[Quyển 1] [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược

Chương 49: Thiên nhãn bồ đề (bảy)




Phó Thần nói gì cũng không chịu buông Minh Thù ra, gắt gao nắm lấy tay của cô. 

Cuối cùng chuyển đao, muốn hắn buông tay thì phải chặt tay, còn về phần phải chặt ai để Minh Thù xem rồi tính. 

Minh Thù: "?" Không phải thiếu niên, trước đây cậu không phải là như thế này! 

Một giờ không đến, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì? 

Phó Thần: "..." Ha ha, trời mới biết lão tử đã trải qua cái gì. 

Đại khái chính là... Nghĩ thông suốt một chút việc. 

Không đúng! Trước kia hắn là một người lười nhác tiêu cực, không hề chăm chỉ làm nhiệm vụ, hiện tại hắn lại muốn chăm chỉ làm nhiệm vụ. 

Ừ, chính là như vậy không sai. 

Là thiên tài đệ nhất vũ trụ, hắn không thể là một người lười biếng tiêu cực được! 

Minh Thù thực sự không giãy ra được khỏi Phó Thần, thấy Phó Thần có vẻ tinh thần không được bình thường, cô im lặng quyết định không tính toán với hắn, quay đầu đi xem tình hình ở trước mặt. 

Bọn họ lúc này đứng ở một bãi đất trống, bốn phía vẫn là kiến trúc của thành phố mê cung, mà ngay phía trước có bốn cánh cửa. 

[Mời người chơi chọn một cánh cửa để bước vào.] 

Vòng luân hồi thậm chí còn chưa nói đến quy tắc, mà đã để cho bọn họ chọn cửa. 

Minh Thù cảm thấy làm nổ cửa tương đối thực tế, cô hỏi Tiểu Sửu ở bên cạnh, có đạo cụ gì tương đối thực dụng không. 

Tiểu Sửu mặc dù hoài nghi, nhưng vẫn cho cô một thiết bị nổ. 

"Buông tay." Trẫm muốn đi phá cửa! 

"Tôi đi với cô." Phó Thần cũng không hỏi cô muốn làm cái gì, chỉ ném một câu như vậy. 

"Thần kinh à." 

Minh Thù mắng một câu, cầm lấy thiết bị đi qua vài cánh cửa. 

Cô đem thiết bị đặt ở chính giữa, sắp đặt vị trí thật tốt, sau đó lại bày mấy quả lựu đạn uy lực tương đối lớn ở dưới đất. 

Lúc này mới chạy trở lại, làm nổ trang bị. 

"Ầm ầm." 

Mặt đất trực tiếp nổ ra cái hố, nhưng mà bốn cánh cửa vẫn không hề thay đổi chút nào. 

Minh Thù: "..." Quan tài của Newton không đè được! 

Liên quan gì đến Newton? Nghe đến câu này của cô, quan tài của Newton mới thật sự là sắp không đè nổi nữa. [Ký chủ, cánh cửa này là ảo, không nổ được đâu.] 

Ồ, vậy thì phải làm thế nào mới được? 

[Nếu không làm được, hay là cô vào trong thử xem, đánh kẻ địch từ trong nội bộ.] 

Hệ thống các người đúng là lắm trò bịp bợm. 

[...] 

...

Trời trong trăng sáng, giữa núi rừng yên tĩnh có một cái sân nhỏ, bên ngoài viện có trồng một cây ngô đồng, cành lá tươi tốt bao lấy khu vườn. 

Người con gái tỉnh lại ở trong sân. 

Ánh sáng của trăng hắt lên gương mặt cô, tạo nên một vầng sáng, giống như một yêu tinh trong ánh trăng, thuần khiết xinh đẹp. 

"Nương tử, sao nàng lại ngủ ở trong sân, đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, ngủ như vậy rất dễ bị cảm lạnh." Cửa sân bị một người đẩy ra, người đàn ông từ bên ngoài bước vào, thấy nàng ngồi ở trong sân liền khẩn trương nói. 

Minh Thù nhìn người đang đi về phía mình. 

"Phó Thần?" 

"Ừm? Sao vậy?" Người đàn ông ghé sát vào nàng, tỉ mỉ quan sát gương mặt: "Có phải là đói rồi không? Có lạnh không?" 

Minh Thù: "..." 

Đây là chỗ quái quỷ nào vậy? 

Minh Thù quay đầu quan sát bốn phía, nhìn qua thì là một cái sân rất đơn sơ, thế nhưng mỗi một đồ vật ở trong sân, dường như đều không phải là những đồ vật thông thường, chúng đều lộ ra linh khí dày đặc. 

Tại sao cô lại ở đây? 

Đúng rồi, cô bước vào cánh cửa. 

Phó Thần cũng bước vào cùng cô, thế nhưng người trước mặt này. 

"Đừng động vào tôi." Minh Thù lui về phía sau. 

Cánh tay hư hư thực thực của Phó Thần dừng ở giữa không trung, hắn ngập ngừng: "Nương tử làm sao vậy? Tay ta không hề bẩn..." 

Minh Thù đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa, người đàn ông cảm thấy khó hiểu, đi theo cô: "Nương tử, xảy ra chuyện gì vậy?" 

Ngoài cửa tối tăm, không hề có bất cứ một kiến trúc hay cây cối nào, giống như hư vô ngoài vòng luân hồi. 

"Ngươi là ai?" Minh Thù xoay người nhìn người đàn ông. 

"Nương tử, ta là tướng công của nàng đây." Người đàn ông tỏ ra tổn thương: "Chỉ là hôm nay ta về hơi muộn, xin lỗi nàng, lần sau ta sẽ không như vậy nữa, nàng đừng giận." 

Minh Thù: "..." 

Nàng hít sâu một hơi: "Có gì ăn không?" 

Người đàn ông vội vàng gật đầu: "Có có, nàng vào trước đi, ta sẽ làm cho nàng." 

Người đàn ông dẫn Minh Thù trở về phòng, ở trong phòng bếp mân mê một hồi, rất nhanh sau đó liền chuẩn bị xong vài món ăn, Minh Thù cẩn thận nhìn những món ăn kia, xác định không có độc và vấn đề gì khác, liền không khách khí nữa mà bưng bát lên ăn. 

Đây là chỗ nào không cần phải quan tâm vội, cứ ăn no trước đã. 

"Ăn chậm thôi, hôm nay khẩu vị của nương tử cũng không tồi nhỉ." Người đàn ông tươi cười. 

Minh Thù quả thật cảm nhận được mùi vị của thức ăn, chứng tỏ rằng không phải là cô đang ở trong thế giới huyền ảo... cũng không đúng, có thể giới huyền ảo, cảm giác chân thực vẫn còn nguyên. 

"Đây là chỗ nào?" 

"Nương tử, đây là nhà của chúng ta." Người đàn ông nói: "Nàng quên rồi sao? Nàng nói nàng thích nơi này, chúng ta đã ở đây nhiều năm rồi. Đúng rồi, quần áo mà trước đây nàng bảo ta mua, hôm nay ta đã mua về cho nàng rồi, lát nữa chúng ta đi thử xem." 

Người đàn ông nói thao thao bất tuyệt, Minh Thù rất nhanh đã hiểu được phần nào về nơi này. 

Nàng và người đàn ông là một đôi vợ chồng son, sống ẩn dật ở đây. 

Theo những gì mà người đàn ông nói, thì dường như trước đây cô đã trải qua một giấc mơ kỳ lạ. 

Người đàn ông có thể dễ dàng nói ra tất cả mọi thứ về cô. 

Nếu như cô chỉ là một người bình thường, thì sau khi trải qua những chuyện giết chóc đáng sợ, những năm tháng mà người đàn ông mô tả, sẽ dễ dàng khiến cho cô dao động. 

Đáng tiếc... 

Cô không phải là một người bình thường. 

Vòng luân hồi, vạn xương khô, gặp người sống trong tuyệt địa. Thành hỗn độn, thiên địa môn, một giấc mộng trường sinh. 

Thiên địa môn, một giấc mộng trường sinh. 

Đây là đang muốn người chơi ở lại trong thế giới hư cấu. 

Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài. 

"Nương tử, nàng đi vội như vậy làm gì?" Người đàn ông đuổi theo phía sau: "Bên ngoài rất nguy hiểm, nàng đừng ra ngoài." 

Minh Thù mở cửa, trực tiếp bước vào trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông biến mất. 

Cô quay người lại, cái sân cũng đã biến mất, lúc này cô đang ở một thế giới đen tối. 

"Các bạn học phải biết rằng vị đế vương vĩ đại này, đã khai sáng ra một thời kỳ hoàng kim, ông...." 

Trước mắt Minh Thù đột nhiên thay đổi, cô ngồi trong một phòng học, xung quanh đều là học sinh, cô giáo ở trên bục giảng đang giảng về lịch sử. 

Minh Thù: "..." Đã xong chưa vậy! 

Minh Thù đứng dậy đi ra khỏi phòng học. 

"Em kia, em đi đâu vậy, đang trong giờ học đấy!" 

Minh Thù không thèm để ý, nhanh chóng mở cửa phòng học, bóng tối lại xuất hiện nuốt chửng cô. 

Minh Thù không ngừng trải qua các loại bối cảnh, từ cổ đại đến hiện đại, thậm chí là tương lai, cuối cùng ngay đến cả người đều không phải..... 

Cô đúng thật là... đen đủi! 

Đây là phân đoạn trò chơi do tên thần kinh nào thiết kế ra vậy. 

Đợi cô đứng trong bóng đêm, cuối cùng sau khi không còn bối cảnh kỳ lạ xuất hiện, cô liền nhẹ nhàng thở phào, ngửa đầu nhìn bóng đen: "Tôi nói này, có thể làm một chút đồ ăn cho tôi trước được không, chúng ta đang tiếp tục sao?" 

Minh Thù dường như nghe thấy tiếng gì đó bị vỡ. 

Nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất. 

Trước mặt cô lại lần nữa xuất hiện ánh sáng, nhưng ánh sáng này hơi chói mắt, Minh Thù giơ tay che lại, đợi sau khi ánh sáng tản đi, cô nghe thấy một giọng nói vội vàng: "Cẩn thận!" 

Minh Thù ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Phó Thần chạy như bay về phía cô, Minh Thù cảm thấy mặt đất dưới chân mình bỗng nhiên biến mất. 

Phó Thần nhào tới trước mặt cô, tóm lấy cổ tay cô. 

"Đừng động đậy." Phó Thần lấy hơi: "Tôi kéo cô lên." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.