cô ấy mất mặt sao?” Thẩm Diệc Minh cười, “Còn không phải sao, gương mặt này của tôi, nó không cần gặp nữa rồi.” Có bao nhiêu người hâm mộ thân phận của ông, lại có bao nhiêu người nối tiếp nhau muốn leo lên vị trí của ông, thậm chí vì thế mà không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng có mấy ai biết, có lúc ngồi ở cái vị trí này không hề thoải mái như vậy. Ông muốn đưa con gái mình đi làm, đón con gái mình tan ca cũng phải trốn trốn tránh tránh, muốn cùng cô đi dạo phố thì lại càng đừng nghĩ đến.

“Tiểu Vương, sai người để ý ở công ty cho tôi, con bé nhà tôi quá thật thà, tôi sợ nó bị người ta bắt nạt.” “Thủ trưởng, ngài yên tâm đi, tôi đã thu xếp xong cả rồi. Mặc dù cổ An thật thà, rất đơn thuần, nhưng năng lực làm việc của cô ấy rất mạnh, ở công ty được Tổng giám đốc mới nhậm chức của JM tán thưởng, tôi tin chắc chắn cô ấy có thể giành được thành tựu nhất định trong công việc.” Thẩm Diệc Minh cong khóe môi lên, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo, hình như còn vui hơn so với mình được khen.

Ông tự hào nói, “Cũng không nhìn xem là con gái của ai, có thể không ưu tú à?” “Đúng đúng đúng, hoàn toàn di truyền trí tuệ của thủ trưởng và dung mạo của bà Diệc Như.”

Thẩm Diệc Minh lại cười đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.