[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 3: Đổi Xác Chết Trong Đêm Khuya




Editor: trantuyetnhi (vợ ta)

Beta: Đường Thất Công Tử

Thương Lam im lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, các ngón tay dần dần nắm chặt.

"Em……"

"Ngoan, ngày mai mua vé máy bay sang đây, em cũng không nghĩ anh sẽ trở về bắt người đúng hay không?" Vẻ mặt anh cười rất dịu dàng, trong giọng nói không chấp nhận một chút từ chối nào, trước nay chỉ có anh muốn hay không, đâu thèm quan tâm cô sẽ nghĩ như thế nào.

Trong lòng Thương Lam lộp bộp một tiếng, hàm răng cắn chặt bên bờ môi:

"Tại sao anh Triển luôn muốn ép em…… Trước kia anh không phải như thế."

Dứt lời, Triển Mộ im lặng một lúc lâu, lại than nhẹ.

Như vậy có phải là ép em đâu.

New York

Từng giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống khắp nơi, không khí ẩm ướt âm u bao chùm toàn bộ thành phố, bên trong không khí yên tĩnh là hơi lạnh tràn ngập bốn phía, anh ngẩng đầu nhìn những người đi đường đang qua lại ở phía dưới tầng, nghe được sự không hài lòng của Thương Lam, anh nhẹ nhàng mềm giọng nói qua microphone:

"Lam Lam, anh rất nhớ em."

Muốn nhìn em, mỗi một ngày khát vọng chạm vào em càng thêm mạnh mẽ, hiện giờ chỉ là mỗi ngày một tiếng đồng hồ nói chuyện điện thoại đã không thể giảm đi nỗi nhớ của anh mà lại càng tăng thêm mãnh liệt nhung nhớ, mỗi một tế bào toàn thân anh đều kêu gào, muốn ôm cô vào trong lòng, từ đầu tới cuối không buông tha một chút nào cả, ngón tay thon dài đẩy đẩy gọng kính trên mũi,  dường như thân thể nhỏ nhắn của cô ở ngay trước mắt, chỉ còn chờ anh tận tình xoa bóp, đùa bỡn.

Bàn tay Thương Lam nắm microphone cứng đờ, lời anh nói mang đến cho cô cảm giác bên trong linh hồn như bị đánh mạnh vào, cuối cùng ở trong trí nhớ của cô, anh ngoài lệnh và định đoạt với cô ra, làm sao từng nói lời dịu nhẹ như thế này, nhất là không ai hiểu anh hơn cô, càng là dáng vẻ thể hiện sự dịu dàng thì càng đáng sợ, từ trước đến nay lời nói của Triển Mộ không chỉ nhìn mặt chữ.

Cô im lặng đứng chôn chân tại chỗ, có chút không biết làm sao, mà tất cả đều là sự cẩn thận, cô im lặng chờ đợi anh lên tiếng lần nữa, đáy lòng lặng lẽ vang lên chủ ý khác.

"Sang đây nghỉ hè với anh, uh?"

"Nhưng mà em đã đồng ý người khác rồi……"

"Từ chối đi." Triển Mộ nói lạnh lẽo:

"Nếu em khó mở lời, anh có thể nói giúp em một chút cũng được."

Sợ anh thật sự tìm tới Trình Anh, Thương Lam nói vội vàng:

"Không…… em tự mình nói với bạn ấy."

Các ngón tay nắm điện thoại dần dần trở nên trắng, huyết sắc trên mặt cũng bắt đầu rút hết, cô chưa bao giờ nói với Trình Anh mối quan hệ của mình và Triển Mộ, thứ nhất cô không thích ánh mắt tìm tòi của người khác, thứ hai cô rất quý trọng người bạn khó có được này, càng không hi vọng bởi vì nguyên do Triển Mộ mà làm tình cảm của cô và Trình Anh có một vết nhơ nào.

Có lẽ ngay cả Thương Lam cũng không biết, sau khi sống lại lần nữa thì đáy lòng cô dựng lên một bức tường, cô luôn luôn đề phòng Triển Mộ, ngay cả là người nhà hoặc bạn bè cũng không ngoại lệ mà từ chối.

Trong tiềm thức của cô, ngoài mình cô ra, đã sớm không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào.

"Anh ở New York chờ em." Khóe môi Triển Mộ nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, lại trò chuyện vài câu cảm thấy tốt đẹp mới tắt điện thoại đi.

Ngụy Vô Lan vác theo hai túi hành lí nhìn chằm chằm anh ngoài cửa.

Đại gia anh ở dưới tầng làm mệt muốn chết, thế mà anh ta còn thoải mái ở đây tán dóc với bạn gái?

Nhìn bốn phía xung quanh, Triển Mộ khép máy tính lại đứng lên nói:

"Làm xong hết chưa?"

Ngụy Vô Lan rên nhẹ, buông đồ đang cầm trong tay ra rồi ngồi xổm một bên một mình hờn dỗi, nhớ tới lần trải nghiệm này…… Không biết như thế nào…… anh luôn có loại cảm giác mình lên nhầm thuyền của giặc.

"Có thời gian thì dọn dẹp nhà ở một chút, vài ngày nữa Tiểu Lam qua đây." Đá chai bia bị rơi ngay chân, Triển Mộ nói chuyện đương nhiên.

Bỗng nhiên Ngụy Vô Lan đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía bóng dáng của người dần dần đi xa, tất cả đều nói ông chủ là sinh vật ăn thịt người, cho dù bề ngoài nhìn tốt đẹp thì cũng là loại ăn thịt không nhả xương ra ngoài!

Anh ta phẫn nộ quát:

"Ông đây không phải người hầu!"

Thương Lam buông điện thoại mỏi mệt dựa vào mép giường, bên ngoài cửa sổ không đóng kín làm gió lạnh thổi vào, bức màn bay ở giữa không gian phát ra tiếng kêu, cô thất thần nhìn chằm chằm mặt tường màu trắng suy nghĩ dần dần bay xa, bên tai, tiếng của đồng hồ treo tường tí tách luôn vang lên xung quanh, cho dù không thể đi ra ngoài tập huấn, cô cũng không muốn làm bạn với anh một tấc cũng không rời trong hai tháng, cho dù hiện giờ hai người cách hai nơi đi nữa thì anh vẫn dây dưa với cô, cô không dám tưởng tượng mình đi qua đến New York sẽ như thế nào.

Lần tập huấn này, trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên Thương Lam đối nghịch với Triển Mộ, ngoài miệng cô đồng ý yêu cầu của anh nhưng cách một bầu trời cô lại bước lên xe chuyên dụng.

Trình Anh cất hành lí của cô một cách thành thạo vào phía sau xe, trở lại ôm lấy bả vai của cô tùy tiện ngồi vào trong hàng ngũ phía trước, giữa nhóm người ngồi vây quanh đang đánh bài.

Xe bắt đầu khởi động rồi sau đó chậm rãi chạy ra đường A, cô nhìn bóng dáng cổng trường đang khuất dần càng ngày càng xa, dưới đáy lòng thầm dâng lên một nỗi sợ hãi, nhưng vẫn tiến lên phía trước.

Lý trí nói cho cô biết, lần không nghe lời này có lẽ sẽ làm Triển Mộ tức giận và cảnh giác, ngày sau càng bất lợi cho cô có thể chân chính bỏ chạy, cô luôn luôn nói với chính mình đòi hỏi phải thật kiềm chế, chỉ cần kiềm chế mấy năm thì có thể vĩnh viễn thoát khỏi trói buộc của anh, bình yên sống hết một đời cũng tốt hơn là trong tương lai cả cuộc đời sống tốt đẹp ở bên anh.

Nhưng chẳng qua cô chỉ là một cô gái bình thường, cô không có sức chịu đựng như thánh nhân, càng không có can đảm đối mặt với Triển Mộ, chỉ cần tưởng tượng đến đôi mắt trắng trợn của anh thì lý trí trong đầu của cô rút lui hết ngay, còn lại chỉ là nỗi sợ hãi vô tận.

Hiện giờ cha vẫn khỏe mạnh mà anh dám đối xử với mình như vậy, nếu sau này Thương Trung Tín qua đời, cô không dám tưởng tượng mình sẽ có kết quả gì.

Hiện giờ cha còn khoẻ mạnh thì anh vẫn còn đối xử với mình như vậy, nếu sau này Thương Trung Tín qua đời, cô không dám tưởng tượng bản thân sẽ có kết cục là gì.

Chẳng lẽ cô lại phải bước lên con đường xưa?

Ngay khi Thương Lam đang suy nghĩ lung tung, Trình Anh ném xuống bài đang cầm trên tay, hét lớn một tiếng:

"Chà! Chẳng qua nói các cậu đánh cược thì bà đây không tin các cậu! Chạy nhanh, lấy tiền lấy tiền!"

Bốn phía truyền đến một màn im lặng, Trình Anh vỗ vỗ một cục tiền đánh bạc thật dày trên bàn, cười ha ha:

"Không chịu? Không chịu thì hai người đàn bà các cậu cùng lên, Aha ha ha ha ha... Danh hiệu ông đây vang dội bày đồ thế chấp ở đó, ông đây chính là bá vương nhỏ của sòng bạc kia, Ah ha ha ha ha ha..."

Chú ý mặt hai nữ sinh đối diện đen lại trong nháy mắt, Thương Lam im lặng kéo tay áo của cô, Trình Anh đúng là có tật xấu này, có lí không thả người thì thôi lại còn đặc biệt không xem sắc mặt của người khác, luôn làm người khác tức đến giậm chân lại làm như không có việc gì, cô muốn nhiều chuyện hỏi cô ấy một câu có thể đừng bày ra khuôn mặt vô tội mạ sắt(mặt giống như dát sắt chứ không dát vàng chai lì luôn rồi=.=) kia nhìn người được không:

Để làm gì? Cô tức giận đâu có chuyện gì liên quan tới mình? Cô cũng chưa làm cái gì?

Cô ấy nói mọi người không tức?

Trình Anh còn đang cười ở kia, đâu thèm quan tâm sắc mặt đối phương khó coi, sau đó lập tức mở ra một tấm bài, lái xe đi trên đường cao tốc vòng về phía bên trái, chạy thẳng vào trạm xăng.

"-- Két -- " một tiếng, xe vững vàng vào cổng, thấy thế, đột nhiên Trình Anh đứng dậy, nhét tấm bài trên người vào tay Thương Lam, lấy quần dài ra chạy phía cửa xe.

"Tiểu Lam, cậu đánh mấy ván giúp tớ, ôi mẹ nó ông đây đau bụng muốn chết."

"Tớ không..."

"Được rồi được rồi, cậu cứ đánh đi, thua không chết được..." Như là rất nóng nảy, Trình Anh cũng không quay đầu lại chạy nhanh không thấy bóng dáng trong chớp mắt.

Thương Lam cầm bài poker trong tay, giống như cầm một đống khoai nóng, phỏng tay lắm.

Cho dù là tiền hay bây giờ, Thương lam đánh cược số phận của mình không thể dùng một chữ "Thảm" để miêu tả, đó chính là... Không còn cách nào.

Đợi Trình Anh thong thả quay về xe, nhìn mặt bàn trống rỗng và "Hai người đàn bà" kia trong miệng cô. Khi trên mặt cười đắc ý, đột nhiên cả người như bị sét đánh trúng, cháy xém tại chỗ...

"Đúng là ông đây đang nằm mơ... Tiểu Lam, cậu mau véo tớ một cái, có phải tớ xuất hiện ảo giác rồi hay không..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.