[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 43: Tô Hộ ánh mắt




Chương 24

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tinh Dịch nói xin nghỉ phép để dắt Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài du ngoạn, kết quả là không thể đi được.

Tiểu hoàng đế đúng là không biết hắn xin nghỉ phép giả, thế nhưng khi Tinh Dịch ôm Tiểu Phượng Hoàng ngồi trên xe ngựa đi được nửa đường thì bị mật thám khẩn cấp chạy tới ngăn lại, nói là phía nam vùng duyên hải có quân tình, yêu cầu hắn phải lập tức điều binh đến tiếp viện, chỉ huy quân vụ.

Tiểu Phượng Hoàng an tĩnh ngồi trong xe ngựa, chống má nhìn lang quân của y bình tĩnh bảo người kia đi theo mình để hỏi rõ tình hình, sắp xếp kế hoạch, binh qua trọng giáp người tới kẻ lui, mã xa vẫn đi về phía trước nhưng là hướng ngược lại.

Tinh Dịch nói dẫn y đi Giang Nam, kỳ thực y cũng đã từng đi qua Giang Nam rồi. So với cảnh sắc tươi đẹp ở Giang Nam thì y càng muốn đi đến nơi có tiếng gió thổi mạnh mẽ, sa mạc cát vàng,... là những nơi mà y và Tinh Dịch đã cùng nhau trải qua, y cũng đã dụ dỗ xin phu quân đi đến những nơi ấy mà không được. Vì vậy, lần này Tiểu Phượng Hoàng nghe Tinh Dịch phải đến chiến trường, y cơ hồ có chút chờ mong.

Tinh Dịch bận rộn căn bản không để ý tới y, trên đường còn thúc ngựa chạy nhanh về, để Tiểu Phượng Hoàng một mình ngồi trong xe ngựa. Xa phu không có chỉ thị gì nên không dám tự ý làm chủ, chỉ khuyên y: "Tiểu công tử, ta thay ngài kêu thêm một chiếc xe trở về. Tình hình này chắc Vương gia không quay lại đâu, xe này là xe của quân doanh, tí nữa ta phải chạy theo chứ không ngài ấy sẽ lo lắng."

Tiểu Phượng Hoàng mỉm cười, tâm bình khí hòa tựa vào mã xa ngồi chồm hỗm, hai tay chống gối: "Nhưng ta muốn chờ hắn một lát."

Xa phu nói: "Tiểu công tử, có chờ cũng không chờ nổi đâu, ta lập tức chạy tới doanh địa bên kia xem sao, không biết Vương gia có đi xe ngựa này hay không nữa, ta đem hành lý của Vương gia qua đó luôn."

Tiểu Phượng Hoàng nói: "Vậy ngươi đem ta theo với. Ta cũng là hành lý của hắn mà."

Sau một ngày một đêm, hành lý của Tinh Dịch cuối cùng cũng tới nơi. Tinh Dịch ra roi thúc ngựa so với bọn họ nhanh hơn nhiều, vì vậy Tiểu Phượng Hoàng len lén chạy vào doanh trướng khiến Tinh Dịch hoàn toàn bất ngờ.

Tinh Dịch nhíu mi: "Ngươi sao lại tới đây? Không phải ta đã bảo người đem ngươi về rồi sao?"

Tiểu Phượng Hoàng nói: "Tự ta muốn tới."

Tinh Dịch trách mắng: "Hồ đồ! Ngươi có biết đây là đâu không? Nơi này là chiến trường, là tuyền tuyến! Trạm canh của địch nhân chỉ cách nơi đây có mười dặm, pháo lửa ngoài kia có thể dễ dàng đoạt lấy mạng ngươi, đây là nơi mà ngươi có thể tới sao?"

Tiểu Phượng Hoàng lặng yên đứng đó, nghe hắn lớn tiếng mắng một hồi, đôi mắt trái lại cong cong cười, nhẹ giọng nói: "Ta đã tới rồi, ngươi cũng không thể đuổi ta đi, cũng đừng mắng ta mà."

Tinh Dịch bị y nói không ra lời.

Tiểu Phượng Hoàng không để ý đến hắn nữa, tay chân nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc: đồ của y và Tinh Dịch, đồ riêng của Tinh Dịch, quân ấn của Tinh Dịch. Sau đó từ trong bao lấy ra một ghế trúc nhỏ, lại lấy ra một cái đệm giường bỏ tại một nơi trống trong doanh trướng.

Y nói: "Ta sẽ thật nghe lời, ở nơi này không quấy rầy ngươi, có được hay không?"

Tinh Dịch: "..."

Ánh mắt trong suốt của Tiểu Phượng Hoàng vẫn nhìn hắn: "Có phải khi ngươi giáo huấn người khác cũng là bộ dạng này không? Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi như thế này đó. Ngươi đừng tức giận nữa mà, tổn hại sức khỏe."

Tinh Dịch không để ý y nữa, hắn tự đi làm việc của mình. Đây là doanh trướng của hắn, nếu người ngoài vào mà thấy có người khác ở đây sẽ không tốt, nên Tiểu Phượng Hoàng cứ trốn sau bình phong, nằm yên không nhúc nhích giả chết.

Lang quân của y lần này bị chọc giận thật rồi, cả đêm đến sáng sớm vẫn không thèm để ý tới y.

Tiểu Phượng Hoàng biết mình sai, vì vậy càng ngoan ngoãn, mọi chuyện đều tự mình làm, không nhờ vả ai hết.

Giữ trưa hôm sau hai người cũng nói chuyện, nhưng là do Tiểu Phượng Hoàng chủ động đẩy câu chuyện lên trước.

Sáng sớm Tinh Dịch phải ra ngoài, sau đó trở về tìm Binh ấn trên bàn thì thấy thân ảnh sau bình phong giật giật, tiếp đó là một thanh âm mềm mềm: "Vi Kiêm."

Tinh Dịch dừng một chút.

Tiểu Phượng Hoàng từ sau bình phong nhô đầu ra, có chút ngượng ngùng: "Vi Kiêm, hồi sáng ta ăn lương khô không no, ngươi có thể lấy giúp ta một ổ bánh ngô không? Ta cũng muốn nói cho ngươi một câu, ngày hôm nay ta sẽ không... không hề quấy rầy ngươi nữa."

Y thân thủ kéo tay Tinh Dịch, dán tại bụng mình: "Ngươi xem, có xẹp không, cục cưng trong bụng đói đến mức xẹp rồi này, nó nói là cha không cho nó ăn no." Y thần tình nghiêm túc, nói như đúng rồi. Tinh Dịch sờ một cái, dưới bụng là một cái gối mềm được lót làm bụng phình lên.

Gối mềm kéo ra, ở dưới là một cái bụng đói.

Vốn là Tinh Dịch còn đang tức giận, nhưng bị một câu nói của y chọc cười. Hắn dùng tay nhéo nhéo gò má mềm mại của Tiểu Phượng Hoàng, sau đó đứng dậy gọi phó quan đem thức ăn lên: "Cho ngươi."

- --------------------------------------------------------------

"Đế quân, Nguyệt Lão và Phượng hoàng Minh tôn tới, nói là muốn gặp ngài."

"Không gặp."

"Đế quân, Thất Sát và Tham Lang tinh quân cũng tới rồi, nói muốn bái phỏng ngài."

"Không gặp."

"Đế quân, nhiều ngày rồi ngài không thượng triều, Thái thượng lão quân nói muốn tới xem, còn nói lão là đệ tử đời thứ nhất của Nữ Oa truyền thụ, muốn cùng ngài ôn chuyện, ngài..."

"Lão đầu tử kia tới làm gi? Từ lúc nào mà lão biến thành tên nhiều chuyện như vậy, bảo hắn đi đi."

Tinh Dịch tựa người trên tháp thượng, thảnh thơi xem một quyển sách mà Nguyệt Lão đưa tới, bình tĩnh mà ra từng cái mệnh lệnh.

Đã bảy ngày liên tục hắn không vào triều.

Tiên nga hoảng sợ chạy tới thông báo: "Đế quân! Tuy ngài không muốn vào triều, nhưng cửa Phù Lê cung muốn bị đạp hư rồi, ngài không thể không đi gặp người ạ!"

Lần trước Tinh Dịch bị mời ra mặt ở Bắc Thiên cũng là lúc gây ra một trận lớn như trận này. Bản thân Tinh Dịch cũng rất hưởng thụ với những ngày nghỉ thế này, tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều, mỗi ngày đều có thời gian rảnh dốc lòng dạy dỗ Tiểu Phượng Hoàng học hóa hình chi thuật, còn ra sân sau tưới nước cho mấy nghìn cây tử trúc nữa cơ.

Mỗi ngày tiên nga đều mệt mỏi tiễn khách đi, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, đau đầu rên lớn: "Rốt cuộc ngài đang làm gì vậy ạ? Chuyện của Phượng Hoàng tròn tròn và ngài đã truyền khắp thiên đình rồi, nhưng mãi mà ngài vẫn không có động tác gì."

Tinh Dịch để quyển sách trên tay xuống: "Lần trước ngươi nói ta có tẩy cũng không sạch, ta liền suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Ngươi nói xem, cục diện hiện tại, mọi người đều muốn đến chê cười ta, cứ như kỳ cảnh đại thụ nở hoa vậy, ta còn có thể thay đổi sao?"

Tiên nga còn chưa kịp nói gì, Tinh Dịch liền khe khẽ thở dài, phảng phất có chút mệt mỏi: "Biện pháp thì cũng có, đó chính là đem từng cái Tinh Vị trong Tinh Bàn từng cái bóp nát, như vậy đám nhiều chuyện cũng không còn cơ hội nhiều chuyện nữa."

Tiên nga: "..."

"Tất nhiên, ta sẽ không làm như vậy, nếu đã không tẩy trắng thì không bằng bình thản tiếp thu. Theo ta không chừng đây mới là đối sách tốt nhất, bảy ngày rồi, tất cả bàn luận và suy đoán cũng sẽ phải hạ xuống thôi, càng lâu dài sẽ không còn ai để ý nữa. Đến lúc đó ta đem Tiểu Phượng Hoàng thả ra ngoài, cho y tìm một tiên nhân tốt chăm sóc y, lời đồn tự nhiên sụp đổ thôi." Tinh Dịch nói.

Tiên nga hoài nghi mình nghe lầm: "Ngài cho Phượng Hoàng tròn tròn tìm đối tượng?"

Tinh Dịch nhíu mi nhìn nàng: "Thế nào, không thể? Ta đã nói với y việc này, cho nên mấy hôm nay y mới cáu kỉnh."

Tiên nga có điểm do dự: "Vậy..."

Tinh Dịch lại nói: "Ta nuôi chim nhỏ thì tất nhiên ta sẽ tìm người bầu bạn tốt nhất cho y. Như cái thể loại Kim sí điểu thì có chút ngu ngốc, không hợp. Còn cái thể loại Phượng hoàng thì cao quá, vừa nhìn là thấy không thích rồi, sẽ khi dễ Tiểu Phượng Hoàng. Việc này ta muốn ngẫm lại, bàn bạc kỹ hơn."

Tiên nga: "..."

Nàng cúi đầu nói: "Quấy rối ngài, ta ra trước tiễn khách."

Cửa đóng lại.

Một lát sau, phía sau cửa xuất hiện một con tiểu mập điểu lén lén lút lút.

Gần đây Tiểu Phượng Hoàng đang học hóa hình thuật rất tốt, mười lần là có tám lần biến hóa thành công, nhưng vì mỗi lần biến là phải dùng hết sức nên mỗi ngày chỉ có thể biến một lần.

Y thích biến thành người, nhưng hiện tại y hiểu được rằng Tinh Dịch càng thích hắn ở hình dạng chim nhỏ hơn. Vì vậy mấy ngày nay y vẫn luôn ở hình dáng tiểu chim ú.

Gần đây, Tiểu Phượng Hoàng hạ quyết tâm theo đuổi Tinh Dịch, kết quả là chưa bắt đầu thì bên kia nói rằng Tinh Dịch muốn tìm đối tượng cho nó.

Vì vậy nó có chút khổ sở.

Thế là hai ngày nay nó không thèm để ý Tinh Dịch nữa, lúc ngủ cũng là chạy vào ổ chim ngủ, thế nhưng hai ngày rồi không được Tinh Dịch sờ sờ lông nhung, nó lại càng khó chịu.

Nó ló đầu liếc mắt một cái, hằng ngày đều rình rập đi xem Tinh Dịch đang làm gì. Nhìn xong rồi, nó liền giơ móng vuốt nhỏ chuẩn bị chạy đi.

"Đứng lại." Người đang nằm trên tháp ra lệnh.

Tiểu Phượng Hoàng lập tức đứng nghiêm.

Tinh Dịch rũ tay xuống, vẫy vậy nó: "Qua đây."

Tiểu Phượng Hoàng không qua, nó xoay người đem mông hướng về phía Tinh Dịch, sau đó đập cánh chuẩn bị phi ra ngoài, ai ngờ còn chưa nhích khỏi mặt đất liền bị một trận gió mạnh cuốn nó lên giữa không trung, vững vàng rớt xuống tay Tinh Dịch.

Cục nắm tròn vo bông xù này cựa quậy trong tay hắn, sau đó giương đôi mắt đậu đen lúng liếng nhìn hắn, bên trong đều là ủy khuất và tức giận.

Tinh Dịch dùng ngón tay xoa đầu nó: "Ngươi dự định khi nào mới để ý ta?"

Trong tẩm điện thoáng chốc yên tĩnh.

Tiểu Phượng Hoàng trừng hắn một hồi, sau đó bất đắc dĩ mở miệng nói: "Khi ngươi nói xin lỗi ta!"

Tinh Dịch hỏi: "Vì sao? Bởi vì ngươi thích ta, mà ta lại bắt ngươi đi tìm người khác nên tức giận sao?"

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.

Tinh Dịch tiếp tục nói: "Lần trước ta đã nói với ngươi rồi, ta sống đã rất lâu, đã là một lão già mấy vạn tuổi. Ngươi chỉ là một con chim nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, chỉ là tiểu bằng hữu mấy trăm tuổi, không được yêu sớm."

Gián: Minh Bếu sư...

Tiểu Phượng Hoàng không phục: "Tuy ta chỉ mới ba trăm tuổi, không sai, thế nhưng thời gian ta còn nằm trong trứng rất rất lâu đó! Chim nhỏ chúng ta nếu không có người ấp trứng thì phải một vạn năm mới nở được, so với ngươi cũng không sai biệt lắm. Hơn nữa ngươi không già, ngươi không có tóc bạc, không có râu, ngươi tuyệt đối không già."

Tinh Dịch nở nụ cười: "Nào có người như ngươi không nói lý lẽ như vậy."

Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ cúi đầu nói: "Ta mặc kệ, ngươi phải xin lỗi ta. Ta chỉ muốn cùng ngươi ở một chỗ, ta chưa từng nghĩ sẽ có người khác, ngươi không được đẩy ta ra ngoài, có phải là ngươi không muốn ta, có phải là ta không bằng tiểu chim ú hay không!!!"

Tinh Dịch trầm mặc nhìn nó một hòi, tựa hồ có chút không hiểu vì sao hắn lại thương tâm đến thế.

Cái loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như thời điểm hắn không hiểu vì sao Tiểu Phượng Hoàng nhất định phải múa cho hắn xem, hai cảm giác này rất giống nhau.

Hắn không thể làm gì hơn là lắc đầu: "Thật ương bướng."

Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu, vừa định muốn nói gì đó thì thấy tay Tinh Dịch đặt trên đỉnh đầu nó, vô cùng ấm áp: "Ta xin lỗi, Tiểu Phượng Hoàng, sau này ta sẽ không như vậy nữa."

Tiểu Phượng Hoàng trịnh trọng đặt móng vuốt nhỏ vào lòng bàn tay hắn: "Ta nhận lời xin lỗi của ngươi, Vi Kiêm, ta tha thứ cho ngươi."

Tinh Dịch liền xoa xoa đầu nó, sau đó đem chim nhỏ đặt lên người mình, lại một lần nữa lấy cuốn sách ra đọc.

Trọng tâm câu chuyện bị gián đoạn, hình như cả hai có chút không biết nói gì, thế nhưng họ đều không hẹn mà cùng tránh được điểm này.

Tiểu Phượng Hoàng ngồi chồm hỗm, cũng đưa cổ ngắn ra muốn cùng hắn đọc sách, nó liền bay lên đầu vai Tinh Dịch để đọc nhưng bị mái tóc đen như mực của hắn che lại không ít chữ.

Nó có chút rục rịch.

Nó thấp giọng hỏi: "Vi Kiêm?"

Tinh Dịch dường như biết nó muốn hỏi cái gì, cũng thấp giọng đáp: "Muốn biến thành người thì cứ biến đi."

Ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng thoáng cái sáng rực, dùng cánh nhỏ cạ cạ vào má Tinh Dịch rồi mặc niệm một câu khẩu quyết.

Rất nhanh, Tinh Dịch liền cảm thấy sau lưng bị một thiếu niên đè ép, Tiểu Phượng Hoàng từ sau lưng vươn tay ôm lấy cổ hắn, đặt cằm lên vai hắn, đường nhìn đặt vào trong cuốn sách hắn cầm.

Xúc cảm thật ấm áp, Tinh Dịch cảm thấy được mùi hương thơm ngát của lá trúc trên người Tiểu Phượng Hoàng thật dễ chịu, xuyên thấu y phục hắn. Dư quang Tiểu Phượng Hoàng liếc đến nơi tóc của mình và Tinh Dịch quyện vào một chỗ, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Y lại nhỏ giọng goi: "Vi Kiêm..."

Tinh Dịch đáp lại, hắn lật sang trang tiếp theo, nửa ngày sau mới nhớ ra một chuyện: "Được rồi, chốc nữa ta cho ngươi lấy số đo của ngươi. Ta đã tìm Chức Nữ, bảo nàng làm cho ngươi vài món xiêm y. Ngày mai là đêm Thất Tịch rồi, nàng bận hôm đó nên trước mắt ta lấy số đo của ngươi trước."

Tiểu Phượng Hoàng nói: "Được."

Hiện tại hóa người được rồi nên y cũng biết là cần phải có quần áo, nhưng y vẫn thích mặc quần áo của Tinh Dịch hơn, mặc dù hơi lớn nhưng y vẫn thích.

Tiểu Phượng Hoàng lùi ra sau, chạy tới bên cạnh hắn, có chút tùy ý nhìn ra cảnh tuyết ngoài cửa sổ, giang hai tay ra: "Người đo đi Vi Kiêm."

Tinh Dịch tưởng y là muốn nhanh chóng ra ngoài chơi, nên cũng không chú tâm vào chuyện xiêm y cho lắm. Tinh Dịch để cuốn sách xuống, tiện tay nắm lấy một đoạn thước dây bạc, cúi người đo cho y. Đôi mắt trong suốt kia quay lại nhìn hắn, nhãn thần ôn nhu mềm mại, không hề che dấu sự yêu thích trong đáy mắt.

Thần xui quỷ khiến thế nào trong đầu Tinh Dịch bỗng hiện lên một hình ảnh: Cũng là người thiếu niên ấy, cũng là nằm trên chiếc giường hẹp, hướng về phía hắn giang hai cánh tay, nghiêng đầu cười: "Vi Kiêm, tới đây tới đây."

Cảnh tượng rõ ràng như chân thực, tựa như hắn đã thực sự gặp qua y. Hắn giật mình một cái, Tiểu Phượng Hoàng liền phát hiện ngay.

Tiểu Phượng Hoàng an tĩnh nhìn hắn, y dẫu môi, rũ đôi mắt, nói: "Vi Kiêm, ta có thể hôn nhẹ ngươi không?"

Tinh Dịch phục hồi tinh thần lại, hờ hững nói: "Không được."

Tiểu Phượng Hoàng bắt đầu ăn vạ: "Sao lại không được chứ? Hôn một cái cũng không mất một khối thịt mà. Mấy vạn năm nay không có ai bên cạnh ngươi, khẳng định ngươi chưa từng thử qua cảm giác bị người hôn, cho nên ngươi mới không dám."

"Không dám?" Tinh Dịch ngừng động tác trong tay, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Phượng Hoàng, ánh mắt mang theo chút kinh ngạc, sau đó hắn hơi nheo mắt lại, cười.

Tiểu Phượng Hoàng bị hắn nhìn có chút lúng túng, nhưng y là một con phượng hoàng, phải trừng lại, phải to tiếng thêm chút nữa: "Ngươi chính là không dám đấy, vì sao không thừa nhận! Ngay cả chuyện một chú chim nhỏ thích ngươi, ngươi cũng không dám tiếp thu, ngươi chính là một đại móng heo!"

Bỗng chốc y cảm giác được cổ tay mình bị người đè lại, cả người như con gà con bị xách lên.

Đôi mắt Tinh Dịch xuất hiện gần trong gang tấc, đầu óc Tiểu Phượng Hoàng liền trở nên trống rỗng.

"Vi....."

Tinh Dịch không chút do dự hôn lên.

Red: huhu cứ cua liên tục làm t hold ko kịp!! T_T

Hết chương 24

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.