(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 8: Lời Nói Tùy Tiện Tất Không Phải Là Đáp Án Cuối Cùng




Chạng vạng, Tiểu Thất mới vừa làm xong sự vụ định về giường đi ngủ. Khi đi qua đại đường, hắn thấy Nam Hương đang ở trong công đường, ngửa đầu nhìn tấm bảng “Minh kính cao huyền”.

Tiểu Thất chỉ là liếc mắt một cái rồi tính toán rời đi, ai ngờ từ bên trong, Nam Hương lại mở miệng nói: “Nếu đã đứng bên ngoài, như thế nào không tiến vào?”

Nam Hương quay đầu lại, khuôn mặt thư sinh trắng trẻo lộ ra nụ cười tao nhã, trên người lan tỏa phong độ nồng đượm của người trí thức cùng hương vị văn chương. Nói hắn là một phần tử trí thức tầm thường, nhưng lại có một đôi mắt cơ trí sáng ngời giống như có thể thấy rõ lòng người.

Tiểu Thất cúi đầu, nói: “Ta cước bộ nhẹ nhàng như vậy cũng có thể biết, ngài sau lưng có mắt sao?” dứt lời liền tươi cười đi vào. “Chẳng hay tiên sinh có chuyện gì?”

Nam Hương gật đầu: “Ta cố ý ở chỗ này chờ ngươi.”

Tiểu Thất có chút kinh ngạc. “Tiên sinh chờ ta?”

Nam Hương chậm rãi nói: “Mấy ngày nay ta luôn để ý ngươi, hẳn ngươi cũng biết?”

Tiểu Thất lùi sau một bước, hai tay khoanh trước ngực, ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh để ý ta? Để ý ta làm gì, chẳng lẽ là… Hay là do tiểu nhân ta mồm miệng bất hảo?”

Nam Hương sắc mặt tối sầm, nhưng lập tức ho một tiếng, lại nở nụ cười như trước. “Ta hôm nay liền hỏi thẳng vào vấn đề, ngươi lưu lại Quy Nghĩa huyện là vì cái gì?”

Tiểu Thất kinh ngạc. “Không phải là vì bị Thi đại nhân phạt sao? Ngày đó Nam tiên sinh cũng có mặt, tận mắt chứng kiến ta bị đánh bằng bản tử mà.”

“Nhưng ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Nam Hương nói.

“Không phải không phải, Trần Thất ta mặc dù xuất thân là một tên khất cái nhưng cũng biết tuân thủ pháp luật. Nếu chạy trốn như vậy, ngày sau ở trên đường đụng phải Tiểu Hắc đại nhân ghét ác như cừu địch, ta thật không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra.”

Nam Hương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi cùng công tử đã quen biết từ lâu?”

Tiểu Thất chỉ cười, mím môi không đáp.

Nam Hương nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thất một lúc lâu, hít sâu. Hắn xoay người sang chỗ khác, lại ngửa đầu ngắm tấm bảng “Minh kính cao huyền”, ngữ khí cực đạm nói: “Ngày ấy ta cùng đại nhân tiến về Quy Nghĩa huyện nhậm chức, trên đường mưa to xối xả, mã xa cấp bách phi nước đại. Nhưng khi đi qua phụ cận Yến Đãng Sơn, con ngựa chấn kinh không chịu đi tiếp. Sau đại nhân cùng ta xuống xe kiểm tra, phát hiện một gã thanh niên bị trọng thương, nằm bên đường hôn mê.”

“Đại nhân tâm địa thiện lương liền cứu hắn. Sau khi đến trạm dịch tìm nơi ngủ trọ, đại nhân phát hiện trên người hắn cùng đứa con năm xưa chết non đều có một cái bớt đỏ thẫm.”

“Người nọ tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, vừa ngu dại vừa điên điên, chỉ nhớ tên mình là Tiểu Hắc. Ta mặc dù muốn khuyên đại nhân chớ đem người này lưu lại, nhưng thấy đại nhân gặp người nọ tựa như được tái hợp với đứa con vô duyên phận, ngài không nhờ vả bất cứ ai mà tự mình chăm sóc hắn, ta không đành lòng, vì thế cho hắn lưu lại, kính trọng như công tử, cùng đại nhân đưa về Quy Nghĩa huyện.”    

Tiểu Thất không nói chuyện, chỉ làlẳng lặng nghe.

“Tên hắn hiện giờ là Thi Tiểu Hắc, là đứa con độc nhất ta cùng đại nhân vô cùng yêu thương, là ngỗ tác được Quy Nghĩa huyện huyện dân kính yêu, cũng là Tiểu Đầu Nhi của mọi người trong nha môn. Người ngươi quen biết… đã mất rồi.” Nam Hương nói như vậy.

Thật lâu sau, Tiểu Thất mới mở lời: “Ta đối với hắn, đối với nha môn này, đều không có ác ý.”

Nam Hương cười. “Mấy ngày nay ta tự quan sát cũng hiểu được.”

Lại dừng một lúc, Tiểu Thất mới nói: “Thi đại nhân là người tốt, sư huynh có thể làm con của đại nhân, đấy là phúc khí của hắn.”

Nếu người ta đã thẳng thắn nói ra như vậy, Tiểu Thất cũng còn gì cần phải suy xét.

Nam Hương hơi sửng sốt, Tiểu Thất một lát sau lại nói: “Tại hạ là đệ tử thứ bảy của Thần Tiên Cốc, Bách Lý Thất.”

Tiểu Thất cân nhắc đôi chút. “Được giang hồ bằng hữu tán thưởng, còn đặt cho biệt danh “Quỷ tượng bất tri danh”.”

“Hạnh ngộ!” Nam Hương tuy trong lòng kinh ngạc, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh điểm hạ đầu. Hắn vốn đã dự đoán Tiểu Thất không phải người bình thường, nhưng cũng không lường được thân phận lại đặc biệt như thế.

“Hạnh ngộ!” Tiểu Thất cũng nói.

“Quỷ tượng bất tri danh”, trên giang hồ không người không biết, không người không hiểu, sở trường là Dịch Dung Thuật cùng Súc Cốt Công, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể biến thành thân hình, dung mạo người nọ, kỹ thuật hóa trang xuất thần nhập hóa, vô cùng khéo léo, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng giống như đúc.

Ngoài ra, khả năng chế tạo nhân bì diện cụ mỏng như cánh ve, đội lên giống như tầng da thịt thứ hai, hoàn toàn không còn dấu vết ghép nối, ở trên giang hồ là thiên kim khó cầu, vạn kim khó được.

Nam Hương cho rằng đó là một nhân tài, tất yếu phải lưu lại, vì đại nhân sở dụng.

***

Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ mõ vừa vang lên thúc giục mọi người thức dậy, Tiểu Thất mặt mũi còn chưa kịp lau rửa, Lan Khanh đã hấp tấp vọt tới, túm lấy hắn lôi ra ngoài.

“Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta đi tra án.” Lan Khánh bộc lộ trong lời nói một loại phấn khích kỳ quặc.

Tiểu Thất mang bộ dáng ngủ còn chưa no bị Lan Khánh kéo ra bên ngoài, miệng còn lầm rầm oán giận: “Thật sự là không có thiên lý, đại gia ta có phải khoái ban bộ khoái đâu, làm gì còn bắt ta cùng người trong nha môn đi phá án… Bất cẩn một chút chết lúc nào cũng không hay… Lúc đó ai đền cho mẹ ta a?”

“Ngươi có mẹ?” Lan Khánh đột nhiên xoay đầu lại, tò mò hỏi.

“Đúng vậy, mọi người đều có mẹ, không mẹ làm sao được sinh ra, chả lẽ để cha ngươi một mình sinh ra sao?”

“Ta không có mẹ, nếu có nàng đã ở trong nha môn. Cho nên ta không có mẹ, ngươi mới có mẹ. Ngươi là mẹ ngươi sinh ra, ta là cha ta sinh ra.” Lan Khánh nói như vậy.

“…” Tiểu Thất không biết nên đáp trả thế nào, đầu óc người tẩu hỏa nhập ma thường nhân không lý giải nổi. Nhưng Lan Khánh tựa hồ đang chờ hắn phụ họa, Tiểu Thất đành phải nói: “Được rồi, được rồi, ta là mẹ ta sinh ra, ngươi là cha ngươi sinh ra!”

“Ừ!” Lan Khánh cao hứng gật đầu, tiếp tục kéo Tiểu Thất về phía Phúc Lai khách điếm.

“Này này, từ từ, ta còn chưa mặc y phục.” Tiểu Thất vội vàng trùm lên bộ quan phục.

Lan Khánh quay đầu lại, mị mị mắt. “Ngươi bảo gì?”

Tiểu Thất lập tức cười nịnh, âm cuối còn tha thiết kéo thật dài. “Sư huynh… Sư huynh tốt của ta…”

Lan Khánh ngẫm nghĩ, vốn Tiểu Thất phải gọi hắn là Tiểu Hắc, nhưng sau lại thấy kêu sư huynh nghe cũng hay, liền đáp: “Ngoan!”

Đến Phúc Lai khách điếm, hai người đi thẳng đến sương phòng nơi Thẩm Đại Lang chết. Nhưng khi Lan Khánh đẩy cửa bước vào, trước mặt là một sương phòng đã được dọn dẹp hoàn toàn sạch sẽ.

Trông thấy sắc mặt Lan Khánh không tốt, Tiểu Thất lập tức bắt lấy gã tiểu nhị đang bưng nước đi ngang qua, đem hắn giao cho Lan Khánh.

“Tiểu… Tiểu Hắc đại nhân…” Tiểu nhị cũng nhìn ra vẻ mặt không vui vẻ của Lan Khánh, cả người run rẩy.

Lan Khánh hỏi: “Ta không phải đã nói những thứ ở trong sương phòng, cho đến trước khi án được phá không thể di rời sao?”

Tiểu nhị run run nói: “Đúng vậy, nhưng là… là ông chủ nói phòng không sạch không thể lưu lại khách, cho nên muốn chúng tiểu nhân quét dọn sạch sẽ. Song chúng tiểu nhân đều nghe theo lời phân phó của Tiểu Hắc đại nhân, đồ đạc trong này không ném đi mà cẩn thật cất giữ ở sài phòng.”

“Còn không đi lấy!” Lan Khánh quát to, tiểu nhị lập tức xông ra ngoài, lao nhanh đến mức người không gặp ảnh.

“Hừ, một đám không đem lời ta nghe thủng.” Lan Khánh có chút tức giận, hắn sải bước vào trong phòng, nhìn trái nhìn phải, sờ sờ nơi này một chút lại sờ sờ nơi khác một chút, liều mạng tìm kiếm chút dấu vết để lại, nhưng chỗ nào cũng đều bị tiểu nhị dọn sạch.

Lan Khánh nói: “Người đó ngươi đã chứng kiến tử trạng của Thẩm Đại Lang, ngươi chiếu theo bộ dáng hắn nằm xuống đi.”

“Ta?” Tiểu Thất hỏi.

“Vậy còn người thứ ba nào sao?” Lan Khánh trả lời.

Tiểu Thất định cự lại, đột nhiên một trận gió thổi tới, âm hàn lạnh lẽo, làm cho hắn rùng mình một cái.

Tiểu Thất run lên, mình nổi da gà, nhìn đông nhìn tây, muốn tìm xem trận gió quỷ dị kia là từ nơi nào thổi tới, lại bắt gặp sắc mặt Lan Khánh càng thêm khó coi, hắn lập tức nhảy lên giường, nằm xuống, lưỡi thè qua một bên, mắt trợn lớn, trình ra một bộ mặt kinh ngạc thống khổ.

“Ngươi đang làm gì?” Lan Khánh trừng mắt.

Tiểu Thất quay đầu lại nói: “Hắn ngày đó chính là chết như vậy!”, sau đó lại xoay đầu lại chỗ cũ.

Lúc này, tiểu nhị nhanh chóng đem di vật của Thẩm Đại Lang cầm trở về, trả lại nguyên vị trí.

Lan Khánh nhìn bố cục trong phòng, trầm ngâm một lúc, lật giở tay nải của Thẩm Đại Lang, hỏi tiểu nhị: “Ngươi có biết người này nhà ở phương nào, đến Quy Nghĩa huyện có chuyện gì, muốn ở trọ mấy ngày? Lúc hắn nghỉ lại có gì lạ thường? Tất cả kể lại tỉ mỉ.”

Tiểu nhị vội vàng nói: “Nhà khách quan này ngụ tại Tiểu Tô Liễu Hạng ở Liên An huyện, vài năm nay thường đến Quy Nghĩa huyện mua vài món hàng tạp hóa đem về Liên An bán. Khách quan này có chút keo kiệt, sai tiểu nhân đưa nước ấm, đưa đồ ăn nhưng tuyệt nhiên không thưởng một đồng một cắc nào. Nhưng lần này đến đây, thái độ rất khác thường, liền thưởng cho tiểu nhân mười mấy đồng, tiểu nhân hỏi ra mới biết nguyên lai hắn đến là vì một mối làm ăn lớn.”

“Mối làm ăn lớn? Nói ta nghe!” Lan Khánh nói.

“Đúng vậy, đại nhân!” Tiểu nhị gật đầu, tiếp tục nói: “Ngày khách quan này bị tập kích, hắn từng nói muộn một chút sẽ có khách nhân quan trọng tới, hình như là để bán bảo vật hiếm có gì đó, hắn nói thần bí như vậy, còn kêu tiểu nhân chuẩn bị một bàn rượu thịt thịnh soạn, hơn nữa đưa bàn ăn tới xong cũng đừng quấy rầy bọn họ. Chỉ là không ngờ, sau khi đưa đồ ăn, nửa đêm liền xảy ra chuyện.”

“Ngươi có nhìn thấy khách nhân của Thẩm Đại Lang không?” Lan Khánh hỏi.

“Tiểu nhân chỉ thấy bóng dáng, là hai gã đại hán, ăn vận như người trong võ lâm.” Tiểu nhị nói. “Những thứ khác tiểu nhân đều không biết.”

“Hai người kia có cầm đao hay không?” Tiểu Thất đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu như vậy, sau lại quay đầu về chỗ cũ.

“Hồi quan gia, việc này, tiểu nhân không có thấy!” Tiểu nhị quẹt quẹt mồ hôi trên trán.

“Tốt lắm, ngươi có thể đi!” Lan Khánh vẫy tay ra hiệu cho lui, tiểu nhị lập tức rời đi.

Lan Khánh mở tay nải của Thẩm Đại Lang ra, lật xem đồ vật trong đó. Bên trong chỉ vẻn vẹn có một bộ y phục thay giặt, mấy tấm ngân phiếu, mấy lượng bạc, ngoài ra không có thứ gì khác.

Tiểu Thất giả làm thi thể đã thấy mệt mỏi, liền nhảy đến bên cạnh bàn rót chén nước, thấy Lan Khánh trầm tư, nhân tiện nói: “Người có phải đang suy nghĩ Thẩm Đại Lang là bị người ta cố ý dụ ra ngoài. Người nọ biết Tiểu Lan Hoa đã sắp tra ra manh mối huyết án năm đó, cho nên tiên hạ thủ vi cường, dùng Huyết Ngọc Trạc nhử Tiểu Lan Hoa, giết chết Thẩm Đại Lang diệt khẩu, sau đó ôm cây đợi thỏ chờ Tiểu Lan Hoa chui đầu vô lưới.”

“Ai ngờ Tiểu Lan Hoa lại chạy thoát.” Lan Khánh tiếp lời.

“Đó là bởi vì nàng vận khí tốt, gặp được đại gia ta.” Tiểu Thất đắc ý ngân nga mấy tiếng.

Lan Khánh liếc mắt một cái, lại nói: “Người chết Thẩm Đại Lang không có điểm đáng ngờ, một đao chí mạng, y phục chỉnh tề, nhưng trên xương có dấu vết kéo dài, chứng tỏ hung khí là loại đao nặng mà sắc bén, võ công bình thường mà cậy mạnh. Thẩm Đại Lang trước khi chết hai tay cương hình ngũ trảo, chắc chắn là đang cầm Huyết Ngọc Trạc bị Tiểu Lan Hoa trộm đi. Được hẹn gặp ở khu vực buôn bán này, Thẩm Đại Lang những tưởng Huyết Ngọc Trạc có người mua với giá cao, nhưng không ngờ lại bị dụ giết, trở thành gốc cây cho người khác đợi thỏ.”

Tiểu Thất hất đầu, thấp giọng thì thầm: “Không phải tẩu hỏa nhập ma sao? Như thế nào hôm nay đầu óc lại tinh tường vậy? Nói chuyện rất mạch lạc, Nam Hương làm gì còn muốn ta cùng hắn phá án, thật là quái gở!”

“Ta mọi khắc mọi giờ đầu óc đều rất minh mẫn.” Lan Khánh phóng một chưởng đánh vào đầu Tiểu Thất, một chưởng đủ để Tiểu Thất kêu lên “Ai ô”, mặt đập rầm xuống bàn.

Lan Khánh dứt lời, liền phẩy tay đi ra cửa phòng. “Cũng thu thập được mấy thứ, nhanh lên, chúng ta còn phải đến Tiểu Tô Liễu Hạng ở Liên An huyện, tới nhà Thẩm Đại Lang xem có manh mối gì không.”

“Ai…” Tiểu Thất xoa xoa đầu, đi theo Lan Khánh. “Tiểu Tô Liễu Hạng ở nơi nào?”

“Liên An huyện!”

“Ta đương nhiên biết ở ngay Liên An huyện, ” Tiểu Thất trừng mắt. “Ta muốn hỏi là phải đi bao lâu?”

“Một ngày rưỡi!”

“Cả đi cả về mất một ngày rưỡi?”

“Không, cả đi cả về là ba ngày.”

“Nãi nãi cá hùng a… Vậy đại gia ta ba ngày ba đêm không cách nào đào tẩu, chỉ có thể ở bên cạnh ngươi…” Tiểu Thất ca thán.

Lan Khánh quay đầu lại, cười với hắn. “Ngươi không chịu? Hả?”

“Chịu chịu chịu, chỉ cần một câu của đại sư huynh, vô luận là lên núi đao xuống biển lửa, Tiểu Thất đều sẽ cùng ngài đi đến chân trời góc biển. Hắc hắc hắc!” Vẻ mặt Tiểu Thất tươi cười quả thực đã đạt đến trình độ cao nhất của thuật “nịnh bợ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.