(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 42




Y sam đen thẫm, cho dù nhiễm nhiều máu tươi hơn nữa, vẫn đen như cũ, sẽ không nhiễm màu sắc khác.

Song huyết sắc này vẫn tồn tại trên hắc sắc như cũ, chỉ là mắt thường không nhìn ra mà thôi.

Lan Khánh đi vào hoàng thành, cái gọi là hoàng cung cấm quân căn bản không ngăn trở được hắn.

Hắn cảm thấy con đường đá xanh dưới chân phi thường quen thuộc, giương mắt, thấy cung khuyết lộng lẫy vàng son trước mắt cũng dị thường quen mắt, hắn cảm giác chính mình trước kia tựa hồ đã tới nơi này, cùng với từng đợt ghê tởm, trong lòng cũng dấy lên cơn phẫn nộ hắn khó có thể khống chế.

Trong điện Kim Loan đèn đuốc sáng trưng, hai hàng cấm quân xếp đằng trước.

Lan Khánh đứng tại đất trống trước điện, một tay bưng trán, đầu đau vô cùng, hắn tựa hồ nhớ ra thứ gì đó, nhưng chút kí ức thoáng cái lại bị thủy triều đập tan vô xử khả tầm, cảnh tượng tựa như quỷ ảnh mơ hồ bất tán từng màn xuất hiện, lại từng màn biến mất, hắn không nắm được, chỉ mơ hồ nhớ vài cái tên.

“Túc vương… ở nơi nào?” Lan Khánh mở miệng, thanh âm âm trầm tràn ngập sát ý.

Đó là người không thể không giết, hắn biết.

Chỉ là nói ra hai chữ này tức khắc làm cho lòng hắn trào ra hận ý vô cùng vô tận…

Hận… Điều gì…

Hận gã làm hắn mất đi một thứ trọng yếu…

Thứ trọng yếu là gì…

Lan Khánh bưng đầu, đau đớn nhíu mày.

Hắn nghĩ không ra, nghĩ không ra…

“Điêu dân lớn mật, dám xông vào hoàng cung.” Thống lĩnh cấm quân lãnh binh lớn tiếng quát. “Còn không mau mau lui ra.”

“Túc vương ở nơi nào?” Lan Khánh giương mắt, đôi mắt màu đỏ thẫm, hiện lên sát khí.

“Người đâu, bắt tên điêu dân này, không được để hắn quấy nhiễu hoàng thượng.” Thống lĩnh cấm vệ quân lập tức hạ lệnh.

Hơn mười vạn cấm quân vây quanh Lan Khánh, chầm chậm tới gần hắn, tuy rằng vừa rồi Lan Khánh không coi ai ra gì từ bên ngoài đi tới, mấy vạn huynh đệ thử ngăn cản người này rốt cuộc nhất nhất ngã xuống, bọn họ đã biết người này không tầm thường, nhưng thân gách vác trách nhiệm bảo vệ hoàng thành, bọn họ vẫn không thể lùi bước.

Dưới ánh trăng, bông tuyết trắng bay bay phía chân trời, tuyết trong gió xoay tròn, sau đó chậm rãi rơi trên mặt đất.

Lan Khánh vươn tay, đạn một tia vô sắc vô vị vào trong gió, nương theo khinh phong trong hoàng thành dẫn đi, ngay sau đó, cấm quân kêu rên ngã xuống đất, không chỉ người tới gần Lan Khánh phía trước, mà ngay cả những binh sĩ phía sau cũng khó tránh một kiếp.

Lan Khánh đột nhiên bật cười, cười đến run rẩy cả người. Hắn nói: “Mấy năm rồi, các ngươi vẫn không chịu nổi một kích như vậy…”

Mấy năm rồi, vậy mấy năm trước rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Lan Khánh nhớ không được.

Hắn chỉ nhớ rõ tựa hồ có người bị hắn cột vào mái hiên dưới Kim Loan điện, thi thể bị chặt đầu bị hắn đùa nghịch mà nhẹ nhàng chao đảo.

Người kia…người kia…

“Cẩu hoàng đế, ta biết ngươi ở bên trong.” Lệ khí quanh thân Lan Khánh tăng vọt, hắn vươn tay chỉ Kim Loan điện nội, hướng trong điện quát lớn: “Ta giết được ngươi một lần, cũng sẽ giết được lần thứ hai. Lần này, ta muốn băm hai người các ngươi thành thịt vụn vứt cho cẩu ăn. Đông Phương Khách, Đông Phương Chiên, hôm nay ta tuyệt đối không bỏ qua cho hai huynh đệ các ngươi. Mỗi kẻ Đông Phương gia đều đáng chết, đều đáng chết—.”

Thanh âm Lan Khánh tê tâm liệt phế, thống khổ không thôi. Mọi thứ của hắn đều bị hai tên kia cường ngạnh cướp đi, tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ… bao hàm người nguyện cả đời đều đi theo sau hắn, người hắn không dễ gì có được…

“Tiểu…”

Tên là gì nhỉ…

“Tiểu…”

Tên là gì…

Tại sao hắn lại không nhớ được.

Lan Khánh phẫn nộ ngửa mặt lên trời thét dài, nội lực cao thâm chấn động cả hoàng thành, kịch liệt tới mức tường thành khẽ lung lay, ngay cả tuyết đọng trên mái hiên cũng bị rung rơi.

Kim Loan điện nội, đương kim hoàng đế Đông Phương La Khỉ co rúm thân mình cả người tránh trên long ỷ, bên cạnh hắn là bào huynh Đông Phương Chiên cũng co rụt y hệt, vẻ mặt sợ hãi, trên mặt thanh thanh thũng thũng.

La Khỉ run rẩy nói: “Hoàng, hoàng huynh… Ngươi là ở chỗ nào chọc phải đại ma đầu như vậy… Cư nhiên coi mười hai vạn cấm quân kinh thành như không có… Hiện nay hắn đã muốn giết tới nơi… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ… Trẫm mới ngồi trên hoàng vị mấy năm… Ngay cả một xíu chiến tích cũng chưa có… Lần này phải chết… xuống hoàng tuyền phải đối mặt với liệt tổ liệt tông thế nào a…”

Đông Phương Chiên run rẩy một chút, miệng há ra không cách nào hợp lại, hắn từ kinh hoàng lấy lại tinh thần, một lúc lâu mới tìm được thanh âm nói: “Thần cũng không biết người này kinh khủng như thế… Hắn nhiều lắm, nhiều lắm chỉ là một ngỗ tác nho nhỏ của Quy Nghĩa huyện mà thôi… Làm sao ngay cả biệt để của thần cũng có thể hủy diệt, thậm chí còn giết tới hoàng thành, cái gì cũng không sợ… Không thể nào, không thể nào…”

Đông Phương Chiên nhớ tới mười ngày vừa trải qua, lập tức run như cầy sấy.

Phía trước thuộc hạ báo lại những người truy Thi Tiểu Hắc cùng Trần Thất cơ hồ không một người trở về, sau đó hai ngày, đại ma đầu này liền tới cửa.

Thuộc hạ báo Trần Thất tựa hồ đã chết, thi thể không biết bị người từ nơi nào cướp đi, Thi Tiểu Hắc phát điên đuổi giết bọn họ không chừa một mống.

Sau dưới sự bảo hộ của thuộc hạ, hắn trốn khỏi biệt để, nhưng ở xa xa nhìn thấy đôi mắt đỏ au của Thi Tiểu Hắc kia, hắn kinh hãi run lẩy bẩy.

Kẻ kia đã không còn giống người, là ma.

Tựa như ác quỷ trong địa ngục đi ra, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật…

Không ai ngăn cản được hắn…

Hoàng thành mười hai vạn cấm quân trong nháy mắt ngã xuống quá nửa.

Lan Khánh chậm rãi tới gần Kim Loan điện, cấm quân bảo hộ Kim Loan điện cùng thống lĩnh cấm quân hoàn toàn vô kế khả thi, chỉ có thể chờ người tựa Tu La kia lấy đi tính mạng bọn họ, giống như lấy đi tính mạng những người khác.

Lan Khánh nhẹ nhàng cười hai tiếng, khiến người không rét mà run. Hắn nói: “Vì sao sợ hãi thành thế nhưng vẫn không trốn? Vậy đi, ta đếm tới ba, chỉ cần các ngươi có thể chạy xa xa khỏi tầm mắt của ta, không ngáng trở mắt ta, vậy, nói không chừng ta khả dĩ tha cho các ngươi một con đường sống.”

Thống lĩnh cấm quân phẫn nộ cao giọng hô một tiếng: “Bảo hộ hoàng thượng!”

Binh lính thủ vệ Kim Loan điện nhất tề cầm đao kiếm chĩa về Lan Khánh, vẻ mặt thấy chết không sờn, cũng không có ý thối lui. “Bảo hộ hoàng thượng !”

“Thật sự không sợ chết?” Tiếng nói Lan Khánh tô nhu, lại khiến người nghe nổi da gà.

Ngay lúc Lan Khánh nhấc chân, chuẩn bị đi đến gần đám cấm quân, thiên ngoại đột nhiên truyền đến thanh âm hô: “Ai nói không sợ chết, bọn họ sợ chết vô cùng, chỉ là không dám tự tiện rời cương vị công tác thôi.”

Lan Khánh bị thanh âm thu hút lực chú ý, hắn ngoảnh đầu, mắt thoáng nhìn, liền thấy một thanh niên mặc hắc sam viền đỏ từ trên trời giáng xuống, theo sau thanh niên kia là mười hai tùy thân thị vệ phân biệt mặc hôi y cùng giả y (áo đỏ thẫm).

Thanh niên mặt như quan ngọc, mắt tựa hoa đào, phong thải phiên phiên, tại tình cảnh làm người ta sợ hãi lại vẫn là thần sắc tự nhiên trên mặt mang ý cười, cử chỉ bình tĩnh, mặc dù sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng xem ra đó là nhân vật không thể khinh thường.

“…” Lan Khánh mị mị mắt, mắt lần đầu thấy người này, trong lòng nổi lên một cỗ chán ghét, hắn cảm giác tựa hồ đã gặp người này ở nơi nào đó, nhưng lại nghĩ không ra.

Mà cùng sinh ra với chán ghét, còn có một loại cảm xúc Lan Khánh không rõ ràng. Những cảm xúc này toàn bộ bốc lên trong lòng hắn, làm hắn không quá du khoái.

“Ngươi… là ai?” Lan Khánh mở miệng, thản nhiên hỏi.

Thanh niên trương miệng, trong mắt bỗng nhiên hiện lên lo lắng, Lan Khánh nhìn thấy có chút hoảng hốt, nhưng thanh niên lập tức khôi phục điệu bộ bình thường, lộ ra hai tiểu hổ nha, cười vô lại nói:

“Không phải chứ, sư huynh, làm sao mới mấy ngày không thấy, ngay cả sư đệ ta ngươi cũng quên?”

“Sư đệ?” Lan Khánh nhìn đối phương.

“Không phải sư đệ ngươi thì là ai?” Tiểu Thất cười nói: “Ngươi tên Thi Tiểu Hắc, ta là Trần Thất, ngươi là sư huynh của ta, ta đương nhiên là sư đệ ngươi.”

Lan Khánh đột nhiên cười, hắn nói: “Vậy ngươi cũng đến ngăn cản ta ?”

Tiểu Thất nhún vai nói: “Không thể để sư huynh ngươi phạm sai lầm lớn, còn không tới ngăn cản được sao?” Hắn miết phía sau, nói: “Nơi này là chỗ nào? Nơi này là hoàng thành a. Ngươi là ai? Ngươi là con trai bảo bối của Quy Nghĩa huyện huyện lệnh Thi Vấn a. Bên trong chính là quân, còn ngươi là thần, nếu ngươi xông vào, thương tổn hoàng đế, đây chính là tử tội giết cửu tộc, sư đệ sao có thể để ngươi đi vào?”

Lan Khánh cất tiếng cười to, sau đó thanh âm chợt ngừng. “Ta phi.”

“Ai?” Tiểu Thất nói: “Ngươi trộm dùng từ của ta, ‘ta phi’ trước kia là ta nói.”

Mắt Lan Khánh lộ ra hung quang, nói: “Cẩu hoàng đế đoạt mọi thứ của ta, ta không giết hắn không được.”

Tiểu Thất vội vàng nói: “Ta biết, ta biết. Nhưng người đoạt mọi thứ của ngươi tên Đông Phương Khách, mấy năm trước hắn đã bị ngươi giết, đầu của hắn cũng là người cầm giấu, hiện nay ném ở nơi nào cũng chưa ai tìm được, ngươi quên sao? Hiện giờ hoàng đế bên trong không phải cẩu hoàng đế phía trước, là một người tên Đông Phương La Khỉ, tính rất tốt, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi.”

Lan Khánh ngẩn người, ngây ngốc một chút. Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, lần thứ hai cả giận nói: “Còn có lão thất phu Đông Phương Chiên. Hắn đoạt đồ của ta, hại ta đến giờ cũng tìm không ra.”

“…Hắn đoạt cái gì của ngươi?” Thanh âm Tiểu Thất đột nhiên phóng nhu, nhẹ giọng hỏi.

“Của ta… của ta…” Lan Khánh nghĩ không ra, hắn nhăn mi, đầu đau vô cùng, biểu tình mê võng.

“Có phải… gà của ngươi không?” Tiểu Thất tâm đau xót. Kỳ thật hắn sớm đoán được lần này Lan Khánh phát bệnh rất nguy kịch, chính là hắn không ngờ tới, người này điều gì cũng quên, lại chỉ nhớ rõ lão cha chẳng biết chết ở nơi nào từ tám trăm năm trước cùng Túc vương Đông Phương Chiên hại hắn thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Kỳ thật bản tính người này vốn không xấu, nếu không phải bị buộc đến tuyệt cảnh sao có thể biến thành bộ dạng hôm nay.

Lan Khánh mạnh ngẩng đầu, tựa hồ bị thứ gì kích thích, bước tới một bước, nhảy đến chỗ Tiểu Thất.

“Bảo hộ chủ tử—”

Mười hai thị vệ xung quanh đồng thời nhảy ra nghênh chiến, bọn họ bao vây Lan Khánh, thiết khí trong tay đồng thời “đăng” một tiếng triển khai, đao phong sắc bén chĩa ra từ hai bên, hình thành một nửa vòng cung.

Tiểu Thất loạng choạng một chút, đau đớn sau lưng làm hắn cơ hồ muốn đứng cũng không được, nhưng hắn vẫn kiên cường thẳng lưng, vào lúc này, hắn tuyệt đối không cho phép mình ngã xuống.

Thống lĩnh cấm quân không rõ người đột nhiên đằng không xuất hiện là địch hay bạn, hắn định dẫn binh tiến tới trước, Tiểu Thất liếc thấy, nhãn thần sắc sảo, nói: “Không muốn chết thì tránh xa một chút, đừng tới đây thêm phiền.”

Vẻn vẹn một câu kia đã làm đối phương kinh sợ.

Tiểu Thất vỗ ngực, khụ một tiếng, phun ra một chút máu. Hắn nghĩ mình không còn nhiều thời gian, lúc này cần phải tốc chiến tốc thắng mới được.

Hắn ngẩng đầu, hướng thị vệ hô: “Bày trận— vây khốn hắn, đừng cho hắn thoát ra.”

Trong mười hai thị vệ, mấy tên hôi y nhân dẫn đầu huyễn di cước bộ, phương vị lập biến, tức khắc bày ra trận pháp, vài tên giả y nhân theo sau hiểu ý, cũng bày ra mê tung trận, vây lấy Lan Khánh bên trong trận pháp, phi thiên độn địa đều không có cửa.

Những người này mặc dù phân thuộc hai vị chủ tử khác biệt, nhưng đều là thị vệ bên người hoàng tộc, lúc ở trong cung đều là từ cùng một sư phụ dạy dỗ, cho nên lúc này Tiểu Thất ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể tựa như một thể, không chút sai sót vũ trận pháp kiếm thế.

Tiểu Thất lục tìm trên người, vô cùng sốt ruột.

Mê dược Tiểu Xuân lưu cho hắn lúc trước hẳn là có mang đến mới đúng, là để chỗ nào, sao tìm mãi không được?

“A, tìm được rồi.” Nhãn tình Tiểu Thất sáng lên, lập tức móc ra giải dược nuốt vào trước, tái ngậm mê dược, tiếp theo cũng vọt vào trong trận thức, định chế phục Lan Khánh.

Võ công Lan Khánh lợi hại, người thế tục sớm không phải đối thủ của hắn, cho dù Tiểu Thất có mười hai thị vệ võ nghệ siêu quần giúp hắn, nhưng vừa cùng Lan Khánh giao thủ đã lập tức bị hắn chấn bay mấy trượng, hoàn toàn không thể tới gần Lan Khánh mảy may.

Chiêu thức Lan Khánh ngoan tuyệt, lệ khí cũng càng ngày càng nặng, Tiểu Thất kiên trì nghiêng người nóng vội tiến vào khe hở giữa hắn cùng hai gã thị vệ, tay vốn nắm lấy vai Lan Khánh muốn kéo người về phía mình, không ngờ Lan Khánh lại đột nhiên tựa như không xương trượt khỏi tay Tiểu Thất, sau đó quay đầu đánh một kích, hiểm độc bắn trúng ngực Tiểu Thất.

Tiểu Thất vội vàng nhảy ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Mồ hôi lạnh từ trán hắn trượt xuống, miệng vết thương sau lưng cũng bị nứt ra, nhưng dù vậy cũng không thể ngừng tay, nếu hắn ngừng ngăn người này, chỉ sợ, chỉ sợ qua hôm nay, cả hoàng thành cũng bị san thành bình địa, không một người có cơ may sống sót.

Trải qua giao thủ kịch liệt, Tiểu Thất cùng Lan Khánh đánh đến nan phân nan xá, ngay lúc trong lòng Lan Khánh nổi lên nghi hoặc, vì sao thanh niên trước mắt hắn cùng mười hai người dưới trướng hắn mỗi người đều thủ chiêu mà phi sát chiêu, ngoài mê tung viên trận truyền lại thanh âm.

“Chủ tử— Thi đại nhân đến—”

Tiểu Thất vừa nghe vội vàng hô: “Lập tức đưa Thi đại nhân lại đây.”

Lan Khánh thoáng phân thần, nghi hoặc nhìn ra ngoài viên trận. Lúc này hẳn là tất cả mọi người vội vàng chạy thoát thân mới đúng, tại sao lại có người được đưa tiến vào?

Bên ngoài trận thức mười hai người lập, thủ quân hoàng thành kích động tránh ra, sau đó một trung niên nam tử mặc trường sam màu xanh, khuôn mặt ngăm đen, nhãn thần thanh triệt vội vàng đi đến,

“Tiểu Hắc—” Nam tử kia còn không đứng vững đã cấp bách hô.

“Tiểu Hắc—” thấy Lan Khánh, người nọ lại gọi một tiếng.

Lan Khánh thấy hẳn chẳng qua chỉ là một người bình thường, từ cước bộ mà xem tất không hiểu võ công, nhưng lại liều lĩnh muốn xâm nhập mê tung trận, sau đó bị thị vệ dẫn hắn tiến đến vội vàng hộ ở bên ngoài.

Trung niên nam tử kia nhìn hắn, trên mặt có sốt ruột, có lo âu, đau lòng, cùng không đành lòng. Hắn yên lặng nhìn nam tử, động tác tay hoãn hạ, sau đó nam tử cũng hàm lệ nhìn hắn, gọi hắn:

“Con ta a—”

Lan Khánh sửng sốt, trong đầu hỗn loạn tựa hồ hiện lên một ít bóng dáng mơ hồ không rõ, sau đó mọi điều cùng người này bỗng chốc cuồn cuộn tuôn ra trong não, khiến đầu hắn lập tức đau đến không thể khống chế, khiến thân mình hắn lảo đảo, loạng choạng một hồi.

Dường như trong nháy mắt lại tựa đã qua ngàn vạn năm, những ngày ở Quy Nghĩa huyện được che chở, thời gian bình tĩnh an ổn này từng chút từng chút trở về trong đầu Lan Khánh.

Hắn nhớ rõ có một người bình thường khuôn mặt luôn cứng nhắc, đại đạo gì đó a, chính nghĩa gì đó a, suốt ngày bắt bên miệng, nhưng khi hắn từ bên ngoài trở về, lại nở nụ cười nhìn hắn.

Hắn biết người nọ đang chờ hắn trở về, nụ cười ấm áp của người cho tới bây giờ chỉ dành cho hắn. Bởi vì hắn là nhi tử duy nhất của người nọ, người nọ gọi hắn là Tiểu Hắc…

Tên của hắn, là Thi Tiểu Hắc…

Lan Khánh ôm đầu, cho dù đau đến mức không mở được mắt, hắn vẫn nỗ lực muốn thấy rõ người trước mắt, thấy rõ ràng vẻ lo âu trong mắt người.

“…” Lan Khánh há miệng thở dốc, một lúc lâu cũng không phát ra được thanh âm, thử đến vài lần, mới khó khăn gọi một tiếng: “…Cha…”

Dao động lúc này của Lan Khánh toàn bộ lọt vào trong mắt Tiểu Thất, Tiểu Thất tận dụng thời cơ, lập tức giữ chặt Lan Khánh, vặn người hắn hướng về phía mình.

Ngay khi Lan Khánh hốt hốt hoảng hoảng, hắn nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, sau đó ngươi kia tiến sát, đặt môi ngoài miệng mình.

Lan Khánh giơ tay, nguyên muốn một chưởng đánh người này ra, nhưng xúc cảm trên môi quen thuộc như vậy, quen thuôc làm hắn hoảng tâm. Hắn tựa hồ vẫn quên thứ gì đó, nhưng vì sao luôn nghĩ không ra…

Môi ôn nhuận, nụ hôn mềm nhẹ, hàm răng Lan Khánh bị lưỡi Tiểu Thất khiêu khai.

Tiểu Thất lập tức đem mê dược ngậm trong miệng chuyển qua miệng Lan Khánh, sau đó tay giữ nơi cổ họng hắn lỏng ra, làm cho Lan Khánh nuốt dược xuống.

Lan Khánh mê võng nhìn Tiểu Thất. Bất quá chỉ một lát, hắn phát giác thiên toàn địa chuyển, ý thức dần dần rời xa mình. Nhưng hắn vẫn cứng rắn không muốn nhắm mắt, một bàn tay nắm chặt vạt áo Tiểu Thất.

Tiểu Thất nhẹ nhàng thở ra, rồi lại cười thương tiếc. Hắn nói với Lan Khánh: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, chờ ngươi tỉnh lại, sẽ thấy hảo.”

Lan Khánh còn chưa nghe hết đã nhắm nghiền hai mắt. Hắn ngã vào lòng Tiểu Thất, cảm thấy ngực người này có chút ấm áp, có chút làm người ta quyến luyến, tựa hồ ngăn trở được tuyết đông rét lạnh không ngừng rơi tại kinh thành.

Ở kinh thành lang thang mấy ngày, hắn cũng cảm thấy có chút lạnh, trong lòng như bị tách ra một cái động, chịu hàn phong xâm nhập.

Hiện nay, rốt cuộc tốt hơn một chút.

Lan Khánh cảm thấy như vậy. Sau đó, ngủ thật say.

Tiểu Thất thấy Lan Khánh ngủ say, thật dài thở ra một hơi. Hắn muốn ôm Lan Khánh đứng vững, bất đắc dĩ hai chân như nhũn ra, hắn ôm theo Lan Khánh quỳ xuống đất, nhưng trước khi chạm đất, hắn ôm lấy Lan Khánh thật chặt, không để cho người ta ngã bị thương.

Mười hai thị vệ thu hồi loan đao đi đến thủ bên cạnh Tiểu Thất, Thi Vấn cũng vội vàng chạy lại.

“Tiểu Thất, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao Tiểu Hắc lại phát bệnh lần nữa?” Thi Vấn ngồi xuống trước mặt Tiểu Thất cùng nhi tử, hắn khẩn thiết cùng lo lắng hỏi.

“Túc vương…” Tiểu Thất hé miệng, mới định giải thích, lại đúng lúc này phun ra một búng máu.

Máu đỏ tươi toàn bộ bắn lên mặt Thi Vấn, Thi Vấn cả kinh, hô lớn một tiếng: “Tiểu Thất.”

“Không có việc gì, không có việc gì…” Tiểu Thất khụ một tiếng, vốn còn muốn nói, nhưng không vận khí được, trước mắt tối sầm, liền ngã xuống.

Thi Vấn vội vàng bắt lấy Tiểu Thất, cũng giữ chặt ngưởi đang hôn mê, diện dung khờ dại như đồng trĩ nhi nằm trong ngực Tiểu Thất, nhi tử của hắn.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh ngã xuống, cấm quân hoàng thành thấy thời cơ chuẩn xác liền muốn chạy lại bắt người. Lúc này mười hai thị vệ nâng loan đao, hộ Tiểu Thất Lan Khánh cùng Thi Vấn ở trong, không cho bất luận kẻ nào tới gần bọn họ.

Túc vương Đông Phương Chiên nhận được báo đã không còn uy hiếp vội vàng đi ra khỏi Kim Loan điện, khi hắn thấy Tiểu Thất cùng Lan Khánh ngã xuống đất liền phẫn nộ hô lớn: “Các ngươi còn không nhanh chóng bắt mấy tên loạn thần tặc tử này, tự tiện xông vào hoàng thành chính là tội lớn, mau chặt thủ cấp bọn hắn, bản vương muốn hôm nay tất cả bọn hắn phải chết.”

Lúc này, cấm quân động lần hai, xa xa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng, có người quát: “Dừng tay, tất cả đều lui ra cho ta. Các ngươi coi hoàng thành cấm địa là gì hả? Hoàng thượng chưa nói, ai dám giết người trong hoàng thành.”

“Là ai nói ẩu nói tả.” Túc vương cả giận quát.

Cấm quân phân tán trái phải, trong tuyết địa, xuất hiện một loạt thân ảnh giả hồng, nam tử dẫn đầu tướng mạo vĩ ngạn, thân hình anh tuấn, mặc áo lông hỏa hồ ly, cả người như một ngọn lửa, cháy sáng cả ánh mắt mọi người. Mà phía sau hắn còn có hơn mười thị vệ mặc hồng y, một đường theo hắn tiến đến.

Người nọ đi tới trước mặt Túc vương, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nguyên lai là hoàng bá phụ a. Hoàng chất còn đang suy nghĩ đến tột cùng là ai, cư nhiên hoàng thượng chưa mở miệng đã cướp lời ra lệnh.”

Người tới chính là Kính vương Đông Phương Tề Vũ.

Túc vương mặt lạnh nói: “Hoàng chất ngươi tới đúng lúc, những người này tự tiện xông vào hoàng thành quấy nhiễu thánh giá, theo luật tất cả đều phải xử trảm, cấm quân là người của ngươi, liền tự ngươi tới hạ lệnh đi.”

Phát giác hẳn đã không còn nguy hiểm, đương kim đế vương Đông Phương La Khỉ chậm rãi trượt xuống từ long ỷ trong Kim Loan điện, hắn đến cửa thăm dò tình thế bên ngoài, Tề Vũ thấy hắn, lập tức thỉnh an La Khỉ, nói: “Hoàng bá phụ nói không đúng rồi, người trên đời này đều biết cấm quân chính là binh sĩ của hoàng thượng, sao có thể quy thành Tề Vũ quản. Hoàng thượng, ngài nói có phải không?”

“A?” Đế vương bị hỏi đến há hốc mồm, cũng không biết nên nói cái gì.

“Ngươi.” Đông Phương Chiên cuối cùng cũng biết chất tử này là tới đối nghịch hắn, hắn hít sâu một hơi, sửa thành nói với La Khỉ: “Vậy thỉnh hoàng thượng hạ lệnh, bắt toàn bộ loạn thần tặc tử đi.”

“Không được.” Tề Vũ lập tức ra tiếng ngăn cản.

Đông Phương Chiên căm tức nhìn Tề Vũ. “Thi Tiểu Hắc cùng Trần Thất đại loạn hoàng thành, Thi Vấn dung túng con hành hung, mấy tên kia tội không thể tha, tất cả đều đáng chết.”

Tề Vũ đi đến bên người Tiểu Thất, nói: “Ngươi muốn giết ai cũng có thể, nhưng Trần Thất không thể giết.”

“Vì sao không thể giết.” Đông Phương Chiên cả giận nói.

“Bởi vì hắn là thân đệ của bản vương, chất nhi của hoàng thượng cùng hoàng bá phụ, Bảo thân vương hơn mười năm trước rời kinh không về, Đông Phương Khiếu Nguyệt—” Tề Vũ lạnh lùng nói, khuôn mặt ngạo mạn.

“Cái gì ?” Hoàng đế cùng Túc vương sửng sốt.

Thi Vấn nghe được cũng sững sờ một chút.

Tề Vũ hanh hanh hai tiếng, vốn nghĩ, ngoài đệ đệ mình ra, hai người kia mặc cho Túc vương xử lý, nhưng mới cúi đầu trông, ngây ngốc một chút, tiếp theo cả người giật lùi từng bước, sợ tới mức tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra.

Trong lòng ngũ đệ hắn kia là người mười ngày nay nháo kinh thành thành phong thanh hạc lệ (=thần hồn nát thần tính), chính mình cũng không thật sự gặp qua mặt, thế nhưng có một gương mặt tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành.

Càng kinh hoàng hơn chính là: diện mạo yêu dị tuyệt mĩ này cư nhiên là khuôn mặt cố nhân.

Tề Vũ chỉ người trong lòng Tiểu Thất, không dám tin hô:

“Lan, Lan, Lan…”

Lan Khánh a a a a a—-

Tề Vũ kinh hách đến cả thanh âm cũng phát không được, chỉ có thể há mồm vô thanh cuồng hô.

Đại ma đầu này không phải đã chết lâu rồi, sao có thể lại xuất hiện trong này a a a a a a.?

Hơn nữa, vì sao còn có thể nằm trong lòng đệ đệ hắn a a a a a.?

Tề Vũ đã nhiều lần nếm qua thua thiệt bởi ma đầu kia chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa không chịu nổi ngất đi.

“Chủ tử cẩn thận.” Thị vệ phía sau vội vàng đỡ lấy Tề Vũ.

Tề Vũ che trán, cảm giác trước mắt biến thành màu đen.

“Lão thiên gia a…” Khó trách người này có thể lật tung hoàng thành, nguyên lai… nguyên lai chính là ma giáo giáo chủ lúc trước cũng từng lật hoàng thành một lần, đại ma đầu Lan Khánh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.