Editor: Nguyetmai
Sau khi đảo mắt nhìn hết cả ba người mấy lượt, Lâm Thịnh đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì…
"Cậu nghĩ cái gì mà lại nhìn chúng tôi kiểu đó? Đâu phải chúng tôi lấy đâu? Lỡ như là người ngoài thì sao?" Người bạn cùng phòng thứ ba là một cậu cao kều, đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ đột nhiên khó chịu lên tiếng.
Lâm Thịnh không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cậu ta thêm lần nữa.
"Còn nhìn à!" Cậu cao kều bị Lâm Thịnh quét mắt nhìn qua thì rõ ràng cảm thấy bối rối.
Cậu ta đang chột dạ. Tiền đúng là do cậu ta lấy nhưng bị ánh mắt sắc bén của Lâm Thịnh liếc qua liếc lại như vậy, cậu ta có cảm giác cả người rất mất tự nhiên. Lâm Thịnh bình tĩnh thu ánh mắt lại.
"Không ai thừa nhận, vậy thì ba người các cậu chia đều ra đền lại cho tôi. Mỗi người bảy mươi đồng." Cậu ung dung nói.
"Dựa vào cái gì chứ!"
"Lâm Thịnh, đầu cậu bị úng nước hả!"
"Cậu là cái thá gì chứ? Còn muốn chúng tôi chia đều ra hay sao?"
Cả ba người đều lập tức bùng nổ.
Két...
Thành giường kim loại bị Lâm Thịnh dùng năm ngón tay cứng rắn bóp đến móp méo. Ba người kia thấy thế đột nhiên im bặt.
"Bây giờ còn vấn đề gì nữa không?" Lâm Thịnh hỏi.
"..."
Bầu không khí trong ký túc xá im lặng hoàn toàn. Cậu mập đè tay lên thành giường kim loại, dùng sức bóp vài cái nhưng vẫn không có gì thay đổi. Mồ hôi hột đua nhau chảy xuống.
"Hãy nhớ, trước khi tôi trở về, phải trả lại cho đủ số tiền." Lâm Thịnh bỏ lại một câu rồi cầm số tiền còn thừa trong ngăn kéo, quay lưng rời đi.
Suốt cả ngày hôm ấy, từ sáng đến tận tối, Lâm Thịnh về xem căn nhà thuê của gia đình mình trước.
Lâm Chu Niên và Cố Uyển Thu ở thị trấn phía trên, cách trường học không xa lắm. Họ thuê một căn nhà nhỏ, sau đó dựa vào vốn tích cóp mở một cửa tiệm nhỏ bán hàng tạp hóa như trước đây.
Nguồn hàng hóa được nhập vào từ một thành phố lớn ở xa, Cố Uyển Thu không có việc làm bèn ở lại phòng trọ đan lát vài món đồ như khăn mũ phụ kiện... coi như là sản phẩm đặc biệt mang bản sắc Tịch Lâm để góp vào bán chung ở cửa tiệm nhỏ.
Lâm Thịnh trở về nhìn qua một chút, thấy việc buôn bán cũng không tệ lắm, đồ do mẹ cậu làm có vẻ rất được người bản địa ưa chuộng.
Khí hậu ở đây lạnh lẽo lại ẩm ướt, Cố Uyển Thu đan những món đồ giữ ấm thật dày, thiết kế bên ngoài cũng là những mẫu thiết kế lưu hành trên thị trường Tịch Lâm. Bởi vì ở Tịch Lâm tương đối khép kín, vậy nên nơi này vốn cũng không có mẫu nào giống với bên đó. Vừa hay đồ bên đó lại phù hợp với nhu cầu của những người bản địa bên này.
Lâm Thịnh ở lại nhà một lúc sau đó đứng dậy đi sang thành phố lớn gần đó, mua các loại nguyên liệu cần thiết cho nghi thức triệu hoán. Ngoài ra, lúc đi trên đường, cậu còn mua thêm mấy cây đàn hạc, coi như chuẩn bị đồ cơ bản cho chế tác đàn hạc Huyết Lam.
Chẳng mấy chốc đã tìm đủ nguyên liệu, nhưng thoáng cái đã tiêu tốn hơn mấy trăm nghìn. Việc này thôi thúc cậu phải đi kiếm tiền, nếu không số tiền một triệu trên người cũng chẳng dùng được bao lâu.
Lúc trở về ký túc xá, tiền đã được để lại trong ngăn kéo. Không biết là ai đã trả lại, nhưng Lâm Thịnh cũng không quan tâm vấn đề này lắm. Cậu chỉ cần biết lợi ích của bản thân mình không bị hao tổn gì là được rồi.
Đêm hôm ấy là một đêm không mộng mị.
Hôm sau, Lâm Thịnh tiếp tục tu luyện Thánh lực cả một ngày, có vẻ cậu đã hoàn toàn nắm giữ được Hôi Ấn Nộ Hống, chỉ chờ thời cơ để thử nghiệm hiệu quả của nó. Sau đó, cậu chuẩn bị thêm một ít đồ để sau này đối phó với kẻ mặc giáp kia.
Vốn cậu còn tưởng phải chờ thêm một ngày nữa mới có thể tiến vào giấc mơ, thật không ngờ đến buổi tối hôm sau, cậu đã một lần nữa trở lại thành Hắc Vũ.
...
...
Mang theo một bọc lớn kíp nổ công nghiệp, ý thức của Lâm Thịnh chậm rãi tỉnh táo trở lại.
Cậu đang đứng trên đường lớn ngay trước cửa Công hội Chiến Sĩ, trên người vẫn là bộ mặc lúc trước khi đi ngủ. Lâm Thịnh nhanh chóng kiểm tra lại cả người mình. Quần áo và giày đều bình thường. Bật lửa để thử nghiệm vẫn ở đây. Một trăm hai mươi ba kíp nổ công nghiệp đặc biệt cuỗm từ các công trường cũng vẫn còn.
Lâm Thịnh ngẩng đầu nhìn Công hội Chiến Sĩ trước mặt, nhẹ nhàng từng bước từng bước tiếp cận, sau đó bước đến trước cửa. Cậu vươn tay ra, khe khẽ đẩy cánh cửa nặng nề. Bên trong trống không, không có những tên chiến sĩ sừng trâu lởn vởn qua lại.
Lâm Thịnh nhân cơ hội gỡ toàn bộ kíp nổ trên người xuống, bó thành một bó to. Dựa trên tiêu chuẩn của Tây Luân, nếu kích nổ toàn bộ lượng thuốc nổ này cũng đủ để khiến cả một tòa cao ốc mười mấy tầng thành đống đổ nát.
Đoán chừng sau khi công trường phát hiện ra bị mất trộm, hẳn họ sẽ đi báo cảnh sát trước, sau đó mới tìm kiếm, lùng sục khắp nơi. Bị mất trộm số lượng lớn như thế, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ trở thành vụ án động trời.
Có điều, bây giờ Lâm Thịnh cũng không nghĩ được nhiều như thế. Bởi vì mối hận với kẻ mang giáp kim loại này mà cậu thuê tạm một phòng ở nhà trọ bên ngoài. Hai ngày cuối tuần này, cậu đều ngủ lại nhà trọ.
Lâm Thịnh đi vào sảnh chính, dừng lại một lát, rồi bước chầm chậm, vừa cầm kíp nổ trong tay vừa đi từ từ đến gần ngai vàng.
Trên ghế không có một bóng người, chùm ánh sáng màu lam trên đầu vẫn y hệt như lần trước, tỏa ra một luồng ánh sáng tinh khiết. Tất cả đều giống như lúc ban đầu. Nếu như không phải trông thấy thanh kiếm hai lưỡi bị thiêu cháy ngoài kia, có lẽ Lâm Thịnh còn tự cho là bản thân vốn chưa từng đặt trên đến nơi đây. Khi còn cách ngai vàng tầm hai mươi mét, cậu dừng lại.
Lâm Thịnh chậm rãi nhấc bó kíp nổ trên tay lên, đưa sát bật lửa lại gần, sau đó đốt phần dây dẫn của bó kíp nổ đó.
Tách...
Trên dây dẫn dài, những tia lửa vàng nho nhỏ bắt đầu nhảy nhót, đoạn dây không ngừng bị rút ngắn lại.
Lâm Thịnh vội vàng ném thẳng bó kíp nổ đến chỗ ngai vàng. Sau đó cậu cũng không quay đầu lại nhìn mà xoay người hướng về phía cửa, vắt chân lên cổ chạy thẳng một mạch.
Đoàng!!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Chưa đợi cậu ra được đến cửa, ngọn lửa đỏ sau lưng đã cháy hừng hực, thoắt cái rút ngắn thời gian chờ nổ của đống thuốc nổ kia. Những tiếng nổ đùng đoàng kinh khủng vang lên, âm thanh chói tai khiến cho màng nhĩ của Lâm Thịnh tê rần, không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì khác.
Lực chấn động khủng khiếp tỏa ra, ngọn lửa đỏ đốt trụi toàn bộ bờ tường và mặt sàn trong tòa nhà công hội. Vô số tảng đá trên tường vỡ vụn, những mảnh vỡ như đạn pháo bay tán loạn xung quanh. Lâm Thịnh không kịp tránh né, không biết bị vật gì đập mạnh vào sau lưng.
Rầm!
Cơ thể cậu bị ném bay ra ngoài, ngã xuống trước cửa, lăn trên đất vài vòng mới dừng lại rồi bò dậy được.
Khụ khụ…
Lâm Thịnh cúi đầu ho ra máu, sau đó quay lại liếc nhìn tình hình tòa nhà công hội. Nơi đó vốn là một tòa công hội với kiến trúc hoàn chỉnh, nhưng lúc này nhìn qua đã thấy không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa. Đằng sau cánh cửa lớn còn có thể lờ mờ thấy được ánh lửa đỏ đang cuồn cuộn bên trong sảnh chính.
"Chết rồi?" Cậu suy đoán. Sức công phá của những kíp nổ tạo ra khi hợp lại gần tương đương với tên lửa đạn đạo mà cậu từng trông thấy ở kiếp trước. Cậu bò dậy, chầm chậm bước lại gần tòa nhà.
Vụt!!
Đột nhiên, những làn khói đen liên tiếp bắn xuyên qua mặt tường của tòa nhà, trong nháy mắt chui vào ngực cậu.
Những làn khói đen dồn dập lao đến, đếm sơ sơ cũng phải có chục làn. Cùng lúc đó, trong đầu Lâm Thịnh nhanh chóng xuất hiện một số lượng lớn các thước phim ký ức.
Những tên chiến sĩ sừng trâu này đều là chiến sĩ tinh nhuệ được công hội giữ lại. Lúc này toàn bộ ký ức đều truyền vào người Lâm Thịnh, lượng thông tin quá nhiều, quá tải khiến cậu không chịu nổi phải cúi đầu rên rỉ. Còn chưa chờ cậu hồi phục tinh thần thì một tiếng gầm rống giận dữ phẫn nộ đột nhiên vang lên trong tòa nhà công hội.
Grào!!!
Tiếng rống rung chuyển trời đất khiến cả người Lâm Thịnh tê dại.
Ngọn lửa đỏ nhạt ầm ầm hóa thành nước lũ, cuồn cuộn trào ra từ trong tòa nhà công hội rồi nhanh chóng hội tụ lại, hóa thành người mặc giáp kim loại đầy gai nhọn, tay cầm cây rìu chiến khổng lồ đứng trước mặt Lâm Thịnh. Bộ giáp trên người ông ta như sắt thép bị nung đỏ, cây rìu lớn trong tay giơ lên cao quá đầu.
Xoẹt.
Lưỡi rìu đột ngột xòe sang hai bên tựa như con bướm dang rộng đôi cánh, khiến cho nó to ra gấp mấy lần.
Xì...
Theo sự dẫn dắt của luồng khí, cây rìu đen bắt đầu hấp thụ vô số ngọn lửa từ đá vụn ở bốn phương tám hướng. Đá vụn mang lửa nhiều như sao sa, thi nhau bay lên giữa không trung, sau đó bám hết vào mặt ngoài của lưỡi rìu. Hai lưỡi rìu càng lúc càng lớn, càng lúc càng nặng hơn, chưa đến hai giây đã tạo thành một quả cầu lớn với đường kính ba mét. Quả cầu màu đỏ sậm được giơ lên thật cao, muốn giáng một đòn xuống chỗ Lâm Thịnh.
Ầm!!!
Thánh điện bên cạnh đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng đến chói mắt.