Editor: Nguyetmai
Má ơi, khung cảnh nơi đây thật là máu me quá đi. Bất chợt, Điềm Tâm cảm thấy hơi tàn bạo, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, không biết nên nhìn nơi đâu thì bỗng có một bức tường cao ngăn trước mắt cô, thay Điềm Tâm ngăn đi khung cảnh này.
Điềm Tâm ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Trì Nguyên Dã.
Cằm cậu hơi hếch lên, bảo vệ Điềm Tâm sau lưng, đôi mắt lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm vào Tô Khả Nhi đang đờ dẫn cách đó không xa.
Tô Khả Nhi đã hoàn hồn sau khi không biết phải làm sao, đáy mắt dần dần hiện lên vẻ tính toán. Cô ta khóc như hoa lê dưới mưa, ôm lấy cánh tay Trì Nguyên Dã: "Trì thiếu, anh… anh nghe em giải thích…"
Trì Nguyên Dã không kiên nhẫn rút cánh tay mình về, "Còn muốn giải thích cái gì nữa? Tô Khả Nhi, từ nay trở đi, cô lập tức cút ra khỏi Học viện Thánh Lợi Á cho tôi, còn phải cút xa vào, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa!"
Tô Khả Nhi trợn tròn hai mắt nhìn.
Vào lúc này, tóc tai cô ta lộn xộn, quần áo dính đầy bụi bẩn do ngã xuống đất nhiều lần, khuôn mặt sưng đỏ, không còn thấy vẻ ngang ngược phách lối hằng ngày mà trông cực kì thảm hại.
"Không, em không muốn bị đuổi, em không muốn bị đuổi! Trì thiếu, cho em thêm một cơ hội. Điềm Tâm, cho tôi thêm một cơ hội nữa, được không?" Tô Khả Nhi thấy rất sợ hãi, cố lắc lắc cánh tay Điềm Tâm với ánh mắt khổ sở.
Học viện Thánh Lợi Á là học viện quý tộc nổi tiếng, có thể đi học ở Học viện Thánh Lợi Á là điều chứng minh rõ nhất cho thế lực của gia tộc. Nếu như bị trường đuổi thì lợi ích cá nhân chỉ là nhỏ, nhưng đã ném đi mặt mũi của toàn gia tộc!
Điềm Tâm mấp máy môi, muốn cố gắng rút tay ra nhưng không biết Tô Khả Nhi sợ hãi quá hay kích động quá mà dùng sức rất mạnh, mấy lần Điềm Tâm muốn rút tay lại nhưng đều không được.
"Cô thả tôi ra…"
"Điềm Tâm, cô giúp tôi, giúp tôi đi! Tôi đã cầu xin cô như thế rồi, cô không giúp tôi được sao?" Mặc dù Tô Khả Nhi nhẹ giọng cầu xin Điềm Tâm, nhưng trong giọng nói vẫn thoáng lộ ra vẻ cao ngạo.
Tựa như cô ta chịu hạ mình cầu xin Điềm Tâm thì Điềm Tâm nhất định phải mang ơn và đồng thời phải tha thứ.
Má ơi, Điềm Tâm cảm thấy mình bị cô ta lắc đến mức xương cốt cũng rụng rời.
Bỗng tay Tô Khả Nhi bị một người siết chặt lấy.
Khuôn mặt Trì Nguyên Dã không cảm xúc nhìn chằm chằm Tô Khả Nhi, gằn từng chữ: "Cô ấy bảo cô thả ra, cô điếc à?"
Dứt lời, cậu đẩy mạnh, Tô Khả Nhi chật vật ngã xuống đất, cánh tay không cẩn thận đụng phải tảng đá trên mặt đất, máu chảy ra ròng ròng.
Được rồi, Tô Khả Nhi bị đuổi học, bây giờ mối thù cánh tay bị thương cũng đã trả được rồi!
Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều.
"Hu hu, Trì thiếu…" Tô Khả Nhi không cam lòng, không để ý đến vết thương trên cánh tay, cố gắng chống người mình lên định ôm đùi Trì Nguyên Dã nhưng lại bị Trì Nguyên Dã duỗi chân lạnh lùng chặn tay cô ta lại, không cho cô ta tới gần.
"Tô Khả Nhi, tôi cảnh cáo cô, tôi chưa bao giờ đánh con gái, nếu cô cứ đeo bám thế nữa thì tôi cũng không ngại việc phá lệ để cho cô thành người đầu tiên đâu, cút!"
Tô Khả Nhi vô lực ngã xuống, gào khóc.
Sự tình thay đổi bất ngờ, các bạn học ở bên cạnh xem kịch lúc này mới dần dần phản ứng lại.
"Trời ơi! Các cậu có nghe thấy không? Lạc Điềm Tâm vô tội, cô ấy không bị lưu manh hiếp dâm, tất cả những điều này đều là âm mưu của Tô Khả Nhi."
"Ôi trời ơi, chuyện này phức tạp quá, tôi còn chưa hoàn hồn được này!"
"Không ngờ Tô Khả Nhi lại là người hèn hạ như vậy!"
"Cút khỏi Thánh Lợi Á!"
Xung quanh, tiếng trách móc của mọi người với Tô Khả Nhi càng lúc càng mạnh mẽ hơn.