[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 7: Huấn Luyện Người Mới 6




Cửa lớn của chính viện và cửa lớn của vương phủ cùng nằm trên một đường, điều này cũng thể hiện rõ người có thể ở trong chính viện, chắc chắn là chủ nhân của vương phủ. Những trắc thất thông phòng khác, tất cả chia nhau ở trong tiểu viện ở hai bên nguyệt môn nằm ở giữa lớp cửa thứ hai và cửa thứ ba, những thị vệ người hầu và các vú già đều ở bên ngoài lớp cửa thứ hai.

(Nguyệt môn là một cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa, đây là dạng một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà có một lối đi hình tròn dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói.)

Quy tắc của vương phủ rất nghiêm ngặt, người nào có thể hoạt động ở đâu, đều phân ra rất rõ ràng rành mạch. Trong số những người hầu, có thể bước qua cánh cửa thứ hai để hầu hạ, là đã có thể diện hơn hẳn so với những người hầu bình thường khác rồi, những hạ nhân này đều được gọi là người hầu trong nội viện, cho dù chỉ làm công việc quét dọn thôi, thì cũng đã có không ít kẻ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để giành lấy.

Nên có thể thấy được rằng bên trong vương phủ, Khúc Khinh Cư ở trong chính viện lại nắm đại quyền quản lý chủ trì hậu viện, trong lòng của đám hạ nhân, đó là sự tồn tại không ai dám trái nghịch.

“Vương phi, Giang trắc phi, La di nương, Hàn di nương tới rồi ạ,” Ngọc Trâm bước vào cửa nói.

Khúc Khinh Cư đang ngồi trên ghế quý phi trải thảm lông, nửa dựa vào lưng ghế, trong tay còn đang cầm một chiếc lò sưởi tay khảm trân châu, nghe thấy những lời của Ngọc Trâm, đuôi lông mày khẽ nhướng lên:

“Bên ngoài phòng lạnh, bảo bọn họ vào trong này đi.”

Ngọc Trâm hơi nhún mình, không nói lời nào lui ra ngoài.

Một lát sau, ba mỹ nhân mỗi người một vẻ bước vào trong phòng, đợi đến khi ba người ngoan ngoãn hành lễ với Khúc Khinh Cư xong, Khúc Khinh Cư mới cho cả ba ngồi xuống, uể oải mở miệng nói:

“Vừa rồi ta bảo người sắp xếp lại kho riêng, phát hiện ra có một số vải rất tốt, nên gọi mọi người tới để chọn, mang về may y phục mới.”

Nói xong, nghiêng đầu liếc nhìn Mộc Cận.

Mộc Cận bèn ra hiệu cho các nha hoàn đứng đằng sau bê vải ra, số vải này quả thực không tồi chút nào, tuy rằng không bằng được lụa Vân cẩm gấm Tứ Xuyên, nhưng cũng có thể coi là sang trọng đắt tiền.

Trong số ba người đang ngồi đây thân phận của Giang Vịnh Nhứ là cao nhất, nàng ta nhìn những súc vải xếp để trên bàn, liền đứng dậy nói: “Vương phi, sao có thể chứ, trong phủ đã phân phát vải cho bọn thiếp từ lâu rồi, sao còn cầm của người được nữa?”.

“Nhiều thứ như vậy ta cũng không mặc được hết, cứ để lâu màu phai sẽ rất xấu,”

Khúc Khinh Cư liếc nhìn những súc vải, đây đều là những thứ lúc đầu phủ Xương Đức công vì muốn giữ thể diện nên đã cho thêm vài gánh làm của hồi môn, nhìn số lượng thì rất nhiều, nhưng giá mười súc vải này cũng không bằng một súc gấm Tứ Xuyên,

“Mọi người mặc lên người, tốt xấu cũng có thể vui lòng đẹp mắt, nếu như cứ cất ở dưới đáy rương, không phải sẽ rất lãng phí sao?”.

Giang Vịnh Nhứ nghe vậy, mỉm cười nhún mình với Khúc Khinh Cư, “Thiếp cảm tạ ý tốt của vương.”

Nói xong, xoay người chỉ vào hai súc vải gấm màu xanh đen, “Thiếp chọn hai súc vải này.”

Khúc Khinh Cư nhìn hai súc vải, cười nhạt nói:

“Hai súc vải đó không tồi đâu, Mộc Cận, đưa luôn hai súc vải màu xanh ngọc cho Giang trắc phi đi, Giang trắc phi da dẻ trắng trẻo, màu xanh ngọc này nàng ấy mặc lên là ý vị nhất.”

Giang Vịnh Nhứ nghe thế chỉ nói vương phi chê cười rồi, nhưng cũng không hề từ chối, hai nàng thị thiếp khác cũng tự chọn ình một súc vải, Khúc Khinh Cư lại cho bọn họ chọn thêm một súc nữa, chỉ thoáng chốc cả căn phòng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Ba người cố ý tâng bốc vương phi, lời hay ý đẹp không ngừng tuôn ra câu nào câu nấy đều rất hàm súc, khiến người ta không cảm thấy các nàng đang nịnh bợ, mà ngược lại còn cảm nhận được sự tôn kính của các nàng.

“Vốn dĩ muốn may một chiếc áo tà ngắn bó eo, chỉ là màu sắc lại không phù hợp, súc gấm màu hồng cánh sen vương phi cho, đã hoàn thành niềm mong ước của thiếp rồi,”

khuôn mặt Hàn Thanh Hà mang theo vẻ vui mừng vuốt ve súc vải gấm màu cánh sen, “Màu này may túi thơm cũng cực kỳ thích hợp.”

“Nghe những lời đó kìa, phải nói là giống như nàng ấy là tốt nhất,” Giang Vịnh Nhứ cười khẽ, xoay qua nhìn Khúc Khinh Cư đang ngồi ở trên ghế đầu, “Có thể thấy vương phi đã yêu chiều khiến bọn họ không còn chút tinh thần nào nữa rồi.”

“Giang trắc phi nói vậy là chê cười bọn thiếp rồi, thiếp thấy vừa nãy lúc chọn vải, khuôn mặt người cũng vui vẻ lắm mà,”

Hàn Thanh Hà giận đến bật cười, “Giờ lại chê cười thiếp.”

“Đang tự hỏi xem có chuyện gì mà náo nhiệt vậy, thì ra là mọi người đang chọn đồ.”

Phùng Tử Căng từ ngoài cửa đã nghe thấy đám phụ nữ lấy lòng Khúc Khinh Cư, đến khi vào tới cửa, thì thấy mấy nô tì đứng sau lưng các thị thiếp đang cầm mấy súc vải gấm, trên bàn vẫn còn để khá nhiều, bèn nhún mình với Khúc Khinh Cư,

“Thiếp tới muộn, không biết có còn thứ gì tốt thừa lại không?”.

Khúc Khinh Cư đặt chiếc lò sưởi tay sang một bên, nhận lấy chén trà của Mộc Cận dâng lên uống một ngụm, cười mà như không cười nhìn Phùng Tử Căng:

“Ta còn tưởng Phùng trắc phi không tới, thích thứ gì thì tự mình chọn đi.”

Phùng Tử Căng liếc nhìn qua loa đống vải gấm,

“Thiếp thích súc vải này, không biết vương phi có nỡ cho những thứ mình thích không.”

Mọi người đưa mắt nhìn, thì phát hiện ra thứ Phùng Tử Căng ám chỉ là một súc gấm màu đỏ thạch lựu, nên nhất thời sắc mặt người nào người nấy đều rất khác thường, đỏ thạch lựu tuy không phải là màu đỏ thắm, nhưng cũng là màu đỏ rất tươi tắn, chỉ là Phùng thị là trắc thất không thể mặc màu đỏ, hành động này là đang khiêu khích vương phi sao?

Ý cười trên khuôn mặt Khúc Khinh Cư lại càng ôn hòa hơn: “Ta cảm thấy dựa vào phong thái của Phùng trắc phi, thì màu xanh nhạt này lại càng hợp hơn, nhưng muội đã thích, thì cứ cầm về đi, gấm đỏ ở chỗ ta còn nhiều lắm, nhìn mà đau cả mắt.”

Nói xong, liền bảo Mộc Cận, “Mộc Cận, đưa hết số vải còn lại đến tiểu viện của Phùng trắc phi.”

“Xin vương phi yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ bảo người cận thẩn được tới,” Mộc Cận nhún mình, chỉ huy mọi người thu dọn tất cả những thứ có ở trên bàn lại, đưa đến chỗ tiểu viện của Phùng trắc phi.

Khóe miệng Giang Vịnh Nhứ thấp thoáng ý cười, cúi đầu uống chén trà Bích đàm phiêu tuyết thượng hạng, những ngón tay mảnh mai vì nghe thấy những lời sau của vương phi mà hơi cong lên, sau đó đặt chén trà xuống, nhếch môi thử nói với Phùng Tử Căng: “Muội muội thật là thiếu kiên nhẫn quá, tuy rằng muội thích màu hồng thạch lựu này, nhưng ta thấy nó không hợp với muội.”

(Bích đàm phiêu tuyết là một loại trà hoa ở vùng núi Nga My của Tứ Xuyên, thời gian hái hoa là vào lúc chiều có nắng, những nụ hoa vừa chớm nở trắng tinh khôi như tuyết, búp trà xanh mướt tựa ngọc bích, tra được tranh thủ pha khi hoa vẫn còn tươi và thơm.)

Hàn Thanh Hà nghe thấy Giang Vịnh Nhứ thể hiện rõ ràng lập trường của mình, bèn liếc mắt nhìn Giang Vịnh Nhứ, lập tức nói:

“Thiếp thấy, Phùng trắc phi cũng không hợp với màu đỏ thạch lựu này chút nào.”

Một trắc thất lại còn muốn mặc màu đỏ, nằm mơ giữa ban ngày à? Coi vương gia là kẻ ngốc không hiểu quy tắc sao?

Sắc mặt Phùng Tử Căng cực kỳ khó coi, vốn dĩ khi Giang Vịnh Nhứ mở miệng, nàng ta đã thấy trong lòng không vui rồi, giờ lại thấy một ả thị thiếp như Hàn Thanh Hà cũng dám nói nàng ta như vậy, lập tức nạt ngang: “Một thị thiếp như ngươi, lấy tư cách gì để mở miệng ở đây?”.

“Phùng trắc phi nặng lời rồi, bọn thiếp có thể mở miệng ở đây hay không là phải do vương phi nói mới được, không phải người nói là xong,”

Hàn Thanh Hà cười giễu nói tiếp, “Lẽ nào Phùng trắc phi tưởng mình có thể làm chủ của vương phi à?”.

“Im miệng, ngươi nói lung tung cái gì vậy?”

Gia thế của Phùng trắc phi không hề tầm thường, căn bản không thiếu gì mấy súc vải gấm này, bị Khúc Khinh Cư khinh mạn như vậy đã cảm thấy rất khó chịu, giờ thấy Hàn Thanh Hà một thị thiếp sinh ra trong cảnh sa cơ thất thế mà cũng dám chế giễu mình, lập tức nổi cáu:

“Chuyện của ta ngươi cũng có thể lên tiếng nói được chắc?”.

Dưới cơn nóng giận, Phùng Tử Căng đã quên mất tính tình Khúc Khinh Cư đã không còn như hồi đầu nữa, hành động lần này của nàng ta, coi như không kính người trên, bất tuân lễ nghi.

Hàn Thanh Hà nghe ra những lời mỉa mai về xuất thân của mình trong lời nói của Phùng Tử Căng, trong lòng giận lắm, nhưng ngoài mặt lại càng khiêm tốn hơn, nụ cười lại càng dịu dàng:

“Xin Phùng trắc phi chớ nên tức giận, thiếp chẳng qua chỉ nói thẳng nói thật mà thôi.”

“Ngươi!”

Phùng Tử Căng giận dữ bước lên một bước, cũng không biết làm sao mà dẫm phải tà váy, trong tiếng la hét chói tai, liền ngã nhào xuống sàn. Khoảnh khắc khi nàng ta ngã xuống, hình như nghe thấy tiếng giòn tan của vật gì đó vỡ nát, còn chưa kịp nhìn rõ xem đã va phải vật gì, chỉ nghe thấy một loạt tiếng hít vào, sau đó cả căn phòng chìm trong im lặng.

Nàng ta vất vả vịn vào tay nha hoàn đứng lên, thì nhìn thấy chiếc đèn lưu ly rơi trên sàn, những viên dạ minh châu vốn được khảm bên trên giờ lăn sang một bên, nhưng viên chân trâu đá quý ở các góc cũng rơi rụng tán loạn khắp nơi, về phần chiếc đèn ngọc bích có rơi nứt hay không, thì không biết.

“Trời ơi, đây là chiếc đèn bát bảo lưu ly vương gia đặc biệt tìm thợ thủ công làm cho vương phi đấy!”

Hàn Thanh Hà khẽ kêu lên, lập tức bưng kín miệng, khuôn mặt hoảng loạn.

Giờ phúc này coi như Phùng Tử Căng có không có não hơn nữa, cũng biết đại sự không ổn, cả người rét lạnh, phịch một tiếng quỳ sụp xuống,

“Vương phi, thiếp không phải cố ý đâu, xin vương phi minh xét.”

Mọi người cẩn thận đánh giá sắc mặt vương phi, phát hiện thần sắc của nàng rất kinh hãi, dường như chưa kịp hiểu ra chuyện gì, nhất thời trong lòng mọi người cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Người trong phủ đều biết vương phi rất thích chiếc đèn này, ngay cả vương gia cũng rất vui, giờ chiếc đèn hỏng rồi, không biết vương phi sẽ tức giận đến mức nào. Vương phi không vui, thì đương nhiên vương gia cũng sẽ nổi giận.

“Vương phi……”

Lòng bàn tay Phùng Tử Căng bắt đầu toát mồ hôi, nàng nghĩ mà không hiểu, bản thân sao lại dễ dàng kích động như thế, sao lại ngã đến chỗ để đèn?

“Quay về cả đi,”

Khúc Khinh Cư đứng dậy, mệt mỏi liếc nhìn Phùng Tử Căng,

“Ta sớm biết muội đâu đâu cũng đều bất mãn với ta, trước đây chỉ nghĩ là tính tình muội kiêu ngạo nhưng tâm không xấu, chứ chưa bao giờ nghĩ muội lại ôm những suy nghĩ kiểu này.”

Đúng vậy, làm gì có chuyện gì khéo thế, không va phải những thứ khác, lại va hẳn vào vật yêu thích của vương gia tặng cho vương phi? Chẳng qua là ghen tị mà thôi, một trắc phi nhỏ nhoi kiêu ngạo khắp nơi thì cũng đành, nhưng lại không đặt vương phi vào mắt, thì hành vi này đã quá mức bừa bãi rồi, không phải ỷ vào việc vương phi chưa từng trách phạt nàng ta đấy chứ?

Mọi người trong phủ nhìn thấy vương phi sững sờ quay vào phòng trong, nhất thời đều ngẩn người, hồi lâu sau mới cẩn thận thu dọn lại chiếc đèn bát bảo lưu ly, phát hiện chiếc đèn đã hỏng hết cả.

“Thứ tinh xảo đẹp đẽ vậy mà, đáng tiếc,” Giang Vịnh Nhứ thở dài một tiếng,

“Chúng ta quay về trước đi, e là lúc này tâm tình vương phi không tốt, chúng ta đừng làm phiền đến người.”

Nói xong, dẫn theo hai nàng thị thiếp bỏ đi.

Phùng Tử Căng đứng ngây ra như phỗng, đầu óc choáng váng vịn vào tay nha hoàn quay về tiểu viện của mình, nỗi hoảng loạn trong lòng càng lúc càng lớn, không biết nên làm thế nào mới ổn, tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng ta va phải chiếc đèn, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.

Ở một tiểu viện khác, Giang Vịnh Nhứ nghe nói Phùng Tử Căng đã quay về tiểu viện của mình, lập tức cười lạnh nói:

“Quả đúng là đồ ngu!”

Nếu là kẻ có não, thì giờ nên ngoan ngoãn quỳ ở chính viện xin chịu phạt, như vậy chí ít cũng có thể khiến vương gia sau khi biết được chuyện này rồi sẽ bớt tức giận hơn. Giờ nàng ta lại quay về rúc vào trong tiểu viện của mình, không phải sẽ càng chọc cho vương gia nổi giận hơn sao?

Hàn Thanh Hà ngồi đối diện với nàng ta nghe vậy cười bảo:

“Ngày trước nàng ta ỷ mình là người có xuất thân cao nhất trong hậu viện, lại được vương gia sủng ái đôi phần, nên ở chỗ nào cũng quen thói gây khó dễ khắt khe với người khác, ngay cả tỉ có thân phận tương đương với mình nàng ta cũng không để vào mặt, không có não không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.”

“Hôm nay muội đối với nàng ta cũng không khách khí chút nào,”

Giang Vịnh Nhứ liếc nhìn Hàn Thanh Hà, “Hàn thị thiếp khí thế như vậy, xem ra ngày xưa ta đã nhìn nhầm muội rồi.”

“Giang trắc phi thông minh nhạy bén, có khi nào thì nhìn nhầm chứ?” Hàn Thành Hà cười khẽ đứng dậy nhún mình với Giang Vịnh Nhứ,

“Thiếp chẳng qua chỉ là thức thời mà thôi, vẫn còn phải học hỏi trắc phi người nhiều, thiếp nên cảm tạ người mới đúng.”

Giang Vịnh Nhứ nhếch nhếch khóe miệng, không mặn không nhạt nói:

“Hàn thiếp không cần phải khách sáo như vậy ta chẳng qua chỉ muốn sống những ngày an ổn mà thôi, muội và ta căn bản là mối quan hệ nước sông nước giếng, nên tránh mấy thứ màn khách sáo đó đi.”

Hàn Thanh Hà cười giễu một tiếng, lại nhún người, “Nếu đã vậy, thiếp xin được cáo từ.”

“Không tiễn,” Giang Vịnh Nhứ khẽ gật đầu, nhìn bóng dáng Hàn Thanh Hà mất hút sau cánh cửa.

Hồi lâu xong, Ngải Lục mới mở miệng nói: “Chủ tử, Hàn thiếp đây là đang có ý gì?”.

“Nàng ta đang thể hiện lòng trung thành với vương phi và đánh giá tâm tư của ta.”

Giang Vịnh Nhứ cười nhạo một tiếng, “Cứ đợi đi, ngày mai sẽ có kịch hay của Phùng trắc phi để xem rồi.”

“Trời muốn diệt ai, thì sẽ khiến kẻ đó trở nên ngông cuồng,”

Giang Vịnh Nhứ đứng dậy, “Nàng ta ngông cuồng quá lâu rồi, nên quên mất thân phận của bản thân, bị vương phi xử lý cũng không có gì oan.”

Ngải Lục muốn hỏi rõ ràng là Phùng trắc phi khiêu khích khắp nơi, nên mới gây ra tai họa như thế, thì vương phi sẽ làm thế nào để xử lý Phùng trắc phi. Nhưng thấy chủ tử không định lên tiếng nói tiếp nữa, bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.