[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 2




Đôi tay Từ Cẩn Du khẽ run, lồng ngực dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Tại sao những người này lại đưa nàng ta đến đây, ép hỏi Hà ma ma nói ra những lời đó. Đã bao lâu nay Hà ma ma không nhắc đến Hứa thị, bây giờ Hà ma ma lại nói bà ta đến bên nàng ta hầu hạ là vì Hứa thị.

Hứa thị muốn Hà ma ma chăm sóc thật tốt cho nàng.

Tại sao Hứa thị lại làm như vậy, giữa bà ta và nàng không có bất kỳ giao tình nào.

Chẳng lẽ không phải là bởi vì muốn lấy lòng phụ thân sao?

Khi nàng còn nhỏ, Lục Văn Hiển mua rất nhiều quà tặng cho nàng, đều là những thứ phụ thân, mẫu thân chưa từng mua, lúc đó nàng không hiểu được, sau này nhờ tổ mẫu nàng mới dần hiểu được bọn họ làm vậy đều là vì muốn lấy lòng phụ thân.

Thế nhưng từ những lời Nội thị nói ngày hôm nay cho thấy rõ ràng còn có hàm ý khác.

Từ trong ánh mắt của Từ Cẩn Du lộ rõ sự hoảng hốt: “Vốn dĩ chính là như vậy, cái gì mà ta cứ nghĩ như vậy tiếp đi chứ, vốn dĩ đúng là như vậy rồi.”

Nội thị bỗng nhiên cười, nhìn hai tên Nội thị bên cạnh gật đầu.

Hai người lập tức lôi Hà ma ma ra ngoài, Hà ma ma sợ hãi muốn hét to lên nhưng lại bị bịt miệng lại, lập tức không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Hà ma ma đã bị đưa đi.

Nội thị nhìn về phía Từ Cẩn Du.

Sắc mặt Từ Cẩn Du trắng bệch, không ngừng lùi về phía sau, sự trấn tĩnh ngày thường bỗng nhiên không thấy đâu nữa.

“Từ Đại tiểu thư,” Nội thị kỳ quái nói, “Vào những lúc quan trọng như vậy, tiểu thư phải ổn định tinh thần, nếu không rất dễ xảy ra sai sót. Những chuyện nên làm chúng ta đã giúp tiểu thư làm rồi, cũng đã thẩm vấn Hà ma ma rồi, may mà bà ta không biết quá nhiều chuyện, rơi vào tay người khác cũng không hề gì... nhưng bản thân tiểu thư cũng phải hiểu rõ…”

Cả người Từ Cẩn Du dường như không thở nổi.

“Trong tương lai tiểu thư sẽ phải đấu cùng Cố Lang Hoa.” Nội thị nói, “Nay thân phận và địa vị của Cố Lang Hoa đều gần ngang bằng với tiểu thư, tiểu thư có đấu với nàng ta cũng chẳng qua là hòa nhau.”

Từ Cẩn Du nghe Nội thị nói, càng không ngừng nuốt nước bọt, Nội thị tuy không có ác ý với nàng ta, nhưng những lời Nội thị nói ra cũng đủ để nàng ta hồn phi phách tán.

Từ Cẩn Du run rẩy nói: “Ngươi... các ngươi tại sao lại giúp ta? Ta...”

Nội thị bật cười: “Tất nhiên là vì để tiểu thư được ở lại Từ gia làm Từ Đại tiểu thư rồi.”

Từ Cẩn Du cắn răng: “Không cần các ngươi giúp đỡ, ta cũng vẫn là Từ Đại tiểu thư.”

“Vậy thì chưa chắc.” Nội thị cười nói, “Từ Đại tiểu thư nhất định đừng để đại nhân nhà chúng ta thất vọng đó.”

“Ngươi đang nhậm chức ở đâu?” Từ Cẩn Du nắm chặt tay để khơi dậy sức lực, “Ta... ta sẽ bẩm báo Thái hậu... điều tra kỹ lưỡng các ngươi, các ngươi dám làm xằng bậy trong cung.”

“Từ Đại tiểu thư,” Nội thị đi về phía cửa, hồi lâu sau mới nói từ xa vọng lại, “Vậy thì tiểu thư phải đào trước một ngôi mộ, đợi đến khi tiểu thư trở về Từ gia sẽ biết, nếu không có chúng ta nhắc nhở, với thủ đoạn của Từ lão thái thái chắc chắn sẽ moi được tin tức từ Hà ma ma, đến lúc đó địa vị của Từ Đại tiểu thư liền gặp nguy hiểm rồi.”

Nội thị đi ra ngoài, căn phòng yên tĩnh trở lại, Từ Cẩn Du cảm thấy bóng đen dần dần len lỏi lên người nàng ta, Từ Cẩn Du không khỏi rùng mình.

Rốt cuộc là như thế nào?

Tại sao lại trở nên như vậy?

Những gì họ vừa nói là thật hay giả, liệu nàng ta có nên điều tra kỹ lưỡng chuyện này không, có nên cầu xin Thái hậu nương nương giúp đỡ hay không.

Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.

Nếu như những người đó không hề hãm hại nàng ta, thì những lời họ nói đều là thật sao?

Nàng ta và Cố Lang Hoa cùng sinh ra đời, Hứa thị... sinh Cố Lang Hoa, Từ phu nhân sinh ra nàng ta, nhưng Hứa thị lại vô cùng quan tâm đến nàng ta, ngược lại đối với Cố Lang Hoa thủy hỏa bất dung.

Một mẫu thân và nữ nhi sao có thể đến mức đó.

Ý của tên Nội thị đó là, liệu có phải... muốn nói, Cố Lang Hoa không phải là con của Hứa thị, nàng ta mới đúng là con của Hứa thị hay không?

Huyết dịch toàn thân Từ Cẩn Du dường như bị rút sạch.

Không, không, không, không phải như vậy.

Nàng ta không phải là con gái của ả tiện nhân kia, nàng ta không hề liên quan gì đến ả tiện nhân đó, trên người nàng chảy dòng máu của Từ gia, nàng là trưởng nữ chi trưởng của Từ gia, từ nhỏ đã lớn lên trước mặt Thái hậu nương nương, cao quý vô cùng, tương lai sẽ gả vào nhà cao cửa rộng, cả đời sống vinh hoa phú quý, người thường không thể nào sánh kịp.

Há có thể liên quan đến ả tiện nhân Hứa thị kia sao?

Hứa thị không chỉ thông dâm với người khác mà còn cấu kết với Thẩm Xương Cát, cuối cùng chết trong đại lao Hoàng Thành Ti, nghĩ đến gương mặt đó của Hứa thị, Từ Cẩn Du cảm thấy có một mùi chua trào lên trong họng rồi “ọe” ra mặt đất.

Trong lòng dường như có một con rệp ẩm ướt bò qua, cảm giác buồn nôn không nói được thành lời.

Nàng ta tuyệt đối không thể để bản thân mình có bất cứ mối quan hệ nào với Hứa thị, nàng ta phải điều tra kỹ những người đó là ai, nàng ta đều phải điều tra rõ ràng.

Từ Cẩn Du khó khăn lắm mới đứng lên đi ra ngoài căn phòng.

Xung quanh đã không còn ai nữa, những Nữ quan và Nội thị vừa nãy còn ở đây cũng biến mất không tăm tích, Từ Cẩn Du điều chỉnh hô hấp từ từ tiến về Từ Ninh Cung.

Vừa đi đến cửa Từ Ninh Cung, Hà ma ma đã thay xong quần áo đứng đó đợi nàng ta.

Hai người bốn mắt nhìn nhau lộ vẻ sợ hãi.



Thái hậu và Thái phi đang ngồi chơi cờ.

Thái phi cười nói: “Năm xưa khi Tiên hoàng vẫn còn, có lần đến cung của muội, hai người mặt đối mặt không biết phải làm gì, Tiên hoàng hỏi muội chuyện trong gia đình, muội lại sợ nhỡ chẳng may nói gì sai lại gây thêm rắc rối cho người nhà nên cẩn thận trả lời. Tiên hoàng hỏi đi hỏi lại cũng thấy vô vị, vậy nên dứt khoát lên giường đi ngủ sớm... Sau lần đó rất lâu sau Tiên hoàng không đến tẩm cung của muội nữa, muội hết cách liền tìm đến tỷ tỷ, tỷ tỷ liền dạy muội chơi cờ, từ đó về sau mỗi lần tiên hoàng tới chỗ muội cũng có chuyện để làm rồi.”

“Lúc nguy nan nhất tỷ tỷ đã giúp muội, cho nên ân tình của tỷ tỷ cả đời này muội cũng không quên.” Thái phi nói xong ánh mắt xa xôi, “Đứa bé đó cũng vậy.”

Thái hậu rất kinh ngạc, không ngờ người đầu tiên nói đỡ cho Cố Lang Hoa lại là Thái phi.

Thái phi nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, Cố gia có thể trên dưới một lòng, đã đủ để chứng minh địa vị của Cố Đại tiểu thư rồi, Vinh Quốc Công có thể không cứu muội muội ruột mà đi cứu người nghĩa muội này... quả là chuyện hiếm gặp.”

Thái hậu bình tĩnh nâng chén trà lên uống.

Thái phi nói tiếp: “Ninh Vương phi nhất định là rất hối hận, nàng ta muốn áp chế Cố Lang Hoa, nhưng ngược lại lại thành mua dây buộc mình.”

Thái hậu ngẩng đầu lên, “Trước kia ta cũng không biết đứa trẻ đó lợi hại đến đâu, bây giờ xem ra... quả thực không hề đơn giản, khi gặp phải chuyện như vậy vẫn không hề sợ hãi hoang mang, đúng là có tố chất của người làm nên đại sự, chẳng trách ngay cả Bùi gia cũng tiến cung nghe ngóng tin tức.” Nói đến đây Thái hậu dừng lại, nhìn sang Trình Nữ quan ở bên cạnh, “Truyền lời của Ai gia, nếu bất cứ ai còn dám bàn tán chuyện của Cố gia, Ai gia sẽ nghiêm trị không tha.”

Ở trong cung nhiều năm như vậy, cuối cùng bà cũng đã nhìn thấy một sự thay đổi, tự nhiên sẽ không mặc kệ.

Trình Nữ quan đáp: “Khôn Ninh Cung của Hoàng hậu nương nương cũng đã đóng cửa, không cho bất kỳ ai ra vào.”

Thái hậu cười nhạt, “Quả là kẻ thức thời, chỉ tiếc là...” Câu kế tiếp cũng không nói ra hết.

Chỉ tiếc là, Ninh Vương phi không biết thu tay kịp thời.

Trình Nữ quan vừa toan lui xuống, liền nhìn thấy Từ Cẩn Du bưng trà tiến cung.

“Ai gia lại nhớ đến một sự kiện.” Thái hậu cười nói, “Cho người mang bộ trang sức tương hồng bảo đó đến đây.”

Đôi tay Từ Cẩn Du không khỏi run rẩy.

Thái hậu nhìn về phía Từ Cẩn Du: “Ngươi xuất cung đưa nó đến Cố gia cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.