[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 77: Cô Y Tá Anh Khó Chịu




Ẩn phía sau một tán cây cổ thụ cao to, một khôi [1] y nữ tử đang cúi người chú ý lắng nghe lời của một nữ tử bên ngoài có mặc một chiếc áo choàng màu đen. Nhờ những làn gió khiến tà áo nhẹ bay bay, nên khôi y nữ tử nhận ra bộ áo bên trong của nữ tử kia là màu cam nhạt. Nữ tử ấy là cung nữ của cung nào, nàng ta thật không biết. Nàng ta chỉ biết không nên đắc tội với những cung nữ trong cung. Vừa chú ý lắng nghe, khôi y nữ tử vừa cố hít vào thở ra thật sâu để giữ bình tĩnh.

_ Ngươi hiểu chưa?

_ Nô tỳ đã hiểu!

Vốn đã cúi thấp nay khôi y nữ tử còn cúi thấp hơn.

_ Hãy là việc thật gọn gàng rồi chủ nhân của ta sẽ trọng thưởng.- Vừa nói nữ tử kia vừa đưa cho khôi y nữ tử một túi nhỏ.- Đây là một ít ngân lượng đủ để ngươi lo cho gia đình ngươi.

_ Đa tạ cung nữ!- Vừa nói, khôi y nữ tử vừa cung kính đưa hai tay về phía trước.

_ Hãy nhớ nếu ngươi phản bội thì cả phủ sẽ biết được những việc tốt đẹp của ngươi. Đến khi đó để ta xem ngươi và gia đình ngươi sống sót như thế nào.

_ Nô tỳ không dám!

_ Rất tốt!

Dứt câu nữ tử trong bộ áo choàng kia chậm rãi rời khỏi gốc cây. Còn đứng lại một mình, khôi y nữ tử vội thở lấy thở để, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra như tắm cứ như thể nàng ta vừa tỉnh giấc sau cơn ác mộng vậy. Nhìn theo nhân ảnh đang dần mờ đi của nữ tử kia, khôi y nữ tử biết rằng mình đang phải làm việc cho một chủ nhân rất có thế lực trong cung. Và chắc chắn người đó là một cung phi. Nhưng...nếu quả thật là cung phi vậy tại sao lại bảo nàng làm việc này đối với một người vốn không có khả năng diện kiến long nhan?

_ Diệt trừ hậu họa?- Khôi y nữ tử tự hỏi.- Có khả năng! Với gương mặt như thế chỉ cần chờ gió đông [2] thôi.

*

Cật lực luyện tập không ngừng, cùng với đó là sự chỉ dạy đầy nghiêm khắc của Trần Chưởng sự, Chưởng sự của Học sự, cuối cùng Lôi Vi cũng có những bước tiến bộ vượt bậc. Nhưng để có thể vượt qua kỳ thi thăng cấp sắp tới, nàng cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Thực hành có thể xem là tạm ổn, song phần lý thuyết của nàng cần phải trau dồi nhiều. Ngày nào cũng học Tam tự kinh sau đó đọc qua quyển Vũ ký và Thanh Luật tập do Đặng Chưởng sự, Chưởng sự ca vũ đưa cho nhưng số chữ vào được đầu nàng lại chẳng bao nhiêu. Nhớ lại những gì Quân Đài nói về kỳ thi lên cấp nàng thật sự cảm thấy lo lắng.

_ Thứ chữ vuông này đúng là muốn giết chết mình.- Vừa thở ra, Lôi Vi vừa úp quyển Vũ ký lên mặt.- Đọc mãi không hiểu.

_ Nếu không hiểu thì học vẹt vậy!

Chất giọng quen thuộc vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Nàng tức giận quay người xuống nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt kia nàng không khỏi lúng túng. Vòng tay kia cùng những gì nam nhân ấy nói trong buổi chiều hôm ấy dưới gốc Tử Đằng thật sự đã khiến cho nàng bị chấn động. Giờ nàng thật không biết phải đối diện với Sước Xuyên như thế nào, kể cả với Phúc Hoằng cũng vậy.

Nhận thấy sự khó xử của Lôi Vi, đôi mắt Phúc Tuần se lại, một nỗi trầm thống chợt hiện lên trong mắt chàng. Chàng nhớ rất rõ những gì chàng đã nghe Tam huynh của mình nói với Lôi Vi trong buổi chiểu hôm ấy. Khi ấy chàng thật không biết mình đã đến Xuân Hoa viện, nơi nghỉ của Lôi Vi như thế nào. Chỉ biết rằng lúc ấy chàng như hồn lìa khỏi xác. Và lúc vừa nhìn thấy nàng bước vào, chàng đã không thể ngăn nổi bản thân mà chạy đến ôm nàng, cầu xin nàng. Đó là lần đầu tiên chàng cầu xin một nữ nhân như vậy. Có lẽ chàng đã yêu nàng, yêu đến độ hết thuốc chữa rồi. Nghĩ đến đây, lòng chàng không biết nên vui hay nên buồn. Gắng điều chỉnh lại phong thái, Phúc Tuần chậm rãi tiến đến đứng ngay bên dưới gốc cây.

_ Ta thật không hiểu nàng đang nghĩ gì!- Vừa nói, Phúc Tuần chạm rãi ngẩng đầu lên.- Đã không thể xuống được sao lại còn leo lên đó? Nếu không có ai đi ngang qua đây, nàng xuống bằng cách nào?

_ Tôi...

Lôi Vi định cãi lại nhưng không hiểu sao từ ngữ của nàng bay biến đi đâu cả. Và trước lúc nàng kịp điều chỉnh lại tinh thần, nàng đã thấy mình bay giữa không trung.

_ Wey...Này! Anh làm gì thế! Bỏ tôi ra!

_ Bỏ nàng ra để nàng rớt xuống đất hả?

Không thể cãi lại, Lôi Vi đành yên vị trong vòng tay đó cho đến khi cả hai tiếp đất. Vừa chạm đất nàng vội đẩy Phúc Tuần ra.

_ Đào Sước Xuyên! Anh làm cái trò gì thế? Ai mượn anh giúp tôi xuống? Tôi có xuống được hay không cũng không đến lượt anh bế tôi như thế.

Dù biết những gì mình vừa nói là quá đáng nhưng Lôi Vi vẫn quyết làm lơ. Ai bảo gã Đào Công tử ấy tự tiện đến thế. Nói gì nàng cũng là con gái. Và con gái ở thời đại nào cũng cần phải có sự tôn nghiêm của mình.

_ Vậy nàng định ở trên đó để chết sao? Công chúa đưa nàng vào cung nào đâu phải để nàng tìm một cành cây nào đó mà chết.

_ Anh...

Mặc kệ sự tức giận của Lôi Vi, Phúc Tuần chậm rãi cầm lấy quyển Vũ ký trong tay nàng.

_ Theo ta thấy trí nhớ của nàng cũng không đến nỗi nào, sao lại đọc mãi quyển Vũ ký không xong thế?

Câu hỏi của chàng khiến Lôi Vi đứng tim. Nàng nào có phải không được học hành. Đi học gần mười năm trời những kiến thức nàng thu lượm được không phải là ít. Thế nhưng đem những kiến thức đó vận dụng vào việc học thời đại này quả không phải là chuyện dễ dàng. Nhận ra tên khùng kia vẫn đang nhìn mình, nàng cố gắng vận hành cái đầu, bịa ra một câu chuyện sao cho hợp lí.

_ Thì...tại tôi không hiểu nó. Vốn từ nhỏ tôi cũng được học hành như nam nhân nhưng phụ mẫu không cho học nhiều lại thêm tính tình hiếu động nên...

Hết nhìn Lôi Vi rồi nhìn vào quyển sách, Phúc Tuần khẽ thở dài. Đôi mày của chàng hơi nhíu lại dừng như chàng đang nghĩ điều đó rất mông lung. Chờ đợi có lẽ là những gì chàng nên làm lúc này. Nghĩ vậy chàng khẽ thở ra, đôi mày cũng tự động dãn ra.

_ Vậy thì chỉ còn cách học thuộc thôi.

_ Học thuộc?- Lôi Vi mở căng đôi mắt nhìn người đứng trước mặt như quái vật.- Hết chỗ này? Anh không đùa tôi chứ? Anh đang đùa tôi phải không? Trí nhớ của tôi không siêu phàm như thế đâu?

_ Siêu...phàm?

Thấy nét mày của chàng cau lại, Lôi Vi biết mình lại nói hớ. Tần suất sử dụng từ ngữ thời hiện đại của nàng dạo gần đây đã giảm đi khá nhiều nhưng...nó vẫn là một thói quen khó bỏ.

_ Ý tôi là...trí nhớ của tôi không tốt được như anh.

_ Ra là vậy! Ta có nói nàng học thuộc hết chỗ này đâu. Chỉ học thuộc những phần quan trọng mà thôi.

Lôi Vi lắc đầu ngao ngán. Nàng chưa đọc được một nửa quyển sách làm sao biết được đâu là phần trọng tâm. Nhưng khoan đã, Sước Xuyên nói vậy chứng tỏ chàng ta biết. Phải! Vị quan Lễ bộ này chắc chắn sẽ biết. Nở một nụ cười đầy ẩn ý, nàng đưa đôi mắt đầy ranh mãnh nhưng cũng không kém phần tinh nghịch của mình nhìn kẻ đang đứng kế bên...

...............................

Sau nửa canh giờ được Sước Xuyên chỉ những phần trọng tâm, cuối cùng Lôi Vi cũng có thể ghi nhớ một số điều cần chú ý trong sách. Tuy nhiên nếu cứ mãi học vẹt, chắc chắn hiệu quả sẽ không cao. Nàng cần nhanh chóng nghĩ ra cách nào đó để việc đọc và học đống chữ Hán đó trở nên hiệu quả hơn. Vừa đi vừa mãi nghĩ ngợi nên không biết từ khi nào nàng đã vào đến Thái Thường Nhạc phủ. Chậm rãi đi qua các đình, các nàng tiến về phía hậu viện, sau đó là Tây Khương viện. Vừa đi ngang qua nàng đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả trong một điếm nghỉ. Nhìn sơ qua nàng biết được, hôm nay là ngày các ca vũ cũng như nhạc công nhận được quà gửi từ gia đình. Ngồi ở giữa, Tú Đình đang hớn hở khoe với những Học sự, Sơ kỳ cũng như Hạ cấp và một vài Trung sinh khác về những món trang sức nàng ta nhận được từ gia đình.

_ Quả không hồ danh là con gái của Thái thú!- Một Trung sinh đẩy tông giọng lên cao tỏ ý thán phục.- Nghê muội muội, trong phủ này, không ai có gia môn bằng muội cả.

_ Chứ còn gì nữa!- Chất giọng Tú Đình đầy tự mãn.- Muội thấy dù cha muội chỉ làm Thái thú nhưng vẫn còn tốt chán so với kẻ là ca vũ trong phủ Công chúa, mà lại là Công chúa cưng của Hoàng thượng. Giờ này vẫn không có ai tặng đồ. Muội thấy chắc Công chúa đã quên cô ta ngay khi cô ta vào đây rồi.

Nghe thấy vậy, Lôi Vi cười khẩy. Đúng là một lũ ghen ăn tức ở. Tú Đình thấy vậy liền nổi nóng. Vốn định chọc tức Lôi Vi nhưng không ngờ nàng không tức lại còn cười nhạo nàng ta.

_ Ngươi cười cái gì!- Vừa đứng phắt lên, Tú Đình vừa hỏi.- Ngươi nên nhớ, ngươi chỉ là một Học sự. An phận chút đi. Ta không tính sổ những lời nói ngông cuồng của ngươi hôm trước là may lắm rồi.

_ Ta cười! Ta cười một đám các ngươi chỉ biết bám váy lũ nhà giàu ô hợp này.- Vừa nói Lôi Vi vừa chỉ và từng gương mặt một và ngón tay của nàng dừng lại ở Tú Đình.

Cả đám người trong điếm nghỉ sững sờ nhìn Lôi Vi. Và một lần nữa, Thái Thường Nhạc phủ lại được dịp náo động. Rất nhanh chóng, tất các các ca vũ trong Tây Khương viện đều chạy đến vây quanh điếm nghỉ đó.

_Giàu không phải là một cái tội. Nghèo càng không phải là một cái tội. Mà cái tội chính là kẻ giàu thì tỏ kiêu ngạo, đàn áp khiến dân chúng khổ cơ hàn. Cái tội chính là người nghèo đánh mất nhân cách của mình mà đi ăn bám lũ nhà giàu đó.

_ Ngươi...- Tú Đình giận run.- Im ngay cho ta!

_ Sao lại run thế? Ca vũ là những tú nữ được tuyển chọn rất nghiêm ngặt bởi nó là một nghề thanh cao. Và người làm cái nghề này cũng phải là một người thanh cao. Các người tự cho mình là người thanh cao vậy chẳng lẽ không biết câu này: Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.

_ Vậy ngươi nghĩ ngươi thanh cao sao?- Tú Đình cãi lại.

_ Ta chưa bao giờ nghĩ ta thanh cao.- Lôi Vi chậm rãi đáp.- Để đi đến sự thanh cao, ta còn phải khổ luyện rất nhiều. À! Nhân tiện đây, ta có chuyện muốn kể cho các người nghe, không biết các người có hứng thú không.

Dứt câu, Lôi Vi khẽ quét mắt nhìn một lượt xung quanh rồi quay lại nhìn Tú Đình và nở một nụ cười đầy ẩn ý.

_ Lần xuất cung vừa rồi, trên đường từ Bắc Đình thành đến Quang Dương thành, ta có ghé vào một thành và đã nghe một câu chuyện rất thú vị. Các vị tỷ muội có ai muốn nghe không?

Tú Đình hốt nhiên không rét mà run, gương mặt ngay lập tức chuyển sang màu xanh.

_ Câm miệng lại!

_ Sao thế? Ta còn chưa kể mà!

Thấy tình hình không ổn, một Thanh Nhi, một Học sự cùng lớp vội chạy đến nắm tay Lôi Vi.

_ Lôi Vi! Không phải tối nay muội còn phải luyện tập sao. Sao không về viện nghỉ ngơi rồi ăn cơm?

Khẽ bật cười, Lôi Vi chậm rãi bước đi. Nàng và Thanh Nhi trên lớp cũng chơi khá thân với nhau nên nàng cũng không muốn cãi lại nàng ấy. Hơn nữa, hơn thua với Tú Đình chi bằng nàng về viện chuẩn bị cho buổi luyện tập tối nay còn hơn.

..........................

Vọng Vũ đài là đài cao nhất và đẹp nhất trong của Thái Thường Nhạc phủ. Thế nhưng nơi này lại rất ít khi được sử dụng để làm nơi dạy học cũng như mở tiệc. Mọi hoạt động của đài đều bị hạn chế đến tối đa. Vậy nên nơi này trở thành một nơi ít người lui tới

Chậm rãi bước lên Vọng Vũ đài, Lôi Vi cố giữ mình thật bình tĩnh. Nàng cảm thấy nơi này thật sự không ổn cho lắm. Cái im lặng của đài này khiến tâm trạng người ta nặng nề hẳn so với các đài khác. Vẫn bước lên đài, nàng chậm rãi nhìn khắp lượt xung quanh và hồi tưởng lại những gì Thanh Nhi nói với nàng lúc chiều.

"_ Lôi Vi! Gần tới kỳ thi lên cấp rồi nên ai ai cũng chăm chỉ luyện tập ngày đêm cả. Muội chắc cũng vất vả lắm phải không?

_ Không có!- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.- Muội chỉ mong sự cố gắng của muội bằng một phần nhỏ các tỷ mà không được đây này.

_ Ta thấy muội tập chăm chỉ lắm. Muội đừng khiếm tốn. À! Tối nay muội tập múa phải không?

_ Đúng vậy!- Lôi Vi gật đầu xác nhận.

_ Tất cả Học sự bây giờ đều tự luyện tập một mình nên khó mà tìm được các hay đài còn trống cho muội tập lắm.

_ Vậy sao?!

Nghe vậy, Lôi Vi không khỏi thở dài. Ngày mai Trần Chưởng sự sẽ lại kiểm tra nàng mà điệu múa bà chỉ nàng vẫn chưa nắm hết và múa vẫn chưa thật nhuyễn. Vừa bước đi, nàng đưa đôi mắt của mình nhìn về một nơi nào đó rất xa.

_ Nhưng muội đừng lo! Phía sau Trân Cầm các có Vọng Vũ đài. Nơi đó rất yên tĩnh. Muội có thể đến đó luyện tập.

_ Thật vậy sao?- Đôi mắt của Lôi Vi sáng rỡ.- Cảm ơn tỷ!

_ Không có gì đâu! Ta rất mong muội có thể qua được kỳ thi thăng cấp. Con người muội khẳng khái như thế ở chốn cung đình này quả thật rất hiếm.

_ Tỷ quá lời!"

Và theo như những gì Lôi Vi quan sát, quả như những gì Thanh Nhi nói. Ngoài Vọng Vũ đài, đa phần các đài các đều ồn ào náo nhiệt. Bước hẳn lên đài, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt nàng. Đúng như cái tên của nó, đài được mở rộng không gian ra bên ngoài hết mức để có thể ngắm mưa. Và nơi đây được bày trí quả thật rất trang nhã. Thật khiến người ta cảm thấy phấn kích và muốn hòa nhập vào không gian này.

Hít một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười thật tươi, Lôi Vi chậm rãi đặt đèn xuống đất rồi tiến về phía giữa đài và bắt đầu múa những động tác đầu tiên. Vì không có nhạc nền nên nàng đành phải tự dùng miệng tạo nên nhạc để dễ bắt nhịp. Cứ vậy, Lôi Vi chìm trong thế giới của riêng mình. Và giờ nàng mới hiểu được tại sao Hạ Huyền, chị gái nàng lại đam mê bộ môn nghệ thuật này đến vậy. Từng chút, từng chút một những động tác của nàng trở nên uyển chuyển hơn...

"Cạch" một tiếng động vang lên khiến Lôi Vi giật mình vội quay về phía sau. Và hình ảnh đập ngay trước mắt nàng là một vị Công công đang đứng thất thần. Gương mặt như căng cứng. Còn đôi mắt ánh lên sự bi thống đến kỳ lạ. Dường như người đó đang cố kiềm nén. Hít một hơi thật sâu nàng chậm rãi tiến lại gần vị Công công đó và nhặt phất trượng đang nằm dưới đất lên.

_ Công công! Ông không sao chứ?- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa đưa cây phất trượng cho người đó.

_ Cô...cô nương! Ta không sao!

Chất giọng đầy uy nghiêm của vị Công công ấy khiến Lôi Vi không khỏi nhăn trán lại khó hiểu.

_ Cô nương sao cô lại đến đài này?

_ Hả?- Câu hỏi không bất ngờ, những vì mãi nghĩ ngợi nên Lôi Vi không chú tâm lắm.- Đài này...có vấn đề gì sao?

_ Chẳng lẽ cô nương không biết đài này nếu không có sự cho phép của Hoàng hậu thì không ai được tới?

_ Hả? Phải có sự cho phép của Hoàng hậu?

Lôi Vi cả kinh. Và nhìn vào nét mặt hoảng hốt của nàng, vị Công công kia biết nàng không hề hay biết gì chuyện này. Nhưng ông thật sự rất tò mò về việc tại sao nàng lại không biết việc này.

_ Đúng vậy! Lệnh này đó có hơn mười năm rồi. Tại sao cô nương lại không biết.

_ Cái này...- Lôi Vi không biết trả lời thế nào.

Một cơn gió nhẹ thổi vào đài, những tấm rèm màu xanh nhạt nhè nhẹ bay trong gió tựa như một màn sương mờ ảo. Nơi Lôi Vi đang đứng thật trùng hợp khiến vị Công công kia có cảm giác nàng là hư ảnh.

_ Mẫn phi!

_ Công công! Ông...vừa gọi ai thế?

Chất giọng đầy tò mò và nghi ngờ của Lôi Vi kéo vị Công công kia trở lại với thực tại.

_ Không...không có gì! Nếu đã lỡ lên đây rồi vậy hãy ở đây ngắm mưa cùng ta một lát.

_ Mưa?- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa nhìn về phía bầu trời đêm.

_ Đúng vậy! Hôm nay là khất xảo [3], trời sẽ mưa nhanh thôi.

Khất xảo! Vậy là Lôi Vi đến thế giới này hơn ba tháng rồi. Hơn ba tháng với không biết bao nhiêu là sự việc liên tiếp xảy ra. Cuộc đời nàng chưa bao giờ xảy ra nhiều việc đến thế trong một thời gian ngắn. Nhìn về phía bầu trời đêm trong vắt đang dần bị những áng mây đen bao phủ, nàng vô thức tiến về phía ban công. Tết khất xảo ở thời đại nàng không phải là một ngày lễ tết đặc biệt, nó cũng không quan trọng bằng ngày Valentine nhưng mỗi năm cứ đến ngày này, ba mẹ nàng lại tặng quà cho nhau và ba anh chị em nàng cũng được tặng những món quà bé xinh. Vậy mà giờ, nàng không thể ngờ rằng nó đã trở thành quá khứ. Khất xảo năm nay không ai ở bên cạnh nàng cả. Nói tới đây nàng chợt nhớ đến buổi chiều hôm ấy có hai nam nhân tỏ tình với nàng. Một người nói rằng sẽ bảo vệ nàng, một người nói rằng không thể sống thiếu nàng. Một giọt nước nóng hổi lăn dài trên gò má của nàng.

_ Cô nương! Cô đang có tâm sự?- Vị Công công nọ tỏ vẻ quan tâm.

Gạt đi giọt nước mắt còn vương trên khóe mi, Lôi Vi quay về phía vị Công công nọ và mỉm cười.

_ Không có gì đâu ạ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lắc đầu.

_ Nếu có chuyện phiền lòng, cô nương có thể nói ra.

Sự quan tâm của vị Công công ấy khiến Lôi Vi cảm thấy ấm lòng. Nhưng nàng chỉ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ.

_ Không sao đâu ạ!- Vừa nói Lôi Vi vừa nhìn về phía bầu trời.- Mỗi một người đều có một chiếc hộp bí mật ở trong tim mà không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

_ Thì ra là vậy! Cô nương không muốn, ta cũng không ép.

Gió bắt đầu thổi mạnh hơn và những hạt mưa bắt đầu rơi tạo nên những thanh âm thật êm dịu và mang theo đó là hương vị thanh tân của đêm. Đâu đó, những chiếc phong linh được làm từ tre trúc ngân lên tạo nên một bản hợp xướng nghe thật du dương.

_ Mưa rồi!- Lôi Vi thốt lên.- Vậy là Ngưu Lang và Chức Nữ đã gặp nhau rồi!

Nụ cười nhạt trên môi Lôi Vi mỗi lúc một trở nên mờ đi cứ như nó đang tan đi theo những làn sương đêm. Ngày trước khi bà nội nàng vẫn còn sống, trong mỗi dịp về quê nghỉ hè, bà nội nàng vẫn kể cho nàng nghe về câu chuyện của Ngưu Lang và Chức Nữ vào đêm Khất xảo. Và những gì bà của nàng nói như vẫn còn văng vẳng bên tai. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi bật cười bởi đứng đây cũng nàng đêm nay lại là một vị Công công. Nhắc đến đây, nàng như sức nhớ ra.

_ Phải rồi Công công! Khi nãy ông nói nơi này trừ khi có lệnh của Hoàng hậu mới được lên. Còn không, không ai được lên cả. Sao lại như vậy? Và ông có phải lên đây theo lệnh của Hoàng hậu?

_ Đài này có rất nhiều ký ức của Hoàng đế và một vị phi tử. Ta chỉ có thể nói như thế. Còn về việc ta có phải đến đây theo lệnh của Hoàng hậu hay không, ta nói là không phải.

_ Hả?- Lôi Vi cả kinh.- Vậy là ông lén lên đây?

_ Có thể xem là như thế! Nhưng có sự khác biệt. Bởi ta đã ở bên cạnh phi tử đó rất lâu. Cùng người đó trải qua rất nhiều chuyện nên ta có thể lên nơi này nếu muốn.

_ Một tình cảm chủ tớ thân thiết.

Không nói gì, vị Công công ấy chỉ mỉm cười. Đôi mắt ông cũng trở nên xa xăm hơn, dường như nó có thể chạm đến các tinh cầu nhỏ bé lấp lánh nấp sau màn mưa, nấp sau áng mây đen kia.

_ Mẫn phi!- Chất giọng của Lôi Vi đầy nghi hoặc.- Đó có phải là vị phi tử ấy?

Vị Công công kia ngạc nhiên nhìn Lôi Vi. Đáp lại nàng nở một nụ cười, một nụ cười rất nhẹ.

_ Là lúc nãy tiểu nữ nghe Công công gọi nên đoán vậy.

_ Đúng vậy!- Vị Công công kia chậm rãi nói.- Đó quả đúng là Mẫn phi.

Cách nói năng đến hành xử đều rất chuẩn mực của vị Công công kia khiến Lôi Vi có phần cảm thấy bất an. Nhưng trong một đêm mưa đẹp thế này nàng thật không muốn để sự bất an xâm chiếm. Giờ nàng mới hiểu hết ý nghĩa của hai chữ "Vọng Vũ". Thật đẹp! Nụ cười mơ hồ của nàng dần trở nên tươi hơn như một cơn gió xuân mơn mởn.

_ Tiểu nữ vốn không biết làm thơ nhưng cũng xin làm một bài thơ ngắn để cảm ơn Công công.

Ánh mắt của vị Công công kia lộ vẻ hiếu kỳ.

_ Ta rất chờ đợi!

Ngẩng lên nhìn bầu trờ vẫn đang mưa Lôi Vi chậm rãi ngâm:

Vũ trung hoài tương tư

Đài vũ giai nhân ảnh

Nghê thường vũ y vũ

Thất tịch tư dạ vũ*

_ Bài thơ không hay, xin Công công bỏ quá cho.

Vừa nói, Lôi Vi vừa quay sang nhìn vị Công công nọ. Dáng vẻ bồi hồi của vị Công công ấy khiến nàng ngạc nhiên tột độ. Nó càng khiến nàng chắc chắn hơn về phán đoán của mình. Nghĩ vậy tim nàng đập nhanh một nhịp.

_ Không! Bài thơ rất đúng tâm trạng.

Vị Công công kia khẳng định. Dường như ông cũng đoán biết được phán đoán của Lôi Vi. Ông chậm rãi quay về phía nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đầy bình thản của nàng.

_ Ta...

Chưa kịp nói câu nào, tiếng ồn ào bên dưới đã thu hút sự chú ý của Lôi Vi và vị Công công đó. Tiếng nói, tiếng bước chân mỗi lúc một rõ ràng hơn. Nàng hốt hoảng chạy về phía cầu thang.

_ Chắc chắn là bọn họ!- Chất giọng của Lôi Vi có không ít nộ khí.- Đúng là tiệt đường sống của người khác mà.

_ Có chuyện gì vậy?

Vừa tiến về phía Lôi Vi, vị Công công nọ chậm rãi lên tiếng. Dừng chân ở cầu thang, ông nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

_ Nơi này còn có một lối đi khác. Cô nương đi theo ta.

Dứt câu cả hai nhanh chóng bước đi. Nhưng chỉ mới được vài bước Lôi Vi vội quay lại.

_ Chờ tiểu nữ chút.

Vừa nói, Lôi Vi vừa chạy nhanh về phía cầu thang. Vội cầm lồng đèn lên, nàng chạy nhanh về phía vị Công công.

_ Xong rồi! Chúng ta đi thôi.

Khẽ mỉm cười, vị Công công nọ không khỏi thán phục về sự cẩn trọng cũng như khôn ngoan của nàng. Ông nhanh chóng dẫn nàng rời khỏi Vọng Vũ đài trước khi nhóm người kia kịp tới.

------------------------------------

[1] Khôi: màu xám.

[2] Lấy từ tích Gia Cát Lượng của Thục Hán giúp Chu Du của Đông Ngô gọi gió đông trong đại chiến Xích Bích.

[3] Khất xảo: hay còn gọi là Thất tịch bắt nguồn từ câu chuyện Ngưu Lang- Chức Nữ. Nó diễn ra vào ngày 7/7 âm lịch. Ngày nay nó được biết đến như là lễ Vanlentine phương Đông.

* Trong mưa nhớ nỗi tương tư

Đài múa (có) bóng giai nhân

Điệu Nghê thường vũ y

Thất tịch nhớ đêm mưa

-------------------------------------

Hết chương 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.