(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 5: Thương tiếc




Edit: Qing Yun

Ứng Hoan cười đặc biệt vui vẻ còn sắc mặt Từ Kính Dư không quá đẹp, anh giơ tay ấn nhẹ lên đầu cô, tức giận mà nói: "Chờ anh."

Chờ anh đi rồi, Ứng Hoan vẫn nhịn không được cười, cô biết Từ Kính Dư thích ăn kẹo bạc hà, nhưng như thế nào cũng không thể tưởng được anh kiểm tra răng định kỳ là bởi vì sợ sâu răng, tưởng tượng một người được coi là quyền vương, còn thi đấu ở hạng cân 81 kg thế mà lại giống mấy bạn nhỏ phải đi kiểm tra răng, càng nghĩ càn không nhịn được cười.

Đỗ Nhã Hân nhìn cô, cười nói: "Về sau cháu khuyên nó ăn ít kẹo đi một chút."

Ứng Hoan nghĩ đến cảnh mình bị anh ép ăn kẹo bạc hà, yên lặng thu liễm ý cười, không dám chắc chắn, gật đầu nói: "Vâng, cháu sẽ thử......"

Đỗ Nhã Hân cười: "Nếu đã tới thì cô thuận tiện kiểm tra luôn cho cháu một chút."

Niềng răng đã tháo một năm, chỉ những lúc Ứng Hoan ở cùng Từ Kính Dư cô mới không đeo hàm duy trì, còn lại ngày thường đều đeo.

Lúc Đỗ Nhã Hân kiểm tra cho cô, thấy gáy và gần tai cô có dấu hôn hồng nhạt, cũng không rõ ràng, nhìn qua có thể nhận ra cô đã trang điểm để che lại rồi, nhưng có lẽ do tóc quệt qua nên phấn đã bị quét đi.

Bà bất động thanh sắc mà cười cười.

Kiểm tra xong, Từ Kính Dư cũng đã trở lại.

Đỗ Nhã Hân nhìn về phía Ứng Hoan, ôn nhu cười: "Buổi tối cùng Tiểu Dư đến nhà cô ăn cơm đi."

Ứng Hoan sửng sốt, nhìn về phía Từ Kính Dư, chớp chớp mắt, ám chỉ cô không muốn đi.

Từ Kính Dư liếc nhìn cô một cái, khóe miệng hơi cong: "Vâng, tối con và cô ấy cùng về."

Ứng Hoan: "......"

Người này cố ý đúng không?

Đỗ Nhã Hân vừa lòng mà cười cười: "Vậy được, mẹ sẽ về sớm, Tiểu Hoan thích ăn cái gì?"

Ứng Hoan ở trong lòng mắng Từ Kính Dư vài câu, nhìn về phía Đỗ Nhã Hân, cười cười: "Đều có thể, cháu không kén ăn."

Từ Kính Dư: "Nấu cá cho cô ấy đi."

Ứng Hoan: "......"

Đỗ Nhã Hân cười: "Thích ăn cá à? Được."

Ứng Hoan còn ngồi ở ghế trên, Từ Kính Dư kéo người đứng lên, "Đi thôi."

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, có chút u oán mà nói: "Em không phải rất muốn về nhà anh ăn cơm, lúc nãy anh cố ý đúng không?"

Từ Kính Dư nắm tay cô, nghiêng đầu: "Sao lại không muốn về cùng anh? Ăn bữa cơm mà thôi."

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta còn nhỏ, đến nhà anh ăn cơm khác gì chính thức gặp ba mẹ? Em còn chưa có việc làm, cứ cảm thấy thế này không tốt cho lắm, đến nhà anh muốn chính thức một chút, còn muốn mua quà. Nhưng em chưa có việc, mua quà quá đắt lại có chút giả dối, nhìn qua là biết em không mua được, mua rẻ thì lại không tốt......"

Ứng Hoan suy nghĩ tương đối truyền thống, tuy rằng đã gặp qua ba mẹ anh nhưng luôn cảm thấy ăn cơm không giống như vậy.

Từ Kính Dư mở cửa xe, rũ mắt nhìn cô rồi cười khẽ: "Ứng Tiểu Hoan, em đã 21 tuổi, chuyện người lớn có thể làm chúng ta cũng đều làm cả rồi, còn nhỏ sao?"

Ứng Hoan mặt đỏ, thẹn quá thành giận mà nói: "Kia cũng là anh ép em làm."

Từ Kính Dư nhíu mày, ánh mắt thâm trầm: "Anh ép em?"

Ứng Hoan vừa ánh mắt anh liền biết mình nói sai, nghĩ đến buổi tối còn ở cùng nhau, bảo toàn mạng sống là quan trọng nhất: "Không phải, là em tự nguyện."

"Tự nguyện làm cái gì?"

Ứng Hoan nhẫn nhục: "Em tự nguyện ngủ với anh."

Từ Kính Dư cười, vỗ vỗ đầu cô: "Lên xe."

Lên xe rồi, Ứng Hoan vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu: "Nhất định phải đi sao?"

Từ Kính Dư lái ra ngoài, nhìn kính chiếu hậu, không chút để ý mà nói: "Không có việc gì, ba mẹ anh em đều gặp rồi, bọn họ rất tốt."

Ứng Hoan rũ vai, uể oải nói: "Được rồi, chúng ta đi mua đồ đi."

Cũng không thể đến tay không được.

Từ Kính Dư: "Ừ."

Lần đầu tiên hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại, đi qua mấy cửa hàng, Ứng Hoan rốt cuộc ý thức được có chút không thích hợp. Cô ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, lại quay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện có không ít người đi đường đang nhìn bọn họ.

Có người khe khẽ nói nhỏ: "Là Từ Kính Dư sao?"

"Kính Vương và bạn gái anh ấy?"

"Đúng vậy, cậu nhìn ảnh chụp, giống nhau như đúc a!"

"Chính là bọn họ a, a a a a không nghĩ tới có thể thấy bọn họ ở chỗ này!"

......

Ứng Hoan vội vàng cúi đầu, nắm lấy ngón tay Từ Kính Dư, nhỏ giọng nói thầm: "Quên mất mấy ngày trước có tin tức về anh."

Mấy ngày hôm trước tin tức Từ Kính Dư tham gia Olympic xuất hiện khắp nơi, hơn nữa khoảng thời gian trước video phỏng vấn Ứng Trì cực kỳ nổi, làm Từ Kính Dư càng được tìm kiếm nhiều hơn, chủ yếu là anh rất đẹp trai, đã được chú ý từ trước, dù sao cũng là vận động viên quyền anh nổi tiếng.

Từ Kính Dư không quá để ý chuyện này, anh cúi đầu nhìn cô: "Chọn được chưa?"

Ứng Hoan vốn đang muốn đi dạo, nhưng nhìn tình hình này thì vẫn nên tốc chiến tốc thắng thôi. Cô nhanh chóng chọn một đôi hoa tai cùng một cái bút máy, giá cả không phải quá đắt, không để Từ Kính Dư trả tiền, nhưng cũng mất hai tháng tiền lương của cô.

Mua xong liền đi ra cửa, có mấy cô gái xô đẩy chạy đến, có chút ngượng ngùng: "Kính Vương, có thể chụp ảnh cùng anh không?"

Từ Kính Dư vừa muốn cự tuyệt thì nghe thấy một người nói: "Olympic cố lên nhé, cố gắng giành huân chương vàng."

Một cô gái khác cũng nói: "Đúng vậy, nhất định phải lấy huân chương vàng."

Lúc này, lại có mấy nam sinh đi đến, khoảng chừng 17, 18 tuổi, nhìn chằm chằm Từ Kính Dư, đáy mắt có chút kính sợ: "Kính Vương, có thể chụp ảnh chung không? Tôi đặc biệt thích quyền anh, những trận thi đấu của anh tôi đều xem hết, rất chờ mong anh chuyển sang chuyên nghiệp."

Kỳ thật Từ Kính Dư rất ít chụp ảnh chung với fans, anh nhìn bọn họ, cười một cái rồi đồng ý: "Chụp chung đi."

Anh nhìn Ứng Hoan, Ứng Hoan không phải rất muốn chụp ảnh, cô nói: "Hay là tôi chụp cho mọi người?"

Mấy cô gái sửng sốt một chút, không nghĩ tới bạn gái Kính Vương hào phóng như vậy, còn giúp anh chụp ảnh với fans nữ? Mấy người nhếch miệng cười, lập tức đưa điện thoại cho cô: "Vâng ạ, cảm ơn chị."

Ứng Hoan cầm mấy cái điện thoại, có chút bất đắc dĩ: "Tôi dùng một cái điện thoại, sau đó mọi người tự chia sẻ cho nhau đi."

"Vâng vâng vâng."

Từ Kính Dư đút tay vào túi quần, thân hình cao lớn cường tráng, tóc rất ngắn, đứng ở giữa đám người nhìn rất khốc, rất bắt mắt.

Ứng Hoan nhìn anh, cười chụp mấy tấm ảnh.

Có người muốn Ứng Hoan chụp ảnh chung, Ứng Hoan cự tuyệt. Cô còn chưa tốt nghiệp, vẫn nên khiêm tốn một chút, đỡ cho sau này mọi người nghị luận.

Cô trả điện thoại cho bọn họ, một cô gái mở ra xem, vui sướng mà nói: "Cảm ơn."

Ứng Hoan cười cười: "Không khách khí."

Từ Kính Dư đứng cách đó hai mét, nhìn cô bị mấy cô gái vây quanh, thấp giọng kêu cô: "Ứng Tiểu Hoan, cần phải đi."

Ứng Hoan ngẩng đầu, "A, vâng."

Mấy người tách ra, Ứng Hoan vội đi đến cạnh Từ Kính Dư, có người nói thầm: "Oa, tên gọi cũng thật sủng......"

"Cái kia, tâm đau quá! Vừa rồi tớ thấy trên cổ cô ấy có dâu tây......"

"A?!"

"Thật à?!"

Ứng Hoan: "!!!"

Chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa là không đứng vững.

Từ Kính Dư đỡ eo cô, cúi đầu nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Ứng Hoan mặt đỏ tai hồng gãi gãi tóc, mái tóc đen nhánh kéo đến trước ngực, nắm tay anh kéo đi "Chúng ta đi nhanh đi."

Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, Ứng Hoan mới sờ sờ cổ, nhíu mày.

Từ Kính Dư bừng tỉnh, cười nhẹ.

Ứng Hoan ngẩng đầu trừng anh, cười cái gì.

Mua xong đồ đã là 5 giờ, Từ Kính Dư trực tiếp đưa Ứng Hoan trở về nhà, biệt thự Từ gia ở gần bờ sông, là khu biệt thự của người giàu có.

Ứng Hoan có chút hoảng hốt, cô biết Từ Kính Dư không thiếu tiền, nhưng trước nay cô không nghĩ nhà anh có điều kiện tốt như vậy. Chủ yếu là Đỗ Nhã Hân là nha sĩ, nghề nghiệp khá bình dân, cô vẫn luôn nghĩ ba anh chỉ là thương nhân nho nhỏ, không nghĩ tới......

Chính mình đây là bắt được phú nhị đại?

Đi vào sân của Từ gia, cô bỗng nhiên khẩn trương, Từ Kính Dư xoa nhẹ lên gáy cô, "Chỉ có ba mẹ anh và dì giúp việc, em không cần khẩn trương."

"Từ Kính Dư, đồ em vừa mua có ổn không?"

"Rất tốt."

"Thật vậy sao?"

"Thật sự."

Ứng Hoan mím môi, vẫn rất khẩn trương.

Từ Kính Dư xoa bóp vành tai cô, cười khẽ ra tiếng: "Hoảng cái gì, lại không phải chưa từng gặp."

Ứng Hoan nhỏ giọng nói: "Anh không hiểu......"

Từ Lộ Bình và Đỗ Nhã Hân đều ở phòng khách, thấy bọn họ trở về, Đỗ Nhã Hân đứng lên vẫy tay với Ứng Hoan: "Lại đây ngồi, đợi chút liền có thể ăn cơm."

Ứng Hoan có chút câu nệ: "Cô ạ."

Đỗ Nhã Hân cười cười: "Cô vào bếp xem cá nấu xong chưa."

Ứng Hoan vội nói: "Cháu cũng đi."

Đỗ Nhã Hân sờ sờ tóc cô, thật là mềm.

"Không cần, cháu cứ ngồi đi."

Từ Kính Dư dẫn cô đến sô pha, Ứng Hoan ngoan ngoãn chào: "Cháu chào chú."

Từ Lộ Bình nhìn Ứng Hoan, mỉm cười nói: "Không cần khẩn trương, cứ coi đây là nhà mình là được."

Ứng Hoan vội nói: "Vâng."

Từ Lộ Bình biết việc trong nhà Ứng Hoan, cũng xem qua video phỏng vấn Ứng Trì lúc trước, có ấn tượng rất sâu sắc về Ứng Hoan và Ứng Trì, ông rất thích cô bé này, mềm mại kiên cường.

Cô bé hai mươi tuổi có thể làm được như vậy, thật sự rất ít, phóng mắt nhìn lại, con gái của bạn ông rất ít người so được với cô.

Ông không biết phải nói chuyện với cô gái nhỏ thế nào, sợ cô xấu hổ nên nói: "Chú đi thư phòng, còn một số việc chưa xong."

Người đều đi rồi, phòng khách chỉ còn lại có Ứng Hoan và Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư lười nhác dựa vào sô pha, từ túi quần lấy ra một cái kẹo bạc hà, mới vừa xé vỏ, Ứng Hoan liền nhìn qua, nhỏ giọng nói: "Anh còn ăn kẹo à? Thế nào cũng sâu răng cho coi."

Từ Kính Dư: "......"

Ứng Hoan cười tủm tỉm mà nói: "Chỉ có bạn nhỏ mới sâu răng."

Từ Kính Dư: "......"

Anh rũ mắt liếc cô, nhàn nhạt nói: "Ai là bạn nhỏ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.