(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 168




“Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng.

Đừng mang những vết thương bám bụi lên những ngón tay đã thẳng.

Đừng đi những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn.

Đừng cô đơn và đừng khóc mướt… dù là giông gió có nhiều đến bao nhiêu.”

Lông mày cạo nhẵn thín; đôi mắt xếch ngược; cặp môi dày, hàm răng hơi xỉn màu vài khói thuốc và khuôn mặt tròn xoe nung núc những thịt… Những điều đó khiến cái mũi thon dài lạc lõng trên khuôn mặt của kẻ đang cho hẳn hai chân lên bàn trong phòng khách nhà Phan. Mai đang ngôi cạnh Đan, khoác cánh tay to dài qua vai Đan một cách thân mật, hình ảnh đó khiến Phan nhớ tới con bạch tuộc khổng lồ Kraken đang hùng hổ bóp nát con tàu Black Pearl của Jack Sparrow. Thân hình khổng lồ của “con bạch tuộc” không ngừng nhún nhảy trên chiếc ghế bành già nua khiến nó rên lên giận dữ. Mai phả một hơi thuốc dài vào không trung rồi ngếch lên nhìn Phan ngay khi anh bước vào phòng khách.

- Chào!Bảnh trai nhỉ?

- Chào!

Phan bối rối đáp lại, thú thực là anh chưa từng có buổi nói chuyện riêng nào với Đan kể từ khi anh sống ở nhà này bởi Đan dường như không có thói quen sử dụng lời nói. Vậy nên anh không biết gì nhiều về Đan hay bạn bè cô, và anh cũng không biết kẻ vừa lên kia là ai?

- Anh Phan hả?

- Ừ!

- Biết em chưa? Mai!

- Chào Mai.

- Anh vừa chào rồi mà?

- À thì…

- Lịch sự nhỉ? Em chúa ghét đứa nào cố ra vẻ lịch sự hão. Anh chắc không như vậy chứ?

- Xin lỗi???

- Xin lỗi???

- Nhảm nhí.-Mai phẩy tay-Đừng lo, giỡn chơi thôi. Em cũng không tán tỉnh anh đâu. –“Con bạch tuộc” tỉnh rụi-Em không thích trai đẹp…

Có tiếng cười rúc rích phát ra từ phía Đan, Phan ngạc nhiên bởi đây là lần đầu tiên anh thấy Đan cười. Nhún vai khó hiểu, anh gật đầu chào lần nữa rồi đi thẳng về phòng mình. Bỏ mặc tiếng cười khùng khục của Mai lại phía sau.

* * *

Ánh đèn flash chớp lên, tay nhiếp ảnh nhìn vào màn hình chăm chú rồi đưa máy chụp hình cho Nghi xem.

“Okie!Xong!”. Nghi xoa tay vẻ hài lòng, tụi mình nghỉ được rồi.

- Đợi chút xíu tui thay đồ xong đi ăn nha! –Anh chàng siêu mẫu nói với Nghi. –Đừng có mà từ chối như lần trước đó nha. Bà còn chảnh hơn là “xì ta” nữa.

- Nghĩ sao vậy?

Nghi quay mặt lại, mặt cô hơi vênh lên, dù có vươn thẳng người lên thì Nghi cũng chỉ cao tới vai của chàng siêu mẫu nhưng ở cô vẫn toát lên vẻ kiêu hãnh của riêng mình, dù những lời cô nói thì hoàn toàn ngược lại.

- Ông cao to đẹp trai, lại là siêu mẫu, tui nhỏ xíu, xấu xí như vậy đi cạnh ông coi sao được?

- Đó!-Anh chàng siêu mẫu không lấy làm phật ý, vui vẻ đáp trả. –Bà cứ vậy không à. Tui không đẻ ý thì bà để ý làm gì? Ai dám nói bà xấu nào? Tui uýnh nó phù mỏ.

- Thôi! Xin ông. Tối nay tui còn có chút việc nữa. Để khi khác đi…

* * *

- Em là người thẳng thắn. Em nghĩ mình đến với khán giả bằng chính tài năng, giọng hát của mình chứ không phải bằng những scandal ngoài lề. Em có đủ tự trọng để khinh thường những kẻ đi lên bằng scandal. Em xin nhắc lại, em là một ca sĩ sạch, không cần đại gia, không cần scandal… Sự cố lộ ảnh nóng vừa rồi, thực sự em chỉ là nạn nhân, chỉ vì em bị mất laptop mà thôi.

- Câu trả lời của bạn quen thuộc quá. Dường như ai cũng trả lời như vậy trước báo chí khi mọi chuyện xảy ra.-Phan nhìn sâu vào đôi mắt lúc nào trông cũng long lanh, ngây thơ nhờ mascara của cô ca sĩ. Cả tiếng đồng hồ ngồi phỏng vấn từ nãy giờ, anh đã nhìn sâu vào đôi mắt ấy mấy lần nhưng chưa lần nào bắt được hướng nhìn thẳng trực diện của nó cả.

- Em nói thật lòng. Em có đủ lòng tự trọng để không cần phải nói dối. Anh cứ hỏi tiếp đi, em hứa sẽ thẳng thắn trả lời, không giấu giếm điều gì cả.

- Em nói thật lòng. Em có đủ lòng tự trọng để không cần phải nói dối. Anh cứ hỏi tiếp đi, em hứa sẽ thẳng thắn trả lời, không giấu giếm điều gì cả.

- Bạn nói rằng sẽ thẳng thắn trả lời hết mọi điều ư?

- Tất cả mọi điều.

- Okie! Có tin đồn rằng sắc đẹp của bạn có được là nhờ sự can thiệp của dao kéo?

- Không! Em tự biết mình đẹp, và vẻ đẹp của em rất tự nhiên…

- Vậy thì … bạn có bơm ngực không?

- Không! Dĩ nhiên là không.- Cô gài hơi chồm người lên, lần đầu tiên, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Phan vẻ thách

thức.- Không bao giờ! Chẳng lẽ ai có ngực đẹp thì đều phải phẫu thuật cả sao?

- Mình chỉ hỏi vậy thôi.- Phan cười to

– Yên tâm đi. Mình nghĩ nãy giờ cũng đủ cho bài viết của mình rồi. Cảm ơn bạn.

* * *

Chiếc xe bus đột ngột phanh gấp rồi tạt vào lề đường, trườn cả lên vỉa hè, suýt chút nữa thì tông phải một người đi bộ vừa nhanh chân nhảy vội vào trong lề hè phố. Thuận đà, nó trượt thêm một đoạn nữa, rít lên giận dữ rồi mới chịu đứng yên lại, hất đám hành khách đang la lên hoảng loạn ngã dúi dụi về phía trước. Tay tài xế buột miệng văng tục một câu rồi vươn ra ngoài cửa sổ, buông tiếp một loạt câu chửi rủa nữa xuống đầu cô gái ngồi trên chiếc Vespa LX đang đi xa dần.

Vô ích! Dường như cô gái vẫn không hề ý thức được rằng mình vừa suýt gây một vụ tai nạn thảm khốc. Tâm trí của Ngọc đang phiêu du ở thành phố phương Nam xa xôi, cách chỗ cô đang ở gần hai ngàn cây số mà chưa kịp quay về thực tại. Mặc dù vây, bằng một phép màu nào đó, chiếc Vespa vẫn tìm được hướng đi, len lỏi trong dòng xe cộ nhộn nhịp để tìm được hướng đến ngõ nhà Phan. Lâu lắm rồi cô không về nhà để dọn dẹp, dù cô hứa với Phan rằng, khi anh rời khỏi Hà Nội, cô sẽ ở lại và chăm sóc ngôi nhà như thể anh vẫn còn ở đây.

Con ngõ vào nhà Phan khá rộng, ngoại trừ việc trên tường chi chít những số điện thoại quảng cáo khoan cắt bê tông và một vài bức graffiti vẽ vội trông khá nham nhở thì có thể coi đây là một con ngõ đẹp. Ngọc mở cổng, hai cánh cửa hoan hỉ reo lên kẽo kẹt vì lâu lắm mới được hoạt động mặc cho gương mặt Ngọc vẫn chưa hết vẻ bực tức tức. Nét mặt cô là hậu quả của một vụ đụng xe suýt nữa thì xảy ra. Khi một tổ hợp gồm hai cái đầu nhuộm vàng hoe gắn trên một chiếc xe máy đang phóng như điên từ trong ngõ lao ra, suýt nữa thì đụng phải cô nhưng vẫn tiếp tục lao đi mà không thèm để lại một lời xin lỗi nào.

Từ ngày Phan đi, Ngọc không còn ở trong căn nhà cũ của Phan nữa dù anh vẫn để dành cho cô “vì anh không thích đem nhà cho thuê”. Không có Phan, Ngọc không chịu được sự trống trải của căn nhà, vậy nên cô quyết định sẽ làm như những tiếp viên khác của đoàn vẫn làm. Nghĩa là sau mỗi chuyến bay thì nhận lấy một căn phòng nào đó và ở lại cùng đoàn tiếp viên. Ít ra điều đó cũng sẽ giúp cô thấy bớt cô quạnh hơn…

Lẽ ra, hôm nay là một ngày đặc biệt với Ngọc, là ngày mà cách đây hai năm cô và Phan gặp nhau trên chuyến bay từ Hà Nội tới Sài Gòn. Nó còn đặc biệt ở chỗ sau đó ba ngày, sẽ là ngày sinh nhật của Phan. Nhưng có lẽ chỉ còn mình cô là nhớ, Phan quá bận rộn với công việc để có thể nhớ tới những ngày mà có thể anh cũng chẳng cho là nó có ý nghĩa này. Bởi đúng ra, giờ này Phan đã phải có mặt ở đây, sau khi đón chuyến bay sớm nhất ra Hà Nội như hai đứa dự kiến. Nhưng mãi mà bóng Phan vẫn bặt tăm, thậm chí anh còn chẳng thèm điện thoại báo cho cô biết lý do vì sao anh trễ hẹn.

Lẽ ra, hôm nay là một ngày đặc biệt với Ngọc, là ngày mà cách đây hai năm cô và Phan gặp nhau trên chuyến bay từ Hà Nội tới Sài Gòn. Nó còn đặc biệt ở chỗ sau đó ba ngày, sẽ là ngày sinh nhật của Phan. Nhưng có lẽ chỉ còn mình cô là nhớ, Phan quá bận rộn với công việc để có thể nhớ tới những ngày mà có thể anh cũng chẳng cho là nó có ý nghĩa này. Bởi đúng ra, giờ này Phan đã phải có mặt ở đây, sau khi đón chuyến bay sớm nhất ra Hà Nội như hai đứa dự kiến. Nhưng mãi mà bóng Phan vẫn bặt tăm, thậm chí anh còn chẳng thèm điện thoại báo cho cô biết lý do vì sao anh trễ hẹn.

Sau khi Phan đi, Ngọc thường cố gắng không để sự buồn chán và bực bội lấn át mình. Nhưng hôm nay thì ngược lại, cô buộc phải thừa nhận rằng cau có, bực bội sẽ là gam màu chủ đạo trên gương mặt mình. Dù Ngọc biết, sự thật là cô có cáu gắt tới mức nào đi nữa thì cũng đâu có ai ở đây để cô trút giận đâu? Ngôi nhà này đâu có ai ngoài cô và liên hợp

những rác rưởi, bụi bẩn và mạng nhện?

* * *

Sàn nhà được lau hai lần; mạng nhện đã được quét sạch; giá sách, bàn làm việc đã được sắp xếp lại ( dù từ lâu chẳng ai thèm động vào chúng); những cánh cửa sổ đã được quét sạch bụi; một lọ hoa đã khô cong, héo úa bám trụ trên bàn từ hai tuần trước… Cứ như vừa được một chiếc đũa thần gõ lên mình, ngôi nhà rùng mình bừng tỉnh, thay cho mình một tấm áo mới.

Nhưng Ngọc mặc kệ, sau khi làm hết mọi việc ở tầng trệt, cô đi thẳng lên tầng trên, mở cửa phòng ngủ ( trước đây là của cô và Phan) và đi ra phía ban công. Bên ngoài, những chậu cây cảnh hân hoan chào đón Ngọc…

* * *

“ Có một người trao cho ta chiếc chìa khóa mở cánh cửa một ngôi nhà.

Có một người trao cho ta một chiếc nhẫn để đo niềm tin của lòng chung thủy.

Có một người trao cho ta nụ hôn và duy nhất một ý nghĩa.

Đừng yêu ai khác nữa được không?

Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng.

Đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng.

Đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn.

Đừng cô đơn và đừng khóc mướt… dù dông gió có nhiều đến bao nhiêu?

Rồi sẽ có một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu.

Rồi sẽ có một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu.

Là bước đi bên cạnh nhau mặc gió mưa đầy ắp…

Một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc.

Giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống.

Mong chuỗi ngày dài thứ tha… “

Đó là ba khổ trong bài thơ “Đám cưới” của nhà thơ Phong Việt mà ngọc thích nhất, và cô đang lẩm bẩm đọc trong miệng. Trước đây, mỗi lần tưới cây dưới hiên nhà Phan cô đều bắt anh phải đọc cho cô nghe bằng được. Thường thì Phan sẽ bắt đầu bằng những tiếng cằn nhằn vì anh không thích ý nghĩa của những khổ thơ ấy. Và sau khi anh đọc xong những dòng cuối, Phan sẽ buông thêm một câu cằn nhằn nữa trước khi giúp cô đổ thêm nước vào bình tưới cây rồi giành bình tưới từ tay cô. Ngọc có quyền xử lí tất cả mọi loại cây trên ban công nhà anh ngoại trừ một cụm hoa thạch thảo già cõi, mọc lởm chởm trong một cái thùng phuy to bị cắt ngang, cũ kỹ và rỉ sét.

Chưa bao giờ Phan kể cho cô nghe vì sao anh muốn tự tay chăm sóc bụi hoa thạch thảo này, (đúng hơn là tưới nước vì anh để mặc cho bụi hoa mọc loạn xạ mà không thèm cắt tỉa hay chăm bón gì cả). Nhưng Ngọc đoán là bụi thạch thảo phải có một ý nghĩa cực kì quan trọng với Phan thì anh mới tỏ ra cáu gắt và khó chịu khi cô hỏi thăm về nó.Luôn là vậy, có những điều ở thế giới của Phan mà cô không thể nào nắm bắt hết được, Phan cứ như là một đứa trẻ ích kỉ, luôn muốn giữ cho riêng mình phần bí ẩn sâu thẳm nhất của cuộc đời mình.

Từ khi Phan rời khỏi Hà Nội, có lẽ điều duy nhất đủ mạnh mẽ kéo Ngọc trở lại ngôi nhà này chính là bụi hoa thạch thảo gần như đã trở thành bụi hoa dại này. Không hiểu sao cô luôn muốn trở về và thay anh chăm sóc cho nó. Ít ra thì đây là thứ gần như duy nhất mà cô nghĩ rằng nó có ý nghĩa thực sự với Phan. Và dù bằng cách này hay cách khác, chăm sóc bụi hoa thạch thảo này khiến cho Ngọc có cảm giác an ủi rằng mình cũng có đôi chút ý nghĩa đối với Phan. Hoặc là cô cứ tự huyên hoặc mình thế!

“ Từng ngày anh đến bên đời em, từng ngày trôi đi thật khác. Cứ muốn mỗi phút trôi thật nhanh khi đến gần anh. Ngập ngừng chưa nói lên lời yêu, rộng ràng con tim đạp khác. Những phút ấm áp anh gần em, gần lại xa…”. Nhạc chuông điện thoại khe khẽ reo lên trong tí quần cảu Ngọc, vẫn là bản nhạc quen thuộc mà cô cài từ khi Phan đi. “Giữ mãi những phút dành cho chúng ta. Từng nơi đã qua mang bao kỷ niệm. Để rồi người đi mà lòng lại như muốn thì thầm, nói lời yêu. Vì lúc gần anh không dám nói…”. Cô rút điện thoại ra, lướt nhẹ ngón tay lên màn hình. Cô bạn cùng đoàn gọi để chắc chắn rằng Ngọc vẫn nhớ giờ họp của tổ tiếp viên sẽ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ nữa. Cô sẽ phục vụ trên chuyến bay tời Ý khởi hành tối nay và cô cũng viết đơn xin nghỉ phép ngay sau khi máy bay hạ cánh xuống đất nước hình chiếc ủng. Vậy nên cô sẽ còn nhiều điều để giải trình và cam kết với đoàn bay, thủ tục ấy mà. Nhưng…”Cậu nên nhớ là không dược phép vắng mặt đâu đấy”. “Rồi! Tớ sẽ về kịp giờ họp mà, đừng lo!”

Ngọc thở dài, bấm máy gọi Phan nhưng tín hiệu báo cho cô biết rằng “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Ngọc nén một tiếng thở dài nữa đang nghèn nghẹ trong lồng ngực. Vậy là Phan không ra Hà Nội như đã hẹn mà không hề báo cho cô biết. cô nhoài người về phía cửa sổ, đặt chiếc Iphone lên bàn làm việc ở phía trong. Một trong những điều khoa chịu khi xài “quả táo cắn dở” là nó quá cồng kềnh để đút vào túi quần Jeans, nhất là quần Jeans nữ.

* * *

“Chết tiệt!”. Đây là lần thứ tư gã chửi thề chỉ trong vòng ba mươi phút, cái gã mặt choắt đang ngồi trên chiếc xe máy dựng chân chống trước cổng ngôi nhà có cổng khép chặt ấy. Phía trên ban công, nước vẫn nhỏ tong tong xuống dưới, tố cáo rằng có người trong nhà nhưng sao gã bấm chuông mãi mà không ai ra mở cửa nhỉ? Hôm nay là một ngày chết giẫm, chết đâm, chết bầm và … “khốn khiếp”. Gã lầm bầm thành tiếng trong miệng. Dù rằng với gã thì ngày nào cũng là ngày chết dẫm cả nhưng ngày hôm nay thì thực sự là quá khốn nạn. Mới sáng sớm chưa mở mắt, gã chủ nhà đã gõ cửa phòng đòi tiền nhà. Cái gã chủ nhà khốn khiếp chỉ biết đè đầu cưỡi cổ đám người thuê nhà như gã nhưng lại sợ vợ một phép ấy cứ hăm hăm hổ hổ dọa nếu gã không nộp sớm sẽ đòi phòng và cho người khác thuê. Gã định hét vào mặt lão rằng:”Ừ thì đòi đi, cho người khác thuê đi, gã cóc cần”, nhưng… gã kiếm đâu ra một căn phòng rẻ như vậy nữa? Mất hẳn gần ba mươi phút để xin xỏ, để hứa hẹn gã mới thoát ra được để đi đánh răng rửa mặt. Ấy thế mà mọi việc mới chỉ bắt đầu thôi, sáng đến cửa hàng thì lão chủ thông báo là phải vài ngày nữa mới có lương, lão chẳng còn đồng nào trong túi hết. Lão mà cũng có lúc hết tiền ư, cái lão khọm già keo kiệt? Nhung gã biết làm sao chứ? Với thân phận một gã làm thuê như gã thì còn biết làm gì ngoài nghiến răng chấp nhận bằng một nụ cười giả lả “không sao”? Đành vậy, tối về gã sẽ tìm đến mụ chủ nhà năn nỉ tiếp, chắc là chậm trễ thêm vài ngày cũng chẳng thể làm cho mụ teo tóp đi kí lô mỡ nào đâu. “Mà biết đâu nếu mình làm mụ gầy đi vài cân, mụ chẳng biết ơn mình quá đi ấy chứ, cái mụ già béo ú như lợn lai kinh tế ấy”.

Ấy thế mà chưa hết, sáng nay nhận đống hoa đi giao cho khách, gã mới phát hiện ra đứa nhân viên ở cửa hàng phía Nam làm ăn nát bét. Có mỗi việc ghi lại số điện thoại của người nhận thôi mà cũng không làm được, ghi sai hết cả. Làm từ sáng tới giờ gã gọi cho khách hàng mãi mà không được. Cũng may là địa chỉ người nhận ghi khá rõ ràng nên gã cũng lần mò ra được ngôi nhà này. Nhưng chết tiệt thật, người trong nhà này bị điếc cả hay sao ấy nhỉ? Bấm chuông gọi mãi mà chẳng ai chịu ra mở cửa cả. Còn dân trong ngõ này nữa chứ, nãy giờ chẳng thấy ai lai vãng để hỏi thăm con bé Ngọc với chả đá này có đúng là ở đây không nữa? Lúc nãy khi vừa rẽ vào ngõ, gã gặp một cô bé mặt mũi xinh xắn chạy xe Vesps LX lao ra ngõ, gã gọi để hỏi thăm nhưng cô ta cứ nghếch mỏ đi thẳng, chắc nghĩ gã muốn làm quên. “Cái đồ Yết Kiêu, nghĩ mình xinh lắm đấy”. Gã chửi lầm bầm trong miệng. “Cái đồ xinh đẹp mà tàn tật, cái đồ điếc!”. Gã chửi với theo thành tiếng nhưng cô ta không nghe thấy, phóng vút đi mất. “Khốn nạn”. Thế là bây giờ chỉ còn mỗi gã với bó hoa trên tay đứng trước cửa chờ đợi mà thôi.

Lại thêm nửa giờ nữa trôi qua, gã không thể đợi thêm được nữa. Lão khọm biết rõ lộ trình và lão có thể nghĩ rằng gã trốn việc bỏ đi chơi. Lão chẳng từ một cơ hội nào để chê gã lười biếng và trừ lương của gã cả. Ngày hôm nay đã đủ xui xẻo lắm rồi. Gã sẽ găm đại bó hoa này vào bên trong cổng, đằng nào trời cũng không nắng lắm, chút nữa ai đó sẽ trở về nhà và sẽ nhận được bó hoa. Khi đọc những dòng chữ ghi trên bưu thiếp, người ta sẽ biết là ai gửi tới, còn gã chỉ cần kí đại một chữ ký khống vào hóa đơn, thế là xong. Lão khọm hơi đâu mà kiểm tra cơ chứ?

“Mình thật là thông minh”, gã tự cho phép mình hài lòng với bản thân lần đầu tiên trong ngày (hoặc trong tuần, hoặc biết đâu là trong tháng) rồi phóng xe đi thẳng.” Quả thật! Mình đúng là quá thông minh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.