[Quyển 2] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 48




Nụ cười của Loan Đậu Đậu cứng ngắc, không ngừng lắc đầu giống như vừa nói cho anh ta nghe vừa nói cho bản thân nghe: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Làm sao tôi có thể thích Phân Ruồi?”

Đàn ông trên thế giới có chết sạch cô cũng sẽ không thích hắn!

Những lời này vừa nói chưa bao lâu, tại sao cô lại có thể thích người không nên thích chứ? Cô chỉ cảm động, có chút cảm giác được hắn quan tâm mà thôi! Chỉ đơn giản như vậy mà thôi!

Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười, khuôn mặt bí hiểm giống như tất cả đều không liên quan đến mình. Lướt ánh mắt vào gương mặt cô giống như có thể thấy trạng thái khuôn mặt của cô lúc này thế nào, lời nói vô cùng sắc bén: “Nếu như không phải thích một người, tại sao cô không ngừng cẩn thận chăm sóc cuộc sống thường ngày của hắn? Nếu không phải thích một người, tại sao cô mặc cho hắn bắt nạt không lên tiếng? Nếu như không phải thích một người, thấy hắn thân mật với người phụ nự khác mà nhảy lầu?”

Hả.......Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, cố gắng giải thích: “Tôi lên sân thượng hóng gió, không phải tự tử!”

“Không khác nhau lắm!” Thẩm Nghịch quả quyết trả lời! Trong mắt anh ta quả thật không khác nhau!

“Hả.......” Loan Đậu Đậu bất đắc dĩ than thở, nắm tóc, khổ sở ôm đầu: “Tại sao có thể như vậy? Tôi mới quên Tô Triệt chưa bao lâu làm sao có thể yêu Phân Ruồi chứ? Chẳng lẽ tôi lại là một người phụ nữ đào hoa?”

Ô ô, có chết cô cũng không thừa nhận!

Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ, giọng trầm thấp lơ lửng: “Ai nói thích một người rồi không thể thích người thứ hai? Cô có thể quên Tô Triệt là do cô yêu anh ta không đậm sâu! Thích Phân Ruồi là bởi vì cô không cách nào khống chế trái tim của mình!”

“Cho nên.......” Loan Đậu Đậu ngẩng đầu ngây ngốc nhìn anh ta: “Không phải tôi đào hoa phải không?”

“Nếu cô cứ nghĩ như vậy tôi cũng không có ý kiến.” Vô lực nhún vai.

Đậu Đậu hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, một giây sau lại khó chịu. Bất lực méo miệng: “Nhưng nếu tôi thích hắn thì sao? Hắn không thích tôi? Hắn mắng tôi đần, còn nói tôi là phiền toái! Gia cảnh của hắn tốt, dáng người đẹp, tướng mạo tốt, trình độ học vấn cũng không kém.......Mọi thứ đều tốt nhưng tôi.......Không nói anh cũng biết.......Ô ô.......Hắn nhất định sẽ không thích tôi.......”

Trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Nghịch trở nên lạnh lùng, nghiêng đầu giống như đang nghe âm thanh gì: “Ở chung với Tô Triệt cô có nghĩ đến những vấn đề này không?”

“Hả.......” Loan Đậu Đậu lại ngây người, nháy mắt nhớ lại thời gian yêu đương say đắm kia, nhiều nhất là Tô Triệt hôn môi cô. Hơn nữa cô chưa bao giờ nghĩ đến gia đình Tô Triệt cũng như trình độ học vấn: “Không có.”

“Thì ra là........” Thẩm Nghịch hít sâu một hơi, dừng lại một lúc mới nói hết nửa câu còn lại: “Cô đã yêu hắn.”

Những lời đó như thiên lôi! Giờ phút này lôi đi! Loan Đậu Đậu không thốt nên lời! Vừa mới tiêu hóa hết tin tức cô thích Phân Ruồi, bây giờ đột nhiên lại thành “Yêu” sao lại nhanh vậy chứ?

“Chỉ có yêu một người mình mới cảm thấy tự ti, hèn mọn. Loan Đậu Đậu, cô yêu Thạch Thương Ly.” Giọng nói bình tĩnh thanh nhã của Thẩm Nghịch nói lên sự thật này.

“Tôi........Tôi......tôi.......” Miếng há rồi đóng nhiều lần nhưng thủy chung không nói nên câu!

Cô yêu Phân Ruồi sao? Yêu? Tình yêu?

“Vậy tôi phải làm sao? Sau này tôi vẫn ở nhà hắn còn phải ngày ngày đối mặt với hắn, tôi phải làm thế nào?” Loan Đậu Đậu nhào xuống sàn nhà, níu quần hắn lắc đầu, luống cuống: “Thẩm Nghịch, Tôi không biết nên làm gì bây giờ!”

Thẩm Nghịch nhíu mày, bắt lấy tay cô. Shit, chẳng lẽ cô không biết, đồng tính luyến ái cũng là đàn ông sao? Hạ thấp giọng, giọng nói lạnh lùng: “Vấn đề này cô chỉ có thể hỏi bản thân, tôi không thể cho cô đáp án!”

“Hả? Anh thông minh như vậy cũng không có đáp án, tôi làm sao biết phải làm thế nào? Tôi biết phải làm gì rồi còn phải hỏi anh sao!” Loan Đậu Đậu được voi đòi tiên bắt đầu oán trách, Thẩm Nghịch không có suy nghĩ! Thấy chết mà không cứu!

Thẩm Nghịch không để ý trong giọng nói của cô có chút không vui, đứng lên, giọng nói không che dấu được có chút mệt mỏi: “Tôi mệt muốn nghỉ ngơi. Cô về đi, còn có........đừng nói với Thạch Thương Ly là cô đến gặp tôi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi và hắn là anh em, tôi với cô chỉ là bạn bè.”

“Uhm.” Đậu Đậu cái hiểu cái không gật đầu.Đáng thương quỳ gối trên nhà anh ta, trơ mắt nhìn anh ta đi về phòng.

Thẩm Nghịch dừng lại trước cửa phòng, không quay đầu lại, chỉ thâm trầm chất vấn một câu: “Loan Đậu Đậu, tốt nhất cô nên suy nghĩ một chút! Có người ở cạnh mình sẽ tạo thêm phiền phức cho mình sao?”

Bùm......Cánh cửa đóng chặt ngăn cách hai người, rõ ràng chỉ là một cánh cửa lại giống như vạn dặm. Loan Đậu Đậu nghĩ hoàn toàn ngược lại những gì Thẩm Nghịch nghĩ! Lần này phát hiện......!

Loan Đậu Đậu đi bộ, cúi đầu nghĩ tới vấn đề anh ta hỏi. Nếu như là người bình thường sẽ không tự rước lấy phiền toái vào người nhưng Phân Ruồi là người bình thường sao?

Tất nhiên không phải!

Cho nên vấn đề này không thể giải quyết như vậy! Rõ rành Phân Ruồi cảm thấy cô đần lại cảm thấy cô phiền toái nhưng vì cái gì muốn ở cạnh cô? Còn để ở trong nhà? Một là hắn không phải người bình thường, hai là hắn đối với việc nấu cơm giặt quần áo của cô tương đối hài lòng! Ba là như hắn đã từng nói có chức năng làm ấm giường, cho nên thỉnh thoảng hắn không cần đi ra ngoài vẫn có thể ấm giường lại có thể tiết kiệm tiền!

Tổng kết: Phẩn Ruồi lưu Loan Đậu Đậu ở bên người không liên quan đến thích với yêu, chỉ là do hắn hứng thú và hắn không phải người bình thường!

Cuối cùng tổng kết: “Thạch Thương Ly không thích Loan Đậu Đậu!

Kết luận cuối cùng này làm cho trái tim Loan Đậu Đậu khẽ lạnh, khóc không ra nước mắt. Vốn dĩ đang vui vẻ vì dừng lại với Tô Triệt, tại sao lại có thể “Yêu” Phân Ruồi! Hơn nữa hắn lại không thương cô!

Thích một người dịu dàng với cô, sẽ đối sử tốt với cô, cho chở cô, nghĩ cách theo đuổi cô, muốn hẹn hò cùng cô! Thạch Thương Ly chưa từng nói thích cô, lại hay trừng cô, làm cho cô sợ, bắt nạt cô! Hẹn hò càng không có! Hai người chỉ ở nhà ăn tối cùng nhau mà thôi, căn bản không tính là hẹn hò!

Tồng kết lần nữa: Thạch Thương Ly không thích Loan Đậu Đậu!

Loan Đậu Đậu dừng bước, chép miệng, cắn môi chịu đựng đau lòng quyết định: “Loan Đậu Đậu! Yêu một người không mất thể diện, quấn lấy một người mới mất mặt! Người ta căn bản cũng không thích mày, mày vạn lần không được tự đa tình sẽ làm chuyện cười cho thien hạ đấy! Cứ xem hắn là Phân Ruồi như trước, mày là Loan Đậu Đậu, tất cả đều không thay đổi! Yêu hay không yêu cũng phải để trong lòng, không được phép nói cũng không được phép nghĩ!”

Nói xong ngẩng đầu nhìn trước cửa đậu một chiếc xe màu đỏ rất đẹp. Sau đó thấy Thạch Thương Ly từ trong bước ra, sau đó là một bóng dáng xinh đẹp. Mặc dù chỉ gặp qua một lần nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là Trầm Vũ!

Khóe miệng khẽ nở nụ cười khó coi, tự nói với bản thân: ‘Nhìn đi, người ta thật sự không thích mày. Người ta có bạn gái xinh đẹp, bọn họ thật xứng đôi!”

Tự ti đi đến trốn bên cạnh bồn hoa, không để cho bọn họ nhìn thấy. Xa xa thấy cô ấy nhìn hắn, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thạch Thương Ly đầy quan tâm cùng say mê.

Cô cũng là phụ nữ làm sao có thể không biết đó là ánh mắt người phụ nữ dùng để nhìn người đàn ông mà mình yêu!

Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng cũng đang gật đầu nở một nụ cười dịu dàng, trong nháy mắt liền hòa tan tất cả.

Không biết Trầm Vũ lại nói gì hai người gật đầu nhìn nhau cười. Thạch Thương Ly nhìn cô ấy lên xe rời đi. Xe đã đi xa hắn vẫn đứng tại chỗ không rời.

Loan Đậu Đậu quay đầu ưu thương: “Nhìn đi......Người ta lưu luyến khi phải chia ly, mày là cái gì chứ? Phụ nữ miễn phí? Làm ấm giường miễn phí? Làm người quan trọng nhất phải có lòng tự trọng! A........”

Quay đầu lại liền đối mặt với khuôn mặt của Phân Ruồi, ánh mắt trừng to: “Sao hắn lại phát hiện ra cô?”

Thạch Thương Ly xốc cô đứng thẳng dậy, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm cô, mím môi nói: “Em trốn ở đây làm gì?” Mới nói chuyện với Trầm Vũ liền phát hiện ra cô, không nghĩ tới cô không đi tới mà còn trốn đi.

“Ha ha.......” Loan Đậu Đậu tận lực tỏ ra bình thường. Giọng nói nhẹ nhàng: “Không muốn quấy rầy cuộc nói chuyện của anh với cô Trầm. Tổng giám đốc anh đói chưa? Tôi đi nấu cơm cho anh ăn.......”

Thạch Thương Ly chưa trả lời cô đã lập tức xoay người bỏ chạy, bóng lưng nhìn rất nhếch nhác lại có mấy phần buồn cười!

Cô sao vậy?

Thạch Thương Ly không khỏi nhíu mày, phản ứng của cô khác xa với dự đoán của hắn! Theo lý mà nói cô bị đánh mông phải rất tức giận, cãi nhau thậm chí đình công không giặt quần áo nấu cơm, sao lại ngược lại?

Còn nữa cô vừa đi đâu về? Cái mông không đau sao, sao còn chạy ra ngoài?

Thạch Lãng đi vào phòng bếp thấy Loan Đậu Đậu xoay vòng vòng, dựa vào cửa không khỏi khẽ cười: “Đậu xanh nhỏ, mỗi lần nhìn thấy em ở trong bếp anh đều nhanh muốn lấy em làm vợ.” Những lời hắn nghĩ thật ra là: “Đậu xanh nhỏ, mỗi lần nhìn thấy em ở trong phòng bếp anh chỉ muốn ôm em về phòng ăn em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.