[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 15: Làm Thêm




"Rầm"

Nguyên Hạo cảm giác vô lực. Hắn tuy không quá truy cầu tiên đạo nhưng mắt thấy Bàn tử trở thành tâm điểm tương lai, là tiên nhân uy vũ một phương, còn hắn thì chỉ là tên phàm nhân sống lay lất qua hết vài chục năm nữa thì cỏ xanh um mộ rồi thì lòng có chút không cam. Khương Thiên cảm thấy đau lòng nhìn về phía Nguyên Hạo, định đến đỡ hắn dậy thì Diệp Lãng lại giơ tay ra tạo một lực hút lấy cánh tay của Khương Thiên đặt lên trên quả cầu. Bỗng nhiên quả cầu rung động mãnh liệt khiến ánh mắt Diệp Lãng lóe lên nhưng sau đó quả cầu bình thường trở lại, không có gì xảy ra tiếp.

Cầm lấy quả cầu kiểm tra một hồi không phát hiện điều gì khác lạ, Diệp Lãng bất đắc dĩ lắc đầu thu hồi lại rồi nhàn nhạt nói:

- Cả hai ngươi đều không có duyên với tiên đạo thì thôi ở lại đây làm việc lặt vặt cũng sống tốt hơn ngoài thế tục nhiều. Để ta nghĩ xem... Ừm vậy các người làm nhiệm vụ trông coi dược viên đi.

Phất phất tay, Diệp Lãng để những đệ tử ngoại môn phân phối chỗ ở và công việc cho ba người Bàn tử. Đương nhiên với địa vị hiện tại của Bàn gia gia thì biệt viện của hắn to lớn hơn của anh em Nguyên Hạo rất nhiều. Nếu nói chỗ anh em Nguyên Hạo ở vốn dành cho gia nhân là căn nhà, thì chỗ Bàn tử cư ngụ là cung điện a. Vừa có người hầu lo đủ mọi việc lặt vặt đến lính canh bảo vệ, trong vườn thì có trồng rất nhiều thảo mộc tỏa hương giúp an thần tỉnh trí, bản thân lại được chế độ tài nguyên tốt nhất dành riêng cho thuần linh căn đệ tử. Không những thế hằng tháng gã còn được Diệp Lãng đưa cho cả đống đan dược phụ trợ nữa. Nếu như các đệ tử khác thấy chắc sẽ thổ huyết uất ức mà chết mất. Bình thường đệ tử khác phải làm nhiệm vụ, săn yêu thú kiếm thêm để mua vài viên đan dược còn Bàn tử gia gia hắn mỗi ngày có đan dược nhiều như ăn kẹo, linh thạch dư giả để ném cá chơi nữa. Thế nhưng tên mập này chẳng hề chuyên tâm tu luyện mà suốt ngày cứ rủ rê hai anh em Nguyên Hạo ăn chơi phá phách.

- Này Nguyên Hạo, bữa nay chúng ta đi Túy Hồng Viện nào. Chỗ đó đầu bếp tay nghề khá cao, các cô nương thì lại rất xinh nha.

Bàn tử vỗ vỗ vai Nguyên Hạo cười dâm tiện nói.

- Hừ ngươi thì chỉ giỏi thổi da trâu. Lần trước chưa gì đã say bí tỉ rồi, làm hại bốn người bọn ta phải vác ngươi về đó.

Nguyên Hạo cau mày quát. Tên mập chết bầm này nặng còn hơn hình dạng bề ngoài của hắn, đã vậy lần trước còn nôn thốc vào người gã nữa. Bàn tử gãi gãi đầu biện bạch:

- Lần đó do cơ thể Bàn gia không được khỏe thôi, lần này ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp với các cô nương ở đó.

Nguyên Hạo khinh bỉ không thèm nhìn hắn. Lúc này Trương Bình dáng vẻ vuốt đuôi chen vào

- Hắc hắc ta vừa tìm được một loại đan dược rất độc đáo, sẽ khiến cho các nàng phục vụ Bàn thiếu hết mình. Nghĩ đến cảnh vài nàng cùng thì... hắc hắc.

Ánh mắt Bàn tử long lanh nhìn Trương Bình, đúng là tri âm đây rồi. Hài lòng gật đầu, Bàn tử móc trong túi trữ vật ra đưa hai bình đan dược và bốn viên hạ phẩm linh thạch ra đưa cho Trương Bình và Điền Bá:

- Đây là Bàn thiếu ta thưởng thêm cho hai người tháng này, cố gắng phát huy lên nhé.

Trương Bình và Điền Bá mừng rỡ vội vàng cảm tạ. Rõ ràng việc được gọi là Bàn thiếu và những chiêu trò của Trương Bình và Điền Bá rất được Bàn tử tán thưởng. Sau khi cất mọi thứ vào, cả hai đều cảm thấy việc Tuyết Linh tỷ xin cho bốn người đi theo Bàn thiếu là cực kỳ chính xác. Vì có công cứu mạng và bảo vệ Bàn tử về tông môn nên bản thân họ đã được Kim chưởng môn ban thưởng khá nhiều nhưng vẫn không thể so sánh với lợi ích của họ khi đến Đan Dược Các này. Ngoài bảo vệ Bàn tử ra họ không cần làm nhiệm vụ gì nữa cả, đã vậy Diệp Lãng sư thúc còn hằng tháng cho bọn họ một ít đan dược tu luyện và chữa thương nữa. Nhưng đặc biệt nhất là cái mỏ vàng Bàn thiếu này á, hai gã chỉ cần nịnh hót và tháp tùng hắn đi chơi là sẽ có thưởng đều đặn mỗi ngày.

"Chỉ tiếc chúng ta không phải con gái, nhìn Tuyết Linh tỷ và Hương Liên muội kìa. Chỉ cần cười với hắn vài cái là có đan dược, linh thạch xài rồi"

Cả hai trong lòng chua xót, làm mỹ nữ đúng là nhiều chỗ tốt nha. Sau khi chuẩn bị xong, Bàn tử dẫn đầu cả bọn lên pháp khí bay về phía Biên thành. Túy Hồng Viện, một trong những thanh lâu nổi nhất Biên thành, ở đây đa số khách đều là quan cao chức lớn, vương hầu hoàng tử, ngày xưa Bàn tử gã vào đây cũng phải nhún nhường vài phần. Sau một canh giờ bay, đám người Bàn tử đã đến nơi. Không khí về đêm trong thành trì lớn hết sức náo nhiệt, Khương Thiên phấn khích hết chạy đến hàng này lại đến quán khác, cậu nhóc này rất thích những nơi náo nhiệt. Nguyên Hạo thì bước lững thững đầy hoài niệm, chỉ mới đây thôi nhưng giờ hắn đang ở một thế giới xa lạ. "Mẹ à, Hạo nhi của mẹ vẫn sống tốt", hắn tự mình lẩm bẩm rồi hòa vào dòng người.

Rất nhanh, cả bọn đã bước vào trong Túy Hồng Viện nằm ngay khu vực trung tâm hào nhoáng nhất. Bên trong đại sảnh được thiết kế khá tao nhã, không hề có cảm giác chốn phong trần, các vị công tử quý tộc đang bàn luận về cầm kỳ thi họa, vài người thì bình luận về nhân sinh thiên hạ, lịch sử, chính trị, quân sự... Nguyên Hạo cảm thấy ở đây quá giả dối đi chứ, đã làm kỹ nữ còn muốn lập bài vị trinh tiết, đi chơi gái còn nói chuyện nhân sinh đạo đức. Toàn lũ quần áo lụa là, ăn chơi thành thói, ca ca ta khinh. Mặc dù ở địa cầu, Nguyên Hạo cũng hay xem tạp chí cấp ba nhưng hắn đơn thuần là ngắm cái đẹp thôi. Còn "khúc tiêu dao" hắn muốn dành cho người hắn yêu thương thật sự chứ không phải ong bướm qua đường. Có thể nói Nguyên Hạo hắn phế khá nhiều phương diện nhưng lại rất tuân thủ nguyên tắc sống của mình. Lúc này, Bàn tử mới đến đã nghênh ngang cùng cả đám chiếm cứ lấy một bàn ở gần sâu khấu ca múa nhất. Vừa ngồi xuống, gã đã đập bàn một cái thật to quát lên:

- Này trưởng quản đâu, mau nói nhà bếp dọn hết những món ngon nhất lên đây, kêu thêm mấy cô nương đẹp nhất nữa cho lão tử.

Bàn tử ra lệnh ngắn gọn rồi thảy cả đống bạc ra cho mấy tên phục vụ. Sau đó hắn quay sang mọi người cười hắc hắc:

- Ta nói con mẹ nó chứ, lũ tự xưng là có học này thật ra toàn đầu đất cả. Có tiền muốn gì chẳng được, lại thích chơi trò văn nhân với mỹ nữ nữa chứ. Thật là kinh tởm.

Những người ngồi bàn xung quanh lập tức khó chịu, bọn họ đang thể hiện học thức của mình thì bị cục thịt này nhảy ra phá hoại không khí.

- Ta nói trên đời này kẻ phàm tu tục tử thì nhiều chứ mấy ai hiểu được văn nhân trí giả, đúng là hạ lưu.

Một tên công tử nhìn dáng vẻ anh tuấn nói với cô gái ngồi cạnh nhưng ai cũng hiểu là gã đang ám chỉ Bàn tử. Lập tức xung quanh vang lên tiếng cười, phụ họa theo:

- Hứa huynh nói rất phải, bọn đầu đường xó chợ sao biết được văn chương thi phú là gì haha.

- Ta thì nhìn thấy loại này chắc nhà giàu mới nổi thôi.

Thấy mọi người tán đồng, ánh mắt Hứa công tử trở nên ngạo nghễ. Gã là con của thượng thư đại nhân ở kinh thành, lần này ghé ngang Biên thành nhỏ bé này không ngờ có con heo không biết sống chết dám trêu tức mình. Gã còn đang muốn Bàn tử nổi giận để có lí do đứng ra thể hiện. Bên này, Trương Bình vừa định ra tay giáo huấn mấy tên nhóc phàm tục này thì bỗng sắc mặt hắn bỗng ngưng trọng. Một luồng uy áp xuất hiện ở cửa đại sảnh khiến hắn và Điền Bá hết sức căng thẳng.

- Haha không ngờ ở cái thành khỉ ho cò gáy này cũng có chỗ thú vị như vậy.

Người bước vào đầu tiên lên tiếng là một tên thanh niên tuấn mỹ, đi sau hắn là lão già đầu nhọn mắt chuột nhìn rất gian ác. Hộ vệ theo sau lão còn có bốn tên thanh niên thần sắc ngạo mạn. Gã thanh niên tuấn mỹ cũng không thèm để ý đến ai, hắn đi thẳng đến dãy bàn đầu tiên rồi ngừng lại ngay vị trí đẹp nhất. Bàn này vốn của đại công tử Lâm Tung, con lớn của phó thành chủ Biên thành. Tên đại công tử này chưa kịp nói gì thì chỉ nghe tiếng gió rít lên. Một khắc sau, hắn và bằng hữu ngồi cùng bàn đã biến mất tăm.Tất cả mọi người bên trong sảnh nhìn thấy cảnh này đều im bặt, kẻ thì run rẩy, kẻ dụi mắt không tin nổi. Gã thanh niên cười cợt cùng lão giả và bốn tên hộ vệ ngồi xuống:

- Ta thích sự yên tĩnh này, mọi người làm rất tốt, kẻ nào nếu làm ta khó chịu sẽ bị ném ra ngoài như mấy tên hồi nãy.

Tất cả lập tức không ai dám cử động gì giống như đám trò ngoan chăm chú nghe giảng. Lúc này, một tiếng cười thanh thúy vang lên phá tan bầu không khí nặng nề:

- Vị công tử đây xin nhẹ tay giùm, thiếp thân xin cảm tạ.

Tựa như cánh bướm, một vưu vật nhẹ nhàng từ trên gác cao đáp xuống trước mặt mọi người. Với bộ ngực cao vót, bờ môi mọng, dáng người thành thục, ánh mắt mê người, tất cả mọi người đều bị người phụ nữ này cuốn hút ngay cái nhìn đầu tiên. Những người định lực kém thậm chí mắt long lên, hơi thở dồn dập, giống như con sói muốn xông lên cấu xé con mồi. Kỳ lạ là khi ánh mắt mỹ phụ này quét ngang qua thì những kẻ hung hăn đó đều ngồi ngã xuống như vô lực, cả người mềm nhũng ra. Ánh mắt lão già đi theo thanh niên tuấn mỹ trở nên vô cùng âm lãnh, lão cảm nhận sự nguy hiểm đến từ người phụ nữ này.

- Điện hạ cẩn thận, người phụ nữ này cũng là trúc cơ hậu kỳ. Ả còn tu luyện một loại công pháp cực kỳ tà ác khiến ta cảm thấy nguy cơ rất lớn. Nếu có gì xảy ra xin điện hạ hãy lập tức rút lui.

Trái ngược với sự lo âu của phía lão giả là đám người Bàn tử, trừ Khương Thiên ra thì cả người đều ánh mắt si mê dại ra, có lẽ do thể chất vĩnh hằng đặc thù hay do còn nhỏ chưa hiểu mùi đời nên Khương Thiên chẳng có biểu hiện gì cả. Mỹ phụ thoáng nhìn qua bàn của thanh niên tuấn mỹ và Bàn tử rồi nở nụ cười như gió xuân:

- Cảm ơn các vị tài tử đã đến ủng hộ, tiểu thiếp là Xảo Nương, quản lí Túy Hồng Viện này. Hôm nay là ngày rất đặc biệt, đóa hoa đẹp nhất tiểu Mộng của chúng tôi ngẫu hứng muốn tổ chức cuộc trắc thí tài tử để tìm người xứng đáng nhất để đối ẩm với nàng.

Xảo Nương vừa nói xong thì một tiếng đàn vang lên. Ngay sau tấm bình phong ngay trước đại sảnh từ lúc nào đã có thêm cô gái mang mạng che mặt đang ngồi. Hai tay nàng lướt qua lại trên phím đàn như múa tạo ra từng âm thanh làm rung động lòng người. Khúc nhạc gảy lên hết sức bi thương hoài cảm khiến mọi người có cảm giác nhìn thấy lại quá khứ của mình, tựa như bộ phim chiếu chậm đầy chân thật.

Thanh niên tuấn mỹ thấy lại phụ hoàng, mẫu hậu. Thấy những hoàng huynh,hoàng tỷ bọn họ cùng hắn vui đùa rất vui vẻ. Thế rồi một ngày hắn được xác định có linh căn song thuộc tính và từ đó hắn đã dứt khoát từ bỏ tất cả bước đi trên con đường khác hoàn toàn. Với hắn tu tiên phải cắt đứt trần thế tình cảm, không ngờ lúc này đây hắn lại thấy mọi người đang vẫy tay với mình mỉm cười hiền từ, khoan dung. Thật sự tiên đạo có vô tình hay bản thân ta...vô tình mà hiểu đạo?

Bên cạnh tên thanh niên, Lão giả khuôn mặt đang run rẩy. Lão thấy tay mình đầy máu, khắp nơi là máu. Để leo lên vị trí chấp sự của Miễu Hoa tông, lão đã ra tay với không biết bao nhiêu người, dù là người thân nhất lão cũng không tha. Giờ phút này rất nhiều người từng bị lão sát hại đang nhìn lão, miệng không ngừng kêu gào khiến lão chỉ muốn bỏ chạy nhưng càng chạy lại càng vô vọng. Từ xa quan sát, Xảo Nương thấy biểu hiện của lão giả thì cười lạnh như đang nhìn 1 xác chết.

Đến Bàn tử thì nhìn quá thô tục, chảy cả nước miếng, quơ quơ tay liên tục vào không khí thở hổn hển:

- Đồ ăn của ta, mỹ nữ của ta, đừng bỏ đi mà, quay lại với Bàn gia đi.

Khương Thiên thì đang mỉm cười thật tươi. Cậu được sống lại những ngày thơ ấu, mỗi sớm cùng ông già hái thuốc, nấu thuốc. Cậu còn gặp lại dân làng yêu thương, có Tam thúc hay làm đồ chơi cho mình, thấy Tiểu quý phụ mình xắt thuốc, lại được ăn bánh của Diệu thẩm mỗi ngày nữa. Những ký ức thật đẹp a.

Nguyên Hạo giật mình, hắn thấy mình đang đứng lại ở mái nhà xưa. Mọi thứ.... vẫn như năm ấy, tất cả...từ cánh cửa, cái ghế, gốc cây đều đã khắc sâu trong tiềm thức của hắn. Đẩy cửa bước vào, mùi khoai thơm ngào ngạt xông ngay vào mũi, mắt hắn đã nhòe đi nhưng hắn vẫn tiếp tục bước đi về phía trước.

- Con trai yêu về rồi à. Mẹ đang nướng khoai mà tiểu Hạo thích nhất, con đợi tí nhé.

Nguyên Hạo ngắm nhìn bóng lưng gầy còm đó thật lâu, hắn biết những điều này không thực. Hắn không muốn tất cả mọi thứ là sự thật sao? Sai rồi, nếu nói người cố chấp nhất trên đời này có lẽ không ai khác chính là Nguyên Hạo hắn. Suốt hai năm ở cô nhi viện hắn chưa từng tin rằng mẹ hắn đã mất. Hắn vẫn luôn để dành một củ khoai mỗi tuần đem đến bên ngôi mộ nhỏ kế bên nhà, hắn vẫn cứ như vậy suốt mười năm ròng. Đến một ngày chính phủ đến cưỡng chế bốc nhà lẫn ngôi mộ của mẹ hắn, khi đó người dân xung quanh không ai quên được hình ảnh một thiếu niên tay rớm đầy máu vẫn điên cuồng đào bới nơi ngôi mộ bị móc lên di dời đi. Suốt ba ngày, hắn đã đào đến không còn cảm giác mà gục xuống. Từ lúc đó hắn hiểu hắn đã không còn mẹ nữa rồi. Ngần ấy năm, chỉ hắn hiểu rõ mình đã sống trong ảo giác bao lâu, nên những hình ảnh trước mắt này với hắn chỉ là hoài niệm.

Thiên đạo vô tình, nhưng người hữu tình mới có thể vượt tất cả để hiểu thiên đạo. Đạo không phải xa lìa tất cả, không phải vô cảm với tất cả, chỉ có người thật sự cảm nhận tất cả, vượt qua được tất cả, chấp niệm tất cả, chấp nhận tất cả, buông bỏ tất cả mới đạt được đạo.

Một khúc nhạc ru giấc mộng một đời người. Chỉ là...tỉnh mộng thật ra vẫn chỉ là đang trong một giấc mộng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.