[Quyển 2] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 5: không nên mạnh miệng




Phía tây Lương Chử thành, chính giữa một dòng sông lớn sóng đục quay cuồng, hơi nước nồng đậm bao lấy một hòn đảo nhỏ bằng đá.

Hòn đảo nhỏ nơi rộng nhất bảy tám dặm, dài hai mươi mấy dặm, dựa theo địa thế trên đảo, dị tộc xây dựng một pháo đài tạo hình quái dị, mấy chục tháp cao đỉnh nhọn gầy trơ cả xương chống ở trong thành bảo, giống như xương ngón tay người chết chỉ thẳng tắp về phía bầu trời.

Đông tây nam bắc pháo đài đều có một tòa binh doanh đứng sừng sững, chính giữa binh doanh đều có một tòa thần tháp cao ba trăm trượng, con mắt dựng thẳng màu đỏ tươi ở đỉnh chóp bốn tòa thần tháp chậm rãi xoay tròn, từng gợn sóng vô hình quét qua đại địa, giám thị động tĩnh bốn phương tám hướng bất cứ lúc nào.

Đoạn giữa một tòa tháp cao trong pháo đài, Đế Lạc Lãng mặt xám như tro tàn ngồi ngây ra ở trong một phòng giam nho nhỏ, xuyên thấu qua cửa sổ thông khí rộng bằng bàn tay, ngơ ngác nhìn một con chim thủy cư nhẹ nhàng trên mặt sông xa xa.

‘Phốc’ một tiếng vang nhỏ, chim thủy cư cách tường vây cao cao của pháo đài còn hơn một dặm, một làn sóng màu đỏ hiện lên trong không khí, chim thủy cư bị dòng điện mạnh mẽ đánh thành một làn khói, vài cái lông chim hỗn độn quay cuồng bị gió to thổi xa.

Thân thể Đế Lạc Lãng khẽ run rẩy một cái, từ trên thân con chim thủy cư đó, hắn như thấy được vận mệnh bi thảm của mình.

“Ta thực ngốc… Ta không nên trở về.” Đế Lạc Lãng hàm hồ lẩm bẩm một câu: “Ta vì sao phải ngu tới mức quay về Lương Chử đâu? Đế Thích Sát chết tiệt, hắn thế mà lại đem tất cả tội lỗi đều đổ lên trên người chúng ta. Năm đó lúc hắn sinh ra, ta vì sao không bóp chết hắn?”

Một khối phù lục dài hơn một thước, dùng da thuộc mềm mại nhất ở bụng giao long chế thành, trải qua bí pháp rèn, trở nên mỏng như cánh ve hầu như trong suốt dán ở trán Đế Lạc Lãng. Từng tia hào quang màu đen nhỏ bé từ trên phù lục phun ra, giống như một tấm mạng nhện thật lớn bao trùm gương mặt Đế Lạc Lãng.

Bản mạng pháp nhãn bị phong ấn, tất cả thần thông pháp lực đều không thi triển ra được, sống an nhàn sung sướng nên quý tộc Ngu tộc thân thể suy yếu, trong ngục giam phòng ngự nghiêm ngặt này, Đế Lạc Lãng ngay cả một tia cơ hội chạy trốn cũng chẳng có.

Làm trưởng lão Đế thị nhất tộc, Đế Lạc Lãng rất được ưu đãi. Cho dù là tù nhân, tính giai cấp khắc nghiệt của dị tộc vẫn triển lộ không bỏ sót. Đế Lạc Lãng có thể ở trên tháp cao không khí thông, ‘tầm nhìn thoáng đãng’ có được một phòng giam độc lập, tuy phòng giam này chỉ có thể đặt một cái giường đơn, ít nhất đây cũng là một loại ưu đãi.

Ở phía dưới pháo đài này, có một tòa ngục giam trong lòng đất to lớn mà phức tạp, mấy vạn tộc nhân Đế thị nhất tộc bị nhốt ở nơi không thấy mặt trời đó. Bao gồm hậu duệ trực hệ của Đế Lạc Lãng, con cái, cháu chắt hắn, đều bị giam giữ ở nơi đó.

“Còn bao nhiêu thời gian?” Đế Lạc Lãng bấm tay, nghiến răng âm thầm tính toán: “Dựa theo truyền thống của Ngu tộc chúng ta, chúng ta đã gánh vác toàn bộ tội danh, như vậy sẽ phải giết người diệt khẩu nhanh một chút, tiêu diệt tất cả khả năng lật lại bản án.”

“Như vậy, chúng ta hẳn là không còn bao nhiêu thời gian. Cần tìm ngày thích hợp, đem toàn bộ tộc nhân Đế thị nhất tộc chúng ta chém đầu… Đương nhiên, vì áp bức một chút ích lợi cuối cùng trên người chúng ta. Cái này cũng là truyền thống tốt đẹp nhất của Ngu tộc chúng ta —— vì áp bức một chút lợi ích bé nhỏ không đáng kể cuối cùng trên người chúng ta, chúng ta hẳn là bị dùng để làm tế phẩm!”

“Ta, Đế Lạc Lãng, trưởng lão Đế thị nhất tộc, hậu duệ trên người chảy huyết mạch tôn quý của Đế Thích La Thiên đại đế quân, lại lưu lạc đến nước bị đem làm tế phẩm! Tế phẩm, chết tiệt. Giống với bọn nô lệ ti tiện, súc vật hạ lưu. Đem làm tế phẩm!”

Đế Lạc Lãng tức giận đến gương mặt phát tím, hắn gần như điên cuồng siết chặt nắm tay, hung hăng nện ở trên vách tường.

“A, tay của ta!” Trên vách tường nham thạch cứng rắn hiện lên một mảng u quang, nắm tay Đế Lạc Lãng rách một miếng da lớn. Hắn đau đến mức ôm nắm tay ngồi xổm trên mặt đất, trong hốc mắt không tự chủ chảy ra nước mắt.

Trên cửa gỗ phòng giam có một cửa sổ nho nhỏ, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa sổ, híp mắt hướng trong phòng giam nhìn vào.

Đế Lạc Lãng buông tay, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đứng dậy, kéo kéo trường bào nhiều nếp nhăn trên người, cố gắng duy trì tác phong trưởng lão một hào môn đại tộc. Hắn nhìn người ngoài cửa sổ, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Đế Lạc Lãng trưởng lão?” Một thanh âm mang theo một chút láu cá truyền vào.

Đế Lạc Lãng hơi biến sắc. Hắn chợt đi lên hai bước, tiến đến cửa sổ nhìn hướng ra phía ngoài. Đứng ở trong hành lang hẹp bên ngoài, là một thanh niên Ngu tộc mặc hoa phục.

Từng thế hệ huyết mạch ưu hoá, quý tộc Ngu tộc nhiều tuấn nam mỹ nữ, dáng người cũng phần lớn cao gầy thanh tú. Nhưng thanh niên Ngu tộc này đứng ở ngoài cửa của Đế Lạc Lãng, thân hình so với nam tử Ngu tộc bình thường thấp hơn một cái đầu chưa đề cập tới, thân hình càng có chút mập, gương mặt cũng có chút mập, ở trong quần thể quý tộc Ngu tộc cực kỳ chú trọng bề ngoài, kẻ này nhất định bị tất cả mọi người cô lập cùng khinh bỉ.

Đế Lạc Lãng vừa lúc nhận ra thằng cha này, thanh niên Ngu tộc này thuộc một gia tộc tiểu quý tộc tầng dưới chót, bản thân gia tộc này cũng không có bao nhiêu thế lực, tộc nhân phần nhiều dựa vào làm thư ký cho các đại quý tộc, hoặc là ở trong lãnh địa của đại lĩnh chủ đảm nhiệm thuế vụ quan, thương vụ tổng quản… các chức quan phụ tá mưu sinh.

So với Đế thị nhất tộc đỉnh cấp hào môn như vậy mà nói, gia tộc tương ứng thanh niên Ngu tộc này, thuộc loại tồn tại nhỏ bé một câu nói là có thể lau đi.

Nếu Đế Lạc Lãng nhớ không lầm, tên nhãi này từng hướng một hậu duệ chi thứ của Đế Lạc Lãng cầu thân. Hậu duệ chi thứ đó, là hậu duệ lứa chắt trai nào đó Đế Lạc Lãng không coi trọng, sinh cùng với một thị nữ địa vị ti tiện.

Thân phận như vậy, huyết mạch như vậy, hậu duệ chi thứ đó ở trong hậu nhân của Đế Lạc Lãng, thân phận địa vị cũng không có gì khác với kẻ hầu người hạ.

Nhưng Đế Lạc Lãng ngang nhiên từ chối tiểu tử này cầu thân, hơn nữa còn vận dụng lực lượng gia tộc, chèn ép một phen không nhẹ không nặng đối với gia tộc phía sau thanh niên Ngu tộc này.

“Là ngươi… Ngươi tên…” Đế Lạc Lãng còn nhớ rõ gương mặt ‘xấu xí’ này, lại không nhớ nổi tên của hắn.

“Cách Lỗ.” Thanh niên Ngu tộc rất láu cá cười: “Cách Lỗ ti tiện hướng ngài chào, Đế Lạc Lãng trưởng lão các hạ tôn quý. A, hoàn cảnh phòng giam thế nào? Phòng giam rách nát này, quả thực quá tương xứng với ngài.”

Cười ‘hì hì’ vài tiếng, Cách Lỗ hướng giám thị đứng ở cuối hành lang xa xa nhìn một cái, đè thấp thanh âm nhẹ nhàng nói: “Trưởng lão các hạ tôn kính, ngài còn nhớ rõ cháu gái Đế Vũ ngài sủng ái nhất không? Tiểu thư tôn quý cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào, ta là đến đem nàng đi.”

Khuôn mặt Đế Lạc Lãng chợt run rẩy một cái.

Đế Vũ, đó là đứa con gái nhỏ nhất của con trai hắn sủng ái nhất, mẫu tộc của Đế Vũ huyết mạch cao quý, xuất thân Ám Nhật nhất mạch Da Ma gia tộc, ở trong toàn bộ hậu duệ của Đế Lạc Lãng, Đế Vũ huyết thống tôn quý nhất, tự nhiên được Đế Lạc Lãng quan tâm yêu thương nhiều nhất.

“Chúng ta, tổng cộng có mười hai kẻ đáng thương ngưỡng mộ vô cùng đối với Đế Vũ tiểu thư, chúng ta gom một khoản tiền.” Cách Lỗ cười rất hạ lưu, khiêu khích nhìn Đế Lạc Lãng gương mặt vặn vẹo: “Khoản tiền này số lượng rất khả quan, cho nên, thống lĩnh đại nhân nơi này nhận định, Đế Vũ tiểu thư bởi vì không thích ứng hoàn cảnh ngục giam, bệnh nặng bỏ mình rồi.”

“Chúng ta sẽ hảo hảo sủng ái Đế Vũ tiểu thư.” Cách Lỗ hưng phấn đến mức run run. Hắn nhìn Đế Lạc Lãng, nghiến từng chữ một, gần như nguyền rủa thấp giọng rít gào: “Tin tưởng chúng ta, chúng ta sẽ thay phiên sủng ái nàng!”

Gương mặt Đế Lạc Lãng trắng bệch, một câu cũng nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.