Editor: Nguyetmai
"Không phải em nuốt lời, mà là anh không muốn tiến tới với em, cho nên, ước hẹn nửa năm của chúng ta vô hiệu." Cố Niệm Chi lạnh nhạt nói.
Sáng sớm tháng mười hai ở đặc khu Washington gió lạnh thấu xương, Cố Niệm Chi ôm chặt chiếc áo khoác trên người.
Cổ cô quấn một chiếc khăn quàng cổ Cashmere màu đỏ lửa của Hermes khiến cho chiếc áo khoác bằng len Cashmere kiểu quân trang màu xám đậm được điểm xuyết thêm màu sắc tươi sáng, trông vô cùng mê người vào một sáng sớm mùa đông.
Không ngừng có nhân viên quen thuộc làm việc ở Quốc hội và các nghị sĩ chào hỏi cô.
"Buổi sáng tốt lành!"
"Cô Cố, tôi thích cách ăn mặc của cô hôm nay!"
"Cô Cố, có muốn tôi đưa điểm tâm tới cho cô không?"
Cố Niệm Chi mỉm cười vẫy vẫy tay với mọi người, chỉ vào điện thoại của mình. Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, tỏ vẻ là đã hiểu.
Cô đổi sang một nơi khác, không đứng bên cạnh bậc thang nữa mà đi tới dưới một gốc cây trụi lủi bên đường, đút tay vào trong túi áo khoác, ngồi trên ghế đá bên đường.
Rõ ràng Mai Hạ Văn không chịu tiếp nhận lời giải thích này của cô. Hắn cười lạnh nói, "Còn nói không phải là em nuốt lời nữa à? Anh nói không muốn tiến tới với em lúc nào thế?! Anh vừa mới nói em sắp thành bạn gái của anh, em đã quên luôn rồi sao? Sinh viên thần đồng của chúng ta sẽ không quên nhanh thế chứ?"
"Mai Hạ Văn, anh thật sự muốn tiến tới với em sao?"
Cố Niệm Chi vô cùng tỉnh táo. Lúc cô nói chuyện, đôi môi củ ấu đỏ mọng hà hơi thành sương khiến cho dung nhan xinh đẹp như thiếu nữ trong manga của cô tựa như lấp ló sau những màn sương trắng liên miên vô tận, có cảm giác đẹp mơ màng như được lọc qua một lớp ánh sáng nhu hòa vậy.
"Anh đã nói biết bao nhiêu lần rồi, anh muốn tiến tới với em, anh muốn em làm bạn gái của anh, thậm chí anh còn muốn cưới em làm vợ nữa! Vì sao em không tin anh?!" Mai Hạ Văn đứng ở ban công nhà mình, nhìn ra ánh đèn đuốc trong thành phố, giận mà không biết trút vào đâu.
Sao tự dưng cô nhóc này lại vặn vẹo như vậy chứ?
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, khàn giọng nói, "Mai Hạ Văn, lời anh nói, hoàn toàn trái ngược với chuyện anh làm, anh nói em nên tin cái gì? Tin tưởng những lời nói hư vô, mờ mịt đó hay tin tưởng chuyện anh đã làm?"
Hiển nhiên Mai Hạ Văn không ngờ được rằng Cố Niệm Chi sẽ nói những điều như thế.
Hắn thoáng trầm mặc mất vài giây: "Niệm Chi, em có ý gì?"
"Ý của em rất rõ ràng. Nếu hai chúng ta đều không có tình cảm thì cũng đừng cưỡng ép tiến tới với nhau làm gì."
Ở ngoài trời đã lâu, tay chân cô bắt đầu rét run lên rồi. Cố Niệm Chi đứng dậy đi tới phía dưới đồi Capitol.
Cô cũng không ngờ rằng, chỉ đơn giản là một cuộc điện thoại để kết thúc thôi mà lại mất nhiều thời gian như thế này.
Mai Hạ Văn bực bội đi tới đi lui trên ban công, "Sao anh lại không có tình cảm chứ? Anh toàn tâm toàn ý mong chờ em trở về, thế mà em lại đối xử với anh như vậy sao? Có phải em đã thay lòng đổi dạ rồi không? Có phải không?"
"Em không thay lòng đổi dạ."
Giọng nói của Cố Niệm Chi rất bình tĩnh. Từ trước tới giờ, trong lòng Cố Niệm Chi luôn chỉ có một người, chưa từng thay đổi.
"Nếu em đã không thay lòng đổi dạ, vậy sao lại nói những lời đó?! Anh thích em, em cũng thích anh, em còn muốn thế nào nữa? Niệm Chi, đừng gây chuyện nữa, mau quay về đi. Khi em về nhất định anh sẽ càng tốt với em hơn để em trở thành đối tượng hâm mộ của tất cả các cô gái khác."
Mai Hạ Văn hít sâu một hơi, bắt đầu dụ dỗ Cố Niệm Chi từng chút một.
Các cô gái đều không chống lại được những lời hứa hẹn mang đầy tình cảm thế này.
Cố Niệm Chi biết mình không nói nặng lời không được. Cô bước lên bậc thang, vừa đi vừa nói khẽ, "Không, anh không thích em, em cũng không thích anh, cho nên em không hiểu được vì sao anh cứ nhất quyết muốn em phải làm bạn gái của anh."
Mai Hạ Văn nghe mà cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn thích Cố Niệm Chi, mặc dù không đến mức thích lắm lắm, nhưng khi nghe Cố Niệm Chi nói không hề thích mình, hắn vẫn rất khó có thể tiếp nhận.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều là nam thần được các cô gái theo đuổi. Dù là một nữ thần cao ngạo như Khương Hồng Trà, chẳng phải cuối cùng cũng phải hạ thấp cái đầu cao quý của mình trước hắn đó hay sao?
Hắn không tin, ngay cả một cô gái mồ côi bé nhỏ như Cố Niệm Chi mà hắn cũng không giải quyết được.
"Niệm Chi, em thích anh." Mai Hạ Văn nói đầy tự tin, "Có lẽ chính bản thân em cũng không biết là em thật lòng thích anh đâu."
Cố Niệm Chi cạn lời tới cùng cực.
Cô đẩy cửa bước vào phòng làm việc nho nhỏ của mình, để balo xuống ghế xô-pha, cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len dệt kim Cashmere mỏng hở cổ. Cô quàng khăn, đút điện thoại vào túi quần, đeo tai nghe lên, vừa tiếp tục nói chuyện với Mai Hạ Văn, vừa đi pha cà phê, mua bữa sáng.
"Mai Hạ Văn, chúng ta đừng dài dòng nữa. Trong lòng anh và em đều hiểu rõ, mọi chuyện nói ra cũng rất tế nhị." Cố Niệm Chi không muốn nói thẳng chuyện của Khương Hồng Trà. Dưới cách nhìn của cô, đó là chuyện để đến cuối cùng khi bắt buộc phải vạch mặt, phải lật bài ngửa với nhau thì mới lấy ra làm chứng cứ.
Với tình hình trước mắt, cô muốn cắt đứt một cách lịch sự với Mai Hạ Văn thôi.
"Em quyết tâm muốn chia tay thật sao?" Mai Hạ Văn thấy mình đã nói hết lời hay rồi vẫn không được, cũng không nhịn nổi bắt đầu giở giọng chanh chua, "Em cứ việc nói thẳng là em đã thay lòng đổi dạ, đã ngoại tình, đã có người khác ở bên ngoài đi, không được sao? Em rào trước đón sau, lòng vòng như thế, nhất định phải chụp mũ lên đầu anh, nói anh không muốn tiến tới với em. Em không cảm thấy mình mới là người đổi trắng thay đen hay sao?"
Cố Niệm Chi cầm cốc cà phê và một đĩa bánh xốp nướng quay lại phòng làm việc nhỏ của mình. Nghe hắn nói vậy, cô bật cười hai tiếng, "Mai Hạ Văn, anh và em đều học Luật, nói chuyện và làm việc đều phải có chứng cứ rõ ràng. Những ước đoán chủ quan vĩnh viễn chỉ là những ước đoán chủ quan mà thôi, không đại diện được cho sự thực khách quan. Đầu tiên, chúng ta chưa từng yêu nhau, sao lại nói là chia tay? Em cũng cảnh cáo anh, nếu anh dám công khai đổi trắng thay đen, nói ngoa nói láo, em cũng sẽ không cười trừ cho qua đâu. Anh cũng biết rồi đấy, con người của em rất rõ ràng, đến lúc đó anh không còn bậc thang mà bước xuống thì cũng đừng trách em nhẫn tâm. Hơn nữa, trong hai chúng ta, là ai vi phạm ước hẹn nửa năm, anh còn muốn em nói thẳng ra sao?"
"Đương nhiên là không cần em nói! Bởi vì chính em là kẻ nuốt lời! Là em không muốn tiến tới với anh!" Trong lòng Mai Hạ Văn hơi chột dạ, nhưng lại càng cố mạnh miệng nói, "Anh nói cho em biết, anh không đồng ý!"
"Mai Hạ Văn, hành động lớn hơn lời nói. Khi lượng hình trên pháp luật, hậu quả của hành động mới là căn cứ để lượng hình, còn nếu phán xét luật pháp trên ngôn từ thì đều cần phải căn cứ vào hậu quả của hành động mà nó dẫn đến mới có thể kết luận hình phạt được. Anh luôn miệng nói muốn tiến tới với em, nhưng trong nửa năm nay, anh lại có quan hệ trên mức bạn trai bạn gái với người khác. Hành động của anh đã chứng minh, anh cũng không muốn tiến tới với em, cho nên ước hẹn nửa năm của chúng ta mất hiệu lực."
Cố Niệm Chi để cốc cà phê và bánh xốp nướng xuống, ngồi vào bàn bật máy tính lên, bắt đầu làm công việc để kết thúc cho kỳ thực tập của mình, đồng thời viết báo cáo thực tập.
Mai Hạ Văn bị lời nói giống như khi biện hộ trên tòa án của Cố Niệm Chi khiến cho nghẹn họng không nói nên lời.
Hắn sửng sốt hồi lâu mới cất được tiếng hỏi với vẻ khó tin: "Niệm Chi, em có ý gì? Cái gì gọi là thực tế có quan hệ trên mức bạn trai bạn gái cơ? Anh nói cho em nghe, anh không có!"
"Không có à? Anh nói là nửa năm nay, anh luôn giữ mình trong sạch, không vượt qua mức tình bạn với bất kỳ một cô gái nào sao?"
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, cảm thấy Mai Hạ Văn lằng nhằng phiền phức thật, chẳng lẽ cô phải nói ra cái tên Khương Hồng Trà mới được sao?
Nhưng nếu nói ra tên Khương Hồng Trà thì lại giống như cô đang ghen vậy. Cô không hề muốn để cho Mai Hạ Văn có cảm giác hắn đã vượt qua giới hạn bạn bè với cô một chút nào.
Mai Hạ Văn không phải bạn trai của cô nên thật ra cô cũng không quan tâm chuyện Mai Hạ Văn lên giường với ai. Có điều, một mặt Mai Hạ Văn luôn miệng nói muốn tiến tới với cô, nhưng một mặt lại lên giường với cô gái khác sau lưng cô, chuyện này cũng đã hơi khiêu chiến giới hạn của Cố Niệm Chi.
Như Khương Hồng Trà nói, Cố Niệm Chi thật sự không thể thích ứng được với cái quy tắc ngầm đó của giới bọn họ.
Mai Hạ Văn hiểu rõ được ý của Cố Niệm Chi, nhưng không muốn thừa nhận hắn có quan hệ với Khương Hồng Trà. Hơn nữa, hắn cũng tin chắc rằng người khác không thể biết được mối quan hệ đặc biệt của bọn họ, cho nên từ đầu chí cuối đều vẫn luôn cắn chặt là Cố Niệm Chi thay lòng đổi dạ.
Cố Niệm Chi cảm thấy phiền phức vô cùng, cô còn phải viết báo cáo nên nói với Mai Hạ Văn, "Được rồi, lớp trưởng, trước giờ em chưa từng thích anh, cho nên cũng không có chuyện thay lòng đổi dạ gì cả. Em đã cố gắng để thích anh, nhưng em không làm được. Nếu như chuyện này cứ tiếp diễn, sẽ dẫn tới sai lầm, đối với cả anh và em đều là việc thiếu trách nhiệm."
Lời nói của Cố Niệm Chi khiến cho sắc mặt Mai Hạ Văn tái nhợt. Hắn lập tức ngồi phịch xuống ghế xô-pha, bờ môi run run một lúc lâu, muốn buông lời phũ phàng phỉ báng, nhưng nghĩ tới những hậu quả pháp luật mà Cố Niệm Chi mới nói, lý trí của hắn lại quay về.