(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 17




Editor: Xiu Xiu

Tô Yểu không nói chuyện.

Cô nghĩ, nếu thực sự là Tô Khê phái người xông vào trong nhà cô, như thế có một số việc cũng dễ dàng suy luận ra.

Đầu tiên Tô Khê cũng không biết chuyện video, Lục Đông Đình lại càng không nói cho người khác biết, Tô Khê muốn, thật ra là di chúc của ông ngoại.

Nhưng là thứ quan trọng như vậy, sao cô có thể đặt ở nơi như thư phòng để thu hút sự chú ý của người khác? Không tìm được giấy cất di chúc, vội vàng cầm USB của cô đi, bởi vì bên trong ngoài video ra, còn có di chúc bản mềm.

Tìm khắp máy tính của cô, không ngờ phát hiện được đoạn video hạn chế người xem kia của cô và Lục Đông Đình, coi như thu hoạch ngoài ý muốn rồi.

Lục Đông Đình lặp lại một lần: “Ai, em câm điếc rồi hả?”

“Tôi có việc, cúp máy đây.” Tô Yểu lấy lại tinh thần, trực tiếp bóp điện thoại.

Tô Yểu cúp máy, hơi giương mắt phát hiện Tần Hoành đang nhìn cô chằm chằm, cái loại lặng im không tiếng động quan sát này, Tô Yểu lợi lên môi đỏ mọng: “Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”

“Vì sao em muốn cùng Lục Đông Đình...”

Anh còn chưa nói xong, cô đã cắt ngang lời anh: “Đương nhiên là vì cùng anh ta kết hôn.”

“Liền là vì những cổ phần này?” Tần Hoành không nhịn được lành lạnh nói, trong mắt tràn đầy thất vọng, còn có hèn mọn.

Tô Yểu buông mắt xuống, cảm thấy buồn cười, cũng bật cười: “Chẳng lẽ anh và Tô Khê ở bên nhau, không phải vì một ly một anh nào của Tô gia sao? Nếu như lúc trước anh biết tôi là con gái của Tô gia, biết cùng tôi kết hôn có thể lấy được 15% cổ phần của Tô gia, liệu anh có thể lựa chọn Tô Khê hay không?”

Tần Hoành im lặng, mặc dù cô sớm đã biết được kết quả, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà quay đầu đi.

Bên tay phải là cửa sổ sát đất, quang cảnh bên ngoài rực rỡ phồn hoa, Tô Yểu lại mơ hồ như nhìn thấy khuôn mặt của mình, toàn bộ cảnh tượng hiện lên rõ ràng, chỉ có cặp mặt kia phiếm hồng.

Người đàn ông đã từng biểu hiện cắt ý tình thâm với cô, còn không phải bởi vì thân phận và gia thể mà buông tha cô, tất cả mọi người không ai cao thượng cả, dựa vào đâu mà anh có thể biểu hiện ra dáng vẻ em làm anh thực sự thất vọng.

Cô xoay người nhìn Tần Hoành, lúm đồng tiền tươi đẹp nói: “Nói ra có thể anh không tin, trước kia có người dùng cả đời cuối cùng mới hiểu được một đạo lý, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà hướng.” Cô nói xong dừng một chút, lấy tay lau má: “Những lời này anh Tần càng biết hơn so với tôi?”

Tần Hoành nhìn cô rất lâu, ánh mắt tĩnh lại đau đớn: “Nhưng anh nghĩ đến vĩnh viễn em sẽ không trở thành người như thế.”

Hốc mắt của cô chua xót đau đớn, cô cười cười, nhưng lại không cách nào trả lời.

Cô không lưu lại, cầm áo khoác và túi xác rời đi.

Đẩy cửa nhà ăn ra, sóng nhiệt ban đêm đập vào mặt, cô đứng ở ngã tư đường, một chút nước mắt trên mặt đã bốc hơi lên.

Trong lòng có chút cảm xúc đè ép đã lâu như núi dời lấp biển đánh úp lại, cô gắt gao chịu đựng, mãi đến khi cảm xúc chuyển biến xấu trở nên bén nhọn, đâm vào cả người cô đến khó chịu.

Đối diện là một nơi club, đèn đỏ biến xanh, Tô Yểu dẫm xuống giày cao gót dung nhập vào đám người, đứng trên thang máy đi đến quán bar.

...

Tô Yểu ngồi ở bên quầy bar, người pha rượu hỏi cô: “Cô gái, muốn uống gì?”

Mắt hạnh trong suốt, chụm tia sáng đèn biến hóa, cùng âm thanh đinh tai nhức óc như đan xen vào nhau, cuồng dã kích thích mọi giác quan, như vậy lại nổi lên gương mặt của cô vô cùng bình tĩnh.

“Cho tôi một ly rượu.”

Tô Yểu rót hết ly này vào trong người, loại cay độc này khó có thể tiếp nhận, đến sau cùng trở nên vô cảm, cô dường như là chỉ máy móc rót rượu vào trong bụng.

Quanh mình người đến người đi, một mình cô say khướt ở trên quầy bar, mặt cô dùng khuỷu tay làm gối đầu, nằm úp sấp trên quầy bar không nhúc nhíc, nhìn chăm chú chén rượu trước mặt, ngón trỏ hoạt động vuốt ve bữa bãi.

Cô đã duy trì tư thế này rất lâu, không nói gì, cũng không động, cảm giác toàn thân chỉ có ngón trỏ là còn sống.

Người pha chế không nhìn được, vỗ vỗ vai cô: “Cô gái, em muốn gọi cho bạn hay người nhà không?”

“Uhm.” Tô Yểu thoáng động, đôi má đỏ hồng, mê muội khép hờ mắt, miệng lầm bầm: “Gọi cho Cố Liên Y đi.”

Cô cầm điện thoại, mở danh bạ, điện thoại lướt qua trước mặt cô, cô không thấy rõ mặt chữ, liền nghiêng đầu, cổ mỏi đau đớn.

Người pha rượu thấy cô gái đã u mê, nghĩ muốn giúp đỡ: “Em muốn gọi cho ai, tôi giúp em gọi.”

Tô Yểu gật đầu, ngoan ngoãn đưa di động cho anh: “Gọi cho Cố Liên Y.”

Đột nhiên nhớ tới, Cố Liên Y đi công tác với Ninh Khâm, cô liền khoát tay: “Không nên không nên, Hiện giờ chắc là đang ở bên Ninh Khâm, không cần quấy rầy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.