[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 1




Tác giả: Giải Ngữ

Edit: Ớt Hiểm

Những nụ hôn rơi xuống mặt Lăng Nhã như một cơn mưa, tuy nhẹ tựa hồng mao nhưng khiến nàng run rẩy, từng tấc da, từng tấc thịt như muốn cháy lên, đây chính là ‘gần gũi da thịt’ mà ngạch nương nàng vẫn nói đây sao? Nàng cảm thấy thân mình như sắp tan ra, tiếng rên rỉ từ từ bật lên từ đôi môi anh đào đỏ mọng…

Yếm lụa lơi ra một nửa, da thịt trắng mịn như ngọc Dương Chi thấp thoáng lộ, vừa nhìn qua, lý trí kiên định xưa nay của Dận Chân bỗng trở nên mềm nhũn, toàn thân bốc hỏa, trong đầu chỉ còn mỗi một ý định: chiếm hữu nàng, làm cho nàng cả cuộc đời này chỉ thuộc về mỗi một mình mình.

Mang theo hơi thở dồn dập nặng nề, đôi tay ý loạn thần mê của hắn bế ngang eo Lăng Nhã, chân trần bước về phía giường. Tà váy thật dài vô thanh quẹt trên mặt đất, vượt qua trùng trùng lớp lớp rèm trướng, hắn nhẹ nhàng đặt mỹ nhân trên tay xuống giường trải gấm trắng thơm mát.

Khi gấm trắng bóng loáng mà lạnh lẽo chạm vào da thịt, Lăng Nhã rùng mình thật mạnh, mở mắt ra thì thấy gương mặt của Dận Chân đã gần trong gang tấc, nàng lập tức tỉnh táo hơn nhiều. 

“Sợ sao?” Nhìn thấy phản ứng của nàng, Dận Chân ngẩng đầu lên hỏi.

Tay nhỏ của Lăng Nhã vuốt ve khuôn mặt của hắn trong vô thức, từ chân mày đến sống mũi đến đôi môi, tỉ mỉ thăm dò, không hiểu sao trong lòng lại an tĩnh lại, nàng nhẹ giọng trả lời: “Sợ, mà cũng không sợ.”

“Đây cũng gọi là trả lời sao?” Dận Chân nghiêng người nằm qua một bên, giữ tay nàng lại, tò mò hỏi.

Lăng Nhã hơi thẹn thùng kéo kéo chiếc yếm lên che ngực mình lại: “Tứ gia là hậu duệ của Thiên hoàng, thân phận tôn quý, trong thiên hạ này có mấy ai nhìn thấy Tứ gia mà không sợ hãi? Còn về không sợ là vì… vì Tứ gia là phu quân của Nhã Nhi, đối mặt với phu quân dĩ nhiên là không có gì đáng sợ.” Bốn mắt chạm nhau, Lăng Nhã để mặc cho hắn nhìn thẳng vào mắt mình, để mặc cho hắn nhìn thấu nội tâm của nàng.

Đối với bản tính đa nghi trời sinh của Dận Chân, chỉ còn cách cư xử thật tự nhiên mới có thể lấy được niềm tin của hắn.

Phu quân… Hai chữ xa lạ này khiến cho tim Dận Chân loạn nhịp, hắn cảm thấy trong lòng rung động, một lần nữa, hắn ôm chặt cơ thể mềm mại như cành liễu của nàng, cẩn thận hôn lên đôi môi đỏ mọng, dịu dàng mà triền miên, khiến nàng không còn khả năng chế ngự mà say mê trong đó. 

Khi nụ hôn đã nồng nàn đến cực điểm, thân mình của nàng bị hắn mạnh mẽ xuyên qua, cái đau đớn tê liệt này khiến nàng không kiểm soát được mà bật dậy, răng cắn chặt vào đôi môi đang càn quấy trong miệng của mình.

Cảm thấy môi bị đau, nhưng Dận Chân cũng không thoái lui, chỉ cử động nhẹ nhàng hơn, từng chút từng chút xoa dịu sự đau đớn và căng thẳng của nàng.

Hai tay ôm chặt cổ của Dận Chân, nàng trao toàn bộ thể xác và tinh thần cho hắn, để hắn đưa mình cùng leo lên những đám mây, ngắm nhìn ánh hào quang rực rỡ. Giọt máu trinh nguyên như những cánh hoa tươi đỏ rực rơi xuống, duyên dáng đến mê người.

Hắn điên cuồng đòi hỏi nàng, một lần rồi lại một lần, đến nỗi chính hắn cũng kinh ngạc, cơ thể mềm mại mỏng manh này lại có thể dễ dàng gợi lên dục vọng nằm sâu trong con người hắn vậy sao, khiến hắn đắm chìm không thể nào kiềm chế được.

Ánh nến chập chờn âm thầm trở thành chứng nhân duy nhất cho một cảnh xuân kiều diễm, nến đỏ rơi như lệ, nhỏ giọt nhỏ giọt lên giá cắm tạo nhành những vệt loang lổ… 

Khi Lăng Nhã thức dậy thì thấy cả người đau nhức, mền gấm mềm mại đắp trên người nàng, trên mền gấm là một cánh tay cường tráng, theo cánh tay nhìn tên, gương mặt Dận Chân đang ngủ say sưa bên cạnh, chẳng biết đang mơ thấy điều gì mà đôi mày nhíu chặt.

Lăng Nhã đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn giữa ấn đường của hắn, lúc này, bên ngoài cũng vang lên tiếng trống canh, ‘Boong, boong, boong’, ba tiếng gõ này báo hiệu đã canh ba.

Trong phủ có quy định, chỉ có đích phúc tấn mới được ở lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán qua đêm, trắc phúc tấn cũng có thể, nhưng là danh không chính ngôn không thuận; ngoài ra, những nữ nhân còn lại chỉ được hầu hạ tới nửa đêm, không được ngủ lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán.

Nàng cẩn thận từng chút nhấc tay của Dận Chân ra, nâng thân mình đau nhức của mình lên rón ra rón rén đứng dậy, mới vừa nhặt chiếc áo dưới đất khoác lên người thì nghe tiếng động sau lưng, nàng qua đầu lại thì thấy Dận Chân đã thức tự lúc nào: “Nàng muốn đi đâu?” Vì vừa thức dậy nên giọng nói có chút uể oải.

Dù hai người đã có va chạm da thịt nhưng đột nhiên nhìn thấy nửa thân trên của Dận Chân lộ ra khỏi chăn gấm, Lăng Nhã vẫn chưa quen mà ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Đã qua canh ba, thiếp thân cần phải trở về.” 

“Ai cho phép nàng đi, lại đây.” Hắn chống tay nửa ngồi nửa nằm, tay còn lại đưa ra đón lấy nàng, trong lời nói lộ ra một chút mưu đồ.

Lăng Nhã hơi ngạc nhiên, phân vân không dám đưa tay ra: “Điều này không hợp với quy củ.”

“Kêu nàng tới thì nàng cứ tới đi, nói nhiều cũng vô ích.” Dận Chân hơi nôn nóng, thấy Lăng Nhã vẫn còn do dự, hắn liền chồm mình tới trực tiếp kéo nàng về phía mình, nhìn thấy nàng giật mình sinh ra luống cuống, hắn cảm thấy rất khoái chí, khóe môi nhếch lên.

“Tối nay nếu ta không cho phép thì nơi nào nàng cũng không được đi.” Hắn ôm chặt nàng, ngang ngược tuyên bố quyền sở hữu của mình.

“Nhưng mà…” Lời của Lăng Nhã vừa thốt ra thì đôi môi đã bị người phong tỏa, làm cho nàng không thể nói tiếp được thêm một chữ nào, mãi đến lúc nàng không thở nổi nữa, Dận Chân mới từ từ buông ra, ngón cái vuốt ve đôi môi bừng đỏ của nàng, nhẹ nhàng nói: “Không được cãi lời của ta, nếu có lần sau ta sẽ không trừng phạt nhẹ như vậy đâu.”

Lời nói trắng trợn như vậy làm cho nàng đỏ mặt, khẽ trách: “Không ngờ Tứ gia cũng có lúc không đứng đắn như vậy.” Thấy Dận Chân nhất định không cho nàng rời đi, nàng đành phải nghe lời, nhẹ nhàng dựa vào người hắn, hơi ấm xuyên qua y phục mỏng lét từ từ thấm qua người, khiến nàng có cảm giác thật an tâm.

Dận Chân hôn nhẹ lên trán trắng bóng của nàng, cười như không cười, nói: “Những người khác thì tìm mọi cách để ở lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán, chỉ có mình nàng là canh lúc ta ngủ say lén rời đi, sao vậy, nàng chán ghét ta sao?”

“Tứ gia phong thần tuấn lãng, khôi ngô tuấn tú, thiếp thân nhìn cả đời cũng không chán ghét.” Nàng ngắm ngón tay thon dài của Dận Chân, ngước đầu lên vừa nói vừa đùa: “Có điều thiếp thân không muốn Bối lặc gia khó xử, càng không muốn phá vỡ quy củ trong phủ.”

“Cảm ơn nàng đã nhắc ta.” Hắn rúc đầu vào cổ của nàng nói một câu buồn bã, hương thơm thoang thoảng nồng trong mũi. Hắn xưa nay coi trọng nhất là quy củ, vậy mà bây giờ lại khó chịu, thân hình mềm ấm trong tay làm hắn không nỡ buông ra. Đấu tranh nội tâm rất lâu, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, xiết chặt đôi tay giam cầm nàng trong lòng ngực, lời nói chân thành đáng tin: “Ta nói rồi, tối nay nàng không được đi bất cứ nơi đâu.”

Lăng Nhã chẳng nói gì, ngoan ngoãn như một chú mèo con cuộn mình lại rúc vào lòng hắn, hàng mi dài khép lại giấu đi đôi mắt, cũng là giấu đi nhưng tia bén nhọn trong đó.

Nàng không có gia thế như Niên thị, càng không có được tình cảm độc nhất vô nhị như Bát phúc tấn, cái nàng có chẳng qua chỉ là một dung nhan mỹ lệ, mà nữ nhân có đẹp đến đâu rồi cũng sẽ già đi, lấy sắc giữ người thì không thể lâu dài được. Huống hồ chi, thân là a ca, cái Dận Chân có nhiều nhất chính là mỹ mạo của nữ nhân, muốn có được sủng ái và niềm tin của hắn, thì cần phải làm cho hắn cảm thấy nàng thật khác biệt so với những nữ nhân kia, chỉ còn cách đó mới có thể chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng của hắn.

Sau phút giây tính lặng, bên ngoài có tiếng đập cửa, là Chu Dung, giọng hắn khe khẽ: “Lăng cách cách, đã tới lúc ra ngoài.”

Hắn gọi rất nhỏ, vì sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Dận Chân.

Từ trắc phúc tấn trở xuống thì chỉ được phép hầu hạ tới nửa đêm, nhưng có không ít người luôn tìm cách ở lại, cho nên mỗi khi thị tẩm, Chu Dung sẽ chờ ở bên ngoài, nếu qua canh ba mà vẫn chưa bước ra thì hắn sẽ gõ cửa nhắc nhở.

Đôi mắt đen nhánh của Dận Chân chợt động, lớn giọng nói: “Lui ra.”

Ở bên ngoài, Chu Dung chưa thấy Lăng Nhã trả lời đã nghe được giọng của Dận Chân, nhất thời hoảng sợ, nhưng hắn là người thông minh, trong chốc lát đã hiểu. Mặc dù Dận Chân ở bên trong không nhìn thấy hắn, nhưng sau cánh cửa hắn vẫn kính cẩn hành lễ lui ra.

Bóng đêm thâm trầm, ánh sáng từ ngọn nến có vẻ yếu đi, Lăng Nhã đứng lên rút cây trâm bạc trên búi tóc xuống để khơi tim nến, ánh sáng chập chờn, sau đó nổ ra vài tia sáng nhỏ.

“Xem ra Nhã Nhi sắp có tin tốt rồi.” Dận Chân đỡ hai bả vai nhỏ của nàng.

Lăng Nhã cắm trâm lên búi tóc, quay đầu lại nhìn Dận Chân cười: “Có tin tốt hay không thì thiếp thân không biết, nhưng đúng lúc thiếp thân có một chuyện muốn xin Tứ gia.”

“Là chuyện mời người nhà đến phủ sao? Cao Phúc đã bắt tay chuẩn bị, chắc khoảng hai ngày nữa thôi, nàng chịu khó đợi một chút.” Chuyện này hắn đã hứa với nàng lâu rồi, nhưng vì bận Nam tuần, sau đó lại xảy ra chuyện của Hoằng Huy, dời rồi lại dời, làm cho người nhất ngôn cửu đỉnh như Dận Chân cảm thấy rất áy náy. Hiện giờ bớt việc, hắn dĩ nhiên phân phó Cao Phúc an bài việc này đầu tiên.

Thấy Dận Chân để tâm chuyện của mình như vậy, Lăng Nhã rất cảm động, nàng khom người: “Thiếp thân đa tạ Tứ gia hậu ái, nhưng mà chuyện thiếp thân muốn xin không phải là chuyện này, mà là chuyện về Tịnh Tư cư.”

“Tịnh Tư cư?” Dận Chân chau mày, bỗng nhớ tới yêu cầu của Diệp thị cách đây mất ngày, lập tức cảm thấy khó chịu, hỏi: “Sao? Nàng cũng chê Tịnh Tư cư không thoải mái sao?”

“Không thoải mái ư?” Lăng Nhã tỏ vẻ bất ngờ khó hiểu: “Đang vui vẻ sao Tứ gia lại hỏi như vậy?”

“Nếu không như vậy thì là thế nào?” Dận Chân bước đến đứng trước cửa sổ lục lăng khắc hoa, mở toang cánh cửa, nhìn lên đầu trời đêm, cả một trời sao, những ngôi sao chợt ẩn chợt hiện như đôi mắt của tiểu hài nhi bướng bỉnh. Hắn chẳng thể nghĩ ra, ngoài việc muốn thay đổi chỗ ở ra thì Tịnh Tư cư còn có chuyện gì để nói.

Lăng Nhã phất mạnh hai ống tay áo, lẳng lặng quỳ xuống, mặc kệ gió đêm thổi y phục của nàng bay lất phất, giọng nàng khéo léo: “Nhận được ân sủng của Tứ gia, phá lệ ban Tịnh Tư cư cho một mình thiếp thân ở, thiếp thân cảm động đến rơi lệ. Nhưng thiếp thân chỉ là một cách cách, vô công vô đức, cũng chưa từng sinh hạ cho Tứ gia một mụn con nào, sao dám nhận đãi ngộ bằng với các vị thứ phúc tấn được chứ. Mỗi một ngày ở Tịnh Tư cư thiếp thân đều thấy hổ thẹn trong lòng, ăn không thấy ngon, ngủ cũng không yên giấc, cho nên thiếp thân khẩn xin Tứ gia thu hồi lại Tịnh Tư cư, cho phép thiếp thân trở về Lãm Nguyệt cư.”

Lời nói của Lăng Nhã làm cho Dận Chân rất đỗi ngạc nhiên, vậy là mình đã đoán sai rồi, không phải nàng chê bai Tịnh Tư cư mà hoàn toàn ngược lại, nàng cảm thấy thân là một cách cách mà một mình ở tại Tịnh Tư cư là không hợp lý.

“Ngẩng đầu lên nhìn ta.” Đợi rất lâu, cuối cùng từ đỉnh đầu nàng cũng rơi xuống một giọng nói âm tình bất định.

Lăng Nhã nghe lời ngẩng đầu lên, cũng không lảng tránh ánh mắt chằm chằm của hắn, lại nhìn rất lâu, rốt cuộc Dận Chân cũng tin những lời nàng nói là thật, tâm tình hắn tốt lên, khóe môi hơi mỉm cười, nói: “Người khác thì tìm lý do để chuyển tới một nơi mới rộng rãi hơn, còn nàng thì ngược lại, thứ đã thưởng cho nàng nàng lại gắng sức đẩy ra, không hiểu nên nói nàng ngu ngốc hay là ngớ ngẩn?”

“Ngu ngốc hay là ngớ ngẩn gì cũng vậy, quan trọng là an lòng, huống chi, sự quan tâm của Tứ gia đối với thiếp thân mới là quan trọng nhất.” Nàng trao cho hắn một nụ cười trong veo, nàng biết, hắn thích nhìn nàng như vậy. Quả nhiên, Dận Chân thật sự cảm động, cúi người xuống đỡ nàng đứng lên, thở dài: “Nếu nàng ta khiêm tốn bằng một nửa của nàng thì tốt biết bao.”

Lăng Nhã biết người hắn đang nhắc tới chính là Diệp thị, nhưng trên mặt giả vờ ngây ngốc: “Tứ gia đang nói đến ai?”

Dận Chân lắc đầu, nắm chặt đôi tay mảnh khảnh của nàng, nói: “Không nhắc tới chuyện này nữa, tóm lại Tịnh Tư cư là do ta thưởng cho nàng, không có lý do gì lại thu hồi, sau này không được nhắc tới chuyện này nữa, nàng cứ yên tâm ở đó cho ta.”

Lăng Nhã cười nhẹ, không từ chối nữa, một khi Dận Chân đã quyết định rồi thì không ai thay đổi được; vả lại, nàng cũng không thật sự muốn quay về Lãm Nguyệt cư, cho nên nói nhiêu đó là đã đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.