[Quyển 2] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 113




Edit: Phong Nguyệt

Đêm khuya thanh vắng, trên Đoạn Tình Nhai xanh ngắt, xanh biếc như ngọc. Ánh trăng mỏng như cánh ve xuyên qua tán lá cây dày đặc chiếu xuống đất.

Bên trên Đoạn Tình Nhai, bóng dáng thon dài khẽ tựa vào bóng cây Hoa Bạch Quỳnh, ngồi bên cạnh là một con Bạch Hổ hiếm thấy, một tia giá rét ập tới, thổi lên người mang mặt nạ màu vàng kim, con mắt màu tím  lộ ra trong không khí trong lúc lơ đãng dâng lên sự u ám nhàn nhạt, môi mỏng khêu gợi mím chặt thành một đường thẳng.

Ánh trăng chiếu xuống, một nữ nhân chậm rãi đi ra từ trong rừng rậm u tĩnh, chỉ thấy ánh trăng mông lung vây quanh người nữ tử mặc y phục diễm hồng sắc quần dài, cổ trắng nõn như ngọc bên trên cột một dây lụa màu đỏ, ở trong gió nhẹ phấp phới bay lên.

"Vương, người liên lạc báo lại, ở thành Lạc Dương từng xuất hiện cửu vĩ hồ, từ trước đến nay trong  thiên hạ cửu vĩ hồ đã sớm bị diệt sạch, thuộc hạ phán đoán là nàng không sai."

"Tìm, tìm được chỗ ở của nàng ta chưa." Nam tử ngẩng đầu lên, nhìn mây đen che khuất ánh trăng, con mắt thon dài màu tím lóe lên ánh sáng, đã từng vài lần hắn vì nàng mà đau lòng, để cho hắn vừa yêu vừa hận."Ngày trăng tròn cũng nhanh đến." Nàng sẽ hiện thân, nói cách khác, hắn sẽ gặp được nàng......

Hắn vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó ở Đoạn Tình Nhai cửu vĩ hồ đã cứu hắn, nụ cười của nàng từ cái nhăn mày thật sâu in dấu ở trong đầu óc hắn, xua đi không được.

Quỷ Cơ, nếu như nàng ở Âm Tào Địa Phủ, ta sẽ tới địa ngục từ tay Diêm Vương mang nàng về...Nếu nàng thay hình đổi dạng, ta cũng sẽ một cái nhận ra nàng...Nếu như nàng trở thành thê tử của người khác, ta sẽ không tiếc bất kỳ giá nào đoạt lại nàng.

"Dạ!"

Nam tử ngồi ở trên lưng Bạch Hổ, Bạch Hổ lười biếng đứng dậy, ở trên cổ có đeo lục lạc vang lên, chạy như bay hướng trong rừng rậm, biến mất ở trong bóng tối.

—— Phân chia tuyến ——

Nam Cung phủ

"Lão gia, Lão thái thái tới." Từ quản gia đi vào, nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Nam Cung lão gia đặt ly trà trong tay, hướng về phía Từ quản gia dò hỏi: "Có thấy thiếu nữ cùng đi không?"

"Bẩm lão gia, lão thái thái một thân một mình tới."diendanlequydon

Lúc này sắc mặt của Nam Cung lão gia trầm xuống, trừng mắt nhìn Mộ Dung Thị, kêu rên nói: "Nhìn mẹ ngươi làm chuyện rất tốt, chính xác là đau lòng cho nha đầu kia, còn lâu mới nhẫn tâm khuyên nàng trở lại." Hắn cho Lão thái thái một khoản bạc, mục đích đúng là khuyên Nam Cung Tự trở về Ngưu gia thôn, hôm nay Lão thái thái không thể khuyên Nam Cung Tự, lòng ông thương không chỉ là bạc, còn đau lòng không thể để cho Nam Cung Ngọc khôi phục thân phận để bên ngoài chịu khổ.

"Lão gia......."

Từ quản gia lời nói còn chưa nói hết, chỉ thấy Mộ Dung Thị khoát tay tức giận nói: "Không gặp, nói thân thể lão gia khó chịu, chuẩn bị kiệu đuổi Lão thái thái trở về." Giọng nói lạnh lẽo, không có một tia tình cảm xen vào, thật giống như lão thái thái không phải mẹ ruột của nàng, có thể nói so với người xa lạ còn không bằng.

Lời này không nhẹ không nặng truyền vào tai của lão thái thái, vẻ mặt ưu thương xen lẫn nồng nặc tự trách, cũng oán bà vô dụng, làm hại nữ nhi ở phu gia( nhà chồng) không ngốc đầu lên được, đối với Nam Cung Tự oán hận lại dày đặc thêm mấy phần.

Lão thái thái không để ý gã sai vặt ngăn cản mà xông vào, Mộ Dung Thị nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng xa cách nhìn Lão thái thái, buồn bực nói: "Bà tới làm cái gì?"

Thật ra thì Mộ Dung Thị oán hận Lão thái thái là có nguyên nhân, trái tim đều làm bằng thịt, chỉ là Mộ Dung Thị vĩnh viễn không quên được phụ thân nàng ban đầu là thế nào bị mẹ của nàng chọc tức chết, lúc lão thái thái còn trẻ không chịu học nữ tắc, cùng với cha của Cẩu Đản  nhà cách vách có tư tình, bị  bắt gặp, phụ thân nàng đang sống sờ sờ bị chọc cho tức chết.

Lão thái thái biết Mộ Dung Thị đối với bà oán hận, mặc kệ nữ nhi đối với bà lạnh lùng thế nào, bà đều không dám oán qua cái gì.

"Nữ nhi, mẹ tới không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn trả lại thỏi bạc cho con." Nói xong, tay lão thái thái run lẩy bẩy từ trong lòng ngực lấy ra một túi bạc đặt trên bàn, lại nói, "Tự nhi ngốc nghếch, mẹ nói nha đầu kia một câu cũng nghe không lọt, ai, cũng oán mẹ không còn dùng được." Giọng nói thật nghẹn ngào,  tưởng rằng lão nhân gia ra mặt, Nam Cung Tự chắc chắn ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, Mộ Dung Thị sẽ đối với bà cực đoan sẽ ít đi mấy phần, nào có thể đoán được kết quả như vậy.

Nghe vậy, Nam Cung Ngọc kích động từ trên chỗ ngồi nhảy xuống, lúc này nàng tiến lên dìu lấy Lão thái thái ngồi ở trên ghế, dò hỏi: "A ma(nãi nãi), người nói cái gì? Đại tỷ nàng ngốc nghếch, chuyện này thật chứ?"

Đại tỷ? Nam Cung lão gia nghiêm mặt, cải chính nói: "Ngọc nhi, nữ nhi bất hiếu kia đã sớm cùng nhà Nam Cung ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng đã sớm không phải là đại tỷ, lão phu cũng không có nữ nhi bất hiếu này." diendanlequydon

Lão thái thái nghiêm túc gật đầu một cái nói: "Thật có chuyện này, lúc ta đi tìm cả người Tự Nhi liền điên điên khùng khùng, giống như là chuyện lúc trước đều quên mất không còn một mảnh."

Sóng mắt Nam Cung Ngọc lưu chuyển, ý niệm chợt lóe, hé miệng cười nói: "Ngốc, ngốc thật là tốt!"

Mặt Mộ Dung Thị nghi ngờ, không hiểu nói: "Ngọc nhi con cớ gì nói ra lời ấy?"

"Nha đầu Ngọc Nhi này chuẩn bị nghĩ diệu kế gì." Nam Cung lão gia vuốt chòm râu, cười nói.

Nam Cung Ngọc trở người đứng dậy, đến gần bên người Nam Cung lão gia, kéo cánh tay của ông làm nũng nói: "Chỉ có phụ thân hiểu rõ con nhất."

Mộ Dung Thị thoải mái, đáy mắt xẹt qua u ám không dễ dàng phát giác, cúi đầu mím môi, trong tròng mắt vẻ mặt không người nào phát hiện, bà không đau lòng cho Nam Cung Tự, nhưng dù sao Nam Cung Tự cũng là trên người bà rớt xuống một miếng thịt, máu tan trong nước, trong lòng bà khó tránh khỏi đối với Nam Cung Tự có chút áy náy.

—— Phân chia tuyến ——

Vương phủ

Nam Cung Tự lười biếng nằm ở trong ngực của Hiên Viên Dật, trong đêm hắt xì mấy cái, dự cảm chẳng lành ập tới.

Hiên Viên Dật chậm rãi mở mắt ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Cung Tự, lông mi nhíu nhẹ, dịu dàng nói: "Tự, có phải bị phong hàn hay không?" Nói xong, cái trán để lên trán của nàng, nhiệt độ rất bình thường, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đó, khoảng cách mặt của hai người rất gần, đập vào mặt là hơi thở giống như là lông ngỗng nhẹ bay mềm mại, phụt ra ở trên mặt ngọc càng thêm nóng rực.

Đập vào mi mắt là tấm gương mặt tuấn mỹ, Nam Cung Tự nuốt nước miếng một cái, tầm mắt nóng rực rơi vào sắc môi mỏng, cứ như vậy si ngốc mà nhìn chằm chằm vào mấy thước môi mỏng, có cảm giác khô miệng lưỡi đắng nghét.

Rất muốn, rất muốn đi liếm.

"Ta...... Ta khát nước." Nàng ngượng ngùng nói. diendanlequydon

"Ưmh?" Con mắt của Hiên Viên Dật từ từ phóng đại, chỉ thấy môi đỏ mọng của Nam Cung Tự thoa lên trên làn môi hắn, đầu lưỡi ngọt ngào nhẵn mịn khi hắn không hề phòng  xâm nhập vào trong miệng, gương mặt tuấn mỹ nóng lên như bị lửa thiêu đốt.

Chuyện này.... Coi như là đùa giỡn sao?

Hắn cảm giác mơ hồ toàn thân rục rịch ngóc đầu dậy, hắn nhịn.......

"Vương......." Mộ Thiên Vấn cùng Như Nguyệt hai người xông vào, chỉ thấy Nam Cung Tự té nhào trên người của Vương Gia, không coi ai ra gì hôn hắn.

Con mắt của Như Nguyệt cũng mau trợn lên, miệng cũng mau thành chữ 0.

Mộ Thiên Vấn thấy Như Nguyệt ngơ ngác đứng ở đó, sắc mặt nhất thời trầm xuống, chẳng biết tại sao có chút ảo não, có chút tức giận, "Không cho nhìn!" Dứt lời, lôi kéo Như Nguyệt đi ra ngoài phòng, ấn nàng ở trên vách tường, hí mắt nói: "Phiên bà(chỉ người phụ nữ lớn tuổi), chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn sao? Cũng không biết tránh một chút sao? Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy thích...... Thích......"

Hắn lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Như Nguyệt nhón chân lên, môi đỏ mọng liền cứng rắn ngăn ở trên môi hắn.

Không khéo, Hổ Phách đúng lúc đi ngang qua, mặt không đổi sắc nhìn  bọn họ đang hôn mãnh liệt, liếc mắt nói: "Các ngươi tiếp tục." Giọng nói lại lộ ra vẻ tức giận, đi tới hậu viện.

Sắc mặt Mộ Thiên Vấn trong nháy mắt khó coi, một tay đẩy Như Nguyệt  ra, che miệng sắc mặt tái xanh nói: "Ngươi...... Ngươi làm cái gì?"

"Làm cái gì?" Như Nguyệt nhíu mày, cười nói, "Thích ngươi a, cho nên mới hôn ngươi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra được sao?"

"Phiên bà, ngươi nghe rõ cho ta, coi như toàn thiên hạ cô nương đều chết sạch chỉ còn lại ngươi, ta cũng sẽ không thích ngươi. Khuyên ngươi chớ tự mình đa tình!"Giọng nói lạnh như băng của  Mộ Thiên Vấn đánh thẳng vào bên trong lòng của Như Nguyệt Tâm, bỏ xuống lời nói lạnh lẽo này, hướng phương hướng của Hổ Phách mà đuổi theo.

Trên mặt Như Nguyệt cũng không có bất kì biểu hiện gì, thì ngược lại nhiều hơn mấy phần nồng nặc thú vị, đầu ngón tay phất qua môi đỏ mọng, nàng rốt cuộc hiểu rõ tại sao Vương phi luôn miệng nói thích Vương Gia, thì ra là thích cái loại cảm giác này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.