(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 46




Đại sự phát sinh đêm qua sáng sớm liền truyền khắp nha môn.

Buổi sáng, lúc Tiểu Thất ở quán bánh nướng ngoài nha môn ăn bánh, uống sữa đậu nành, Trần Báo, An Quốc từ xa xa thấy hắn liền bước nhanh tới.

“Tiểu Thất a, ngươi đã nghe chuyện lạ kia chưa?” Trần Báo vẻ mặt tươi rói, hai người đặt mông xuống bên cạnh Tiểu Thất.

Tiểu Thất liếc người này một cái, miệng đầy vụn bánh loạn phun, hỏi: “Chuyện gì?”

“Nguyên lai ngươi còn không biết!” Trần Báo sách hai tiếng, hạ giọng kể: “Cái kia a, là nghe nói tối qua có oan hồn đến nha môn tìm Thi đại nhân cáo án minh oan a… Việc này thật sự trăm năm khó thấy, ngươi nói xem vì sao lại thần kỳ như vậy, đại nhân mới tới Quy Nghĩa huyện hơn nửa năm, thế nhưng đã đụng đến loại án đẳng cấp này!”

An Quốc to con cũng ở một bên “chậc chậc” lấy làm kỳ. “Đúng vậy a đúng vậy a. Nếu không phải sớm nghe Tiểu Lục gác đêm hôm qua kể, lại thêm Thi đại nhân vừa phái Tiểu Đầu Nhi cùng Lý Trung thông báo cho tri châu Thanh Châu muốn thụ lý án này, bọn chúng ta còn chưa tin! Ta nghĩ, tuyệt đối là oan hồn kia vì biết đại nhân làm quan thanh liêm không sợ cường quyền cho nên mới tìm tới cửa!”

Tiểu Thất tiếp tục phun phì phì vụn bánh nướng. “Ta như thế nào lại không biết? Đêm qua ta cũng ở đó, còn bị oan hồn kia dọa cho sợ tới mức thiếu chút nữa bất tỉnh, ta như thế nào lại không biết?”

“A, ngươi cũng ở đó?” Trần Báo kinh ngạc, sau đó bóp tay nói: “Ngươi ở đó sao không kêu chúng ta tới xem? Kỳ án trăm năm này bao bộ khoái cầu cũng cầu không được, tiểu tử ngươi thật không phải huynh đệ, làm bọn ta bỏ mất cơ hội xem đại nhân thẩm vấn oan hồn.”

“Xem cái con bà ngươi!” Tiểu Thất lại phun: “Thích xem như vậy sao? Xem, xem, xem, xem mẹ ngươi a! Nhìn ta đây này, mấy ngày giời bị quấy nhiễu đến ngủ cũng ngủ không no, ăn cũng ăn không ngon, không chỉ mất sạch thịt trên mặt mà ngay cả hốc mắt cũng có một vòng đen, đầu của ngươi bị kẹp cửa rồi hay sao mà lại thích xem thứ kia? Hảo, nếu hắn lại tới tìm ta, không đúng, ta phi, muốn gặp cứ tới tìm Thi đại nhân, ta sẽ nói cho hắn các ngươi muốn nhìn hắn, kêu hắn tới cho các ngươi thỏa tâm ngắm nghía. Đến lúc đó xem các ngươi có bị dọa tới tè ra quần khóc gọi mẹ hay không!”

“Ai...” Trần Báo cùng An Quốc bị phun đến cả mặt toàn là vụn bánh, vuốt vuốt mấy cái, thật cũng hiểu được Tiểu Thất nói rất có đạo lý. “Ngươi cũng đừng kích động như vậy… Không xem cũng được…”

“Tiểu Đầu Nhi đâu? Như thế nào không thấy hắn?” An Quốc nói tiếp: “Tiểu Thất ngươi lại lười biếng không theo sát Tiểu Đầu Nhi hả?”

“Sách!” Tiểu Thất hướng trà phường cách đó không xa chỉ chỉ. “Đó đó! Lão bản người ta thỉnh hắn uống trà dùng bữa, hắn mang heo theo, lúc này chính là không ăn đến sung sướng mới lạ a.

“Thế sao ngươi không đi theo?” An Quốc nhíu mày, mất hứng nói: “Ngươi đã quên việc dỗ dành Tiểu Đầu Nhi do ngươi toàn quyền phụ trách sao.”

“Trà hắn uống một chút đã mấy lượng bạc, nghe đâu rất khó kiếm, điểm tâm cũng đặc biệt đi mua. Người ta chiêu đãi một cái Tiểu Đầu Nhi là đủ rồi, lẽ nào lại đi để nhiều thêm ta đây há mồm chực ăn, muốn lão bản đau lòng đến chết sao?” Tiểu Thất cảm thấy chính mình ăn bánh nướng uống sữa đậu là tốt rồi.

“Thì ra là thế, ngươi không tồi a, còn biết cảm thông cho bách tính!” Trần Báo vỗ vỗ lưng Tiểu Thất.

“Không phải không tồi, mà là biết thức thời.” Tiểu Thất nghĩ, dân chúng một năm mới dành dụm được một xíu bạc, hắn cũng không muốn uống máu và mồ hôi người ta. Nhưng mà Lan Khánh không giống, Tiểu Đầu Nhi của Quy Nghĩa huyện, đối với hắn hảo, hắn vui vẻ, lão bách tính hàm ơn hắn chiếu cố so với hắn lại còn vui vẻ hơn.

Tam bang đã muốn vang lên không sai biệt lắm, đã đến thời điểm quay về nha môn bắt đầu làm việc. Tiểu Thất ăn xong, hai tay đầy mỡ ngấy vỗ vỗ, uống hết hớp sữa đậu nành cuối cùng, hắn cùng Trần Báo An Quốc đi tới chỗ Lan Khánh.

Sau khi đón Lan Khánh, cả đám lúc này mới đồng loạt trở về nha môn.

Điểm Mão bắt đầu làm việc, một ngày của nha môn bởi vậy cũng bắt đầu.

Tiểu Thất chỉnh đai lưng, nguyên bản đang chờ Lan Khánh cùng tiến phố tuần thành, nhưng Lan Khánh lại ngoặt bước đi tới nghiệm thi phòng. Tiểu Thất đành phải sờ sờ mũi lập tức đuổi theo, cùng Lan Khánh đi vào.

Trong nghiệm thi phòng để đầy mấy cỗ quan tài chế tác đơn giản. Thi thể Đàm Hoa đêm qua đại náo nha môn cũng nằm trong một khối.

Quan tài còn chưa đóng nắp, bất quá có che một khối bạch bố vẩy rất nhiều vôi bột để phòng ngừa thi thể hư thối.

Lan Khánh dò xét quan tài một chút, đột nhiên xốc bạch bố lên, tiếp theo xuất ra cây đao cắt một nhát trên cổ tay, máu tươi nhất thời chảy xuống trộn lẫn với vôi trắng, hồng hồng trắng trắng khiến người ta không khỏi sợ hãi.

“Sư huynh ngươi làm gì thế?” Tiểu Thất đang ngắm chai chai lọ lọ bài trí trong phòng đột nhiên cả kinh, vội vàng chạy tới.

Hắn lập tức xé một đoạn miên bố từ trên y sam, tái lấy kim sang dược vẩy lên, sau đó nhanh chóng bó chặt lấy miệng vết thương khủng bố trên tay Lan Khánh.

Lan Khánh cũng không thèm trông Tiểu Thất, cứ thẳng giương đôi phượng mâu tràn ngập tò mò cùng chờ đợi nhìn chăm chăm thi thể Đàm Hoa. Nhưng mà, máu lại chỉ dính bên đoạn xương gãy, hồi lâu cũng chẳng có chút động tĩnh.

Lan Khánh đợi chán, quay đầu hỏi Tiểu Thất: “Ngươi ngày đó điểm máu lên xương cốt hắn, sau đó qua bao lâu hắn tới tìm ngươi? Phải bao lâu, hắn mới tìm ta, ta mới có thể thấy rõ mắt mũi miệng tai hắn?”

Tiểu Thất thiếu chút nữa nói cũng không nổi, hắn thoáng sửng sốt, lúc sau rống lên: “Đầu ngươi đụng phải cánh cửa, đụng tới bị phá hư hay là bị lôi đánh hủy, vì muốn thấy rõ bộ dáng Đàm Hoa liền đem chính mình cắt ra cái động lớn như vậy sao? Thân thể lông tóc da thịt đều là nhận từ cha mẹ, nếu Thi đại nhân biết ngươi đả thương chính mình như vậy, ngươi cũng có thể tưởng tượng ra hắn hội đau lòng tới cỡ nào!”

Biểu tình Tiểu Thất quả thực chính là muốn phun hỏa, Lan Khánh rất ít khi thấy bộ dáng này, huống hồ, lại chỉ vì một chuyện nhỏ không đáng nói đến.

Lan Khánh giương miệng nhìn Tiểu Thất, vốn nghĩ, chính mình mới nên tức giận, con gà này là thứ gì chứ, bản thân tâm tình tốt mới cho hắn kêu một tiếng sư huynh, thế mà hắn cư nhiên đối với mình nói cái kiểu đó.

Nhưng thấy người kia dáng điệu một bộ ái thâm trách thiết (dáng vẻ trách móc nhưng lại thể hiện tình cảm sâu nặng), đột nhiên cơn tức dâng đến cổ họng muốn phát tác lại lập tức toàn bộ tiêu tán.

Lan Khánh mở to mắt hỏi: “Cha ta sẽ đau lòng?”

“Đấy là đương nhiên!” Tiểu Thất tức tối nói.

Lan Khánh lại hỏi: “Vậy còn ngươi có đau lòng hay không?”

Lời Lan Khánh khiến Tiểu Thất nghẹn họng ngay tại chỗ.

“...” Tiểu Thất trừng to mắt nhìn Lan Khánh.

“Hả?” Lan Khánh cũng mở to hai mắt nhìn Tiểu Thất.

Lời kia nghe thế nào cũng thấy ái muội, mà ngay cả biểu tình Lan Khánh chờ mong mình trả lời cũng hàm chứa ái muội y chang, Tiểu Thất chính đang nghĩ nên nói sao, từ ngoài viện truyền đến thanh âm y sam phiêu động.

Thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng Lan Khánh và Tiểu Thất cơ hồ đều cùng lúc nhìn về hướng cửa.

Chỉ thấy trên tường cao của tiểu viện xuất hiện ba thân ảnh chót vót.

Một lão giả mô dạng đạo sĩ già nua tóc bạc trắng được hai hài đồng mặc đạo bào nâng đỡ, ba người thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào tiểu viện, cước bộ khinh nhuyễn giống như đạp gió mà đi.

Tiểu Thất trông thấy, trong lòng kinh ngạc: hài đồng hai bên tuổi còn nhỏ đã có một thân khinh công người bình thường phải luyện đến mười mấy hai mươi năm mới có được.

Sau khi hạ xuống, hai hài đồng không hơn mười tuổi giúp đỡ lão đạo chậm rãi đi vào nghiệm thi phòng, khi vượt qua môn khảm, thanh âm hài tử thanh thúy vang lên: “Sư phụ cẩn thận môn khảm.”

Tiểu Thất tái nhìn lão giả kia mới phát hiện hai mí mắt đều đã rũ xuống trõng sâu, trong đó không có tròng.

Lão giả tựa hồ biết ai đang nhìn hắn, muốn hỏi cái gì, liền giải thích ngay mục đích đến: “Có phải có tên bộ khoái Trần Thất ở trong này hay không? Bần đạo ưng thuận yêu cầu của bằng hữu đến gặp Trần Thất.”

Tiểu Thất “A” một tiếng, nghi hoặc đáp: “Tại hạ Trần Thất. Xin hỏi đạo trưởng, bằng hữu của ngài là ai, vì sao phái ngài tới gặp ta?”

Lão giả mặt nhăn nheo da nhăn nheo, cũng bởi vì tuổi tác lớn mà răng rụng hết trơn, hé miệng cười khoe nguyên một cái động không răng. Hắn nói: “Bằng hữu bần đạo chính là Phù Hoa Cung cung chủ Yến Phù Hoa. Ngày trước Yến cung chủ đến đạo quan của bần đạo ở Tiểu Thương Sơn ngoài Quy Nghĩa huyện tán gẫu ôn chuyện, thu được tin tức cho biết nha môn nhiều ngày nay xuất hiện thứ không tốt, Yến cung chủ liền bảo bần đạo tới xem qua, thuận đường thay Trần Thất công tử ngươi áp kinh.”

Lan Khánh nhìn lão đạo nhân không răng, cảm thấy dáng vóc vô cùng thú vị, hắn nhìn lão đạo sĩ, lại nhìn Tiểu Thất, vỗ vỗ lưng Tiểu Thất nói: “Nguyên lai thanh danh “vô đảm” của ngươi mọi người đều biết, mới chỉ chuyện ma quái thôi mà đã có người lập tức tìm đạo sĩ tới giúp ngươi thu kinh.”

“Sách...” Tiểu Thất cảm thấy trên mặt vô quang, người quen không nói, đã thế còn có ba cái người lạ vì “ngưỡng mộ” danh vô đảm của hắn mà đến, hắn thật muốn đến góc tường đào cái động rồi chui vào đó chôn mình tiệt không ra.

Tiểu Thất che mặt đối đạo sĩ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, khỏi nhìn cũng khỏi kinh ngạc, nha môn có quan lão gia tọa trấn đảm bảo không xảy ra nhiễu loạn gì, lão đạo trưởng không cần lo lắng, mời trở về đi!”

Hai tiểu đồng môi hồng răng trắng, đồng thanh đồng khí đồng loạt mở miệng: “Sư phụ chúng ta đã một trăm linh năm tuổi, thân thể không tốt, mỗi lần xuất môn cũng không dễ dàng, các ngươi như thế nào có thể để sư phụ không công một chuyến? Sư phụ chúng ta công lực cao thâm, vô luận đại quỷ tiểu quỷ đều tróc dễ như trở bàn tay. Trần công tử nên suy nghĩ một chút đi, quá thôn này kế tiếp cũng không có khách điếm, muốn tìm hành gia tróc quỷ không dễ dàng đâu!”

Tiểu Thất còn chưa nói, Lan Khánh ngạc nhiên nhìn lão đạo sĩ liền tiến về phía trước từng bước, tay còn vươn dài thật dài muốn vén mí mắt người ta xem bên trong có… con mắt hay không.

Lúc này lão đạo sĩ cùng hai đạo đồng nhanh chóng lui ba bước, sắc mặt mặc dù không thay đổi nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy ba người giống như kiêng kị Lan Khánh, thần sắc có điểm không thích hợp.

Lan Khánh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hướng về phía trước một bước, Tiểu Thất vươn tay ngăn Lan Khánh lại, đối với hắn lắc đầu.

“Tại sao?” Lan Khánh khờ dại hỏi.

Tiểu Thất đôi hỏa nhãn kim tinh nhất thời đảo qua đảo lại trên mặt ba người, muốn nhìn xem ba người này có mưu toan khác hay không, hắn cẩn thận thăm dò, ba người này tuy rằng thoạt nhìn thương thâm khó lường, nhưng nói đến nói đi cũng là một vị lão nhân cùng hai tiểu hài tử, lão đã hơn một trăm, tiểu xem như mới mười tuổi, căn bản là phịch không ra trò gian trá gì.

Tiếp theo hắn lại định tâm suy nghĩ, lúc này mới đoán, có lẽ bọn họ cũng như hắn biết dưới lớp da mặt này là Lan Khánh đa đại tai họa, tai họa tới gần liền sợ tới mức mềm chân thẳng lui ba bước.

Tiểu Thất tức khắc triệt hạ phòng bị với đối phương, hơn nữa mấy ngày nay thật sự bị con quỷ kia nháo đến sống không bằng chết, vỗ về Lan Khánh một chút, rồi quay qua hỏi: “Lão đạo trưởng xưng hô như thế nào?”

Lão đạo sĩ mở to mồm nói: “Bần đạo Minh Tông.” Bởi vì không có răng nên nói chuyện có chút không rõ ràng.

“Minh Tông đạo trưởng, ” Tiểu Thất nghiêm nghị nói: “Thực không dám giấu giếm, gần đây trong nha môn xảy ra một việc nhỏ, có một con quỷ chạy vào khiến cho nha môn cả ngày lạnh lẽo, làm nhân tâm hoang mang, không biết Minh Tông đạo trưởng có biện pháp khiến cho mọi người buổi tối có thể an ổn ngủ nghỉ?”

Kỳ thực người ngủ không ngon cũng chỉ có mình Tiểu Thất mà thôi, nhưng hắn không nói. Nói ra thực xấu hổ.

Minh Tông gật đầu nói: “Đuổi quỷ, một lần năm lượng bạc; nếu còn muốn đánh cho hồn phách nhập luân hồi đầu thai, vậy lại thêm năm lượng. Đây là công định thu giới (thu phí công bằng), chín mươi năm như một.”

“...” Nói nửa ngày là muốn tới nha môn vơ vét của cải. Khóe miệng Tiểu Thất co rút: “Nơi này là nha môn thanh sạch, huyện lão gia nói: bộ khoái chỉ để làm trâu làm ngựa cho bách tích sai phái, chẳng những béo bở không có mà một năm cũng chỉ lĩnh được hơn mười hai lượng… Mất mất mười lượng vậy còn sống thế nào?”

“Cái gì làm trâu làm ngựa?” Lan Khánh tức giận nói: “Cha ta sao có thể bắt ta làm trâu làm ngựa cho người khác?”

Tiểu Thất vội vàng chữa lại: “Phải phải, là ta cùng Kim Trung Báo Quốc làm trâu làm ngựa cho ngài cùng bách tính sai phái, ngài là ngỗ tác Thi đại nhân, tất nhiên cùng chúng ta bất đồng, huống chi Thi đại nhân thương ngài như vậy, sao có thể cam lòng khiến ngài mệt nhọc!”

Lan Khánh thực vừa lòng với câu trả lời của Tiểu Thất, gật gật đầu, liền quên đi. Nhưng nghĩ nghĩ, hắn lại hướng đạo sĩ kia bảo: “Ngươi trở về đi, chúng ta không cần đuổi quỷ, cũng không cho ngươi bạc. Ngày sau cha ta phá án nếu có chút vấn đề cần đến con quỷ này, ngươi lại đã đem hắn thu nhốt đánh nhập luân hồn, vậy cha ta đây thẩm án sẽ tìm không thấy!”

“Cũng phải... Tất nhiên là còn chưa thể thu quỷ...” Tiểu Thất tuy rằng rất muốn đem thứ không nên ở lại nha môn nhanh nhanh tống tiễn, nhưng dù sao án mạng còn treo đó chưa phá, Đàm Hoa thật sự là đuổi đi không được.

Nhưng, Tiểu Thất vì thương thay chính mình, chịu đủ kinh hách mà cẩn thận suy nghĩ, cho nên vẫn là không kiêng nể tới hỏi: “Tuy rằng không nên đuổi quỷ, nhưng... Lão đạo trưởng ngài sống đến mấy trăm tuổi như vậy, đạo hạnh nhất định sâu rất sâu, không biết… lão đạo trưởng ngài có cái gì… như là thần kỳ phù hay là lợi hại pháp bảo linh tinh chi đó… chỉ cần mang theo thì quỷ gì cũng gần thân không được, a, tốt nhất là ngay cả nhìn cũng không thấy nữa, cái loại có thể che đậy con mắt ấy!”

“Gần thân không được, nhìn cũng không thấy?” Lan Khánh nghi hoặc nhìn Tiểu Thất: “Hắn lắc lư trước mắt ngươi chính là lắc lư trước mắt ngươi, cho dù thật sự nhìn không thấy hắn cũng lắc lư trước mắt ngươi. Bịt tai trộm chuông (tự mình lừa mình), hắn vẫn là lắc lư trước mắt ngươi a!”

Lan Khánh lặp đi lặp lại vài chữ “lắc lư” lắc đến Tiểu Thất trong lòng hoang mang rối loạn, hắn lau lệ nói: “Sư huynh ngươi không hiểu, thứ không nên thấy thì đừng thấy vẫn hơn, nếu không, ta đời này buổi tối cũng không dám xuất môn cùng ngươi phá án.”

Nhìn thấy Tiểu Thất dáng vẻ xúi quẩy, Lan Khánh cảm thấy buồn cười, hắn xoa xoa đầu Tiểu Thất nói: “Ngươi này, chưa bao giờ thấy người không có can đảm đến như ngươi.”

Tiểu Thất thực muốn ói, nhưng là không có biện pháp. “Nam tử hán đại trượng phu, không có can đảm chính là không có can đảm. Mọi người cũng đều biết, đại gia cũng không sợ phải thừa nhận.”

Minh Tông lão đạo sĩ gật gù đắc ý, từ trong lòng ngực lấy ra một mảnh phù, sau đó để trước mắt niệm một chuỗi dài dài không biết là nội dung gì, nhưng Tiểu Thất nghe như là “Cheng cheng cheng, mẹ ngươi cái bụng y chang trái dưa hấu… khạc khạc khạc, cha ngươi mua cái chú văn ‘bí đỏ to’.”

Tiếp theo tái cắt một nhát trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng vong loạn vẽ vài cái trên phù, sau đó hét lớn một tiếng, đem máu điểm thượng, rồi cười cười đưa cho tiểu đạo đồng.  

Một gã tiểu đạo đồng vươn tay đón lấy đặt vào trong tay Tiểu Thất, dùng thanh âm du dương nói: “Phù này rất lợi hại, sư phụ đã tác pháp qua, đặt ở trong người, từ nay về sau liền không nghe không thấy, hơn nữa nếu có quỷ hồn tới gần ngươi, chỉ cần tiếp cận trong vòng mười thước sẽ bị lôi chú bên trong đánh cho toàn thân cháy đen, hồn phi phách tán!”

Tiểu Thất tuy rằng hoài nghi lão nhân gia này đến tột cùng có thần kỳ như vậy, điểm vài cái vẽ vài cái có thể trị quỷ hay không, nhưng vừa nghe đến bốn chữ “hồn phi phách tán” liền nhướn mày, lại đem phù trả về. 

Tiểu Thất nói: “Có thể nào, hồn phi phách tán vậy người, ách, quỷ còn sống nổi không a? Huống hồ con quỷ trước khi chết chịu đủ lăng ngược, sau khi chết cũng chỉ là con quỷ hồn phách không đầy đủ, nếu không có máu của ta làm hắn ngưng hồn, chỉ sợ hắn cũng khó đến trước mặt Thi đại nhân cáo quan. Nếu ta khiến hắn đụng phù này, đây không phải là hại hắn thảm càng thêm thảm sao?”

“A!” Nghe thế, Lan Khánh đột nhiên kêu lên, tiếp theo giữ chặt tay Minh Tông lão đạo sĩ, dùng một loại lực đạo làm người ta không thể kháng cự đem lão đạo sĩ kéo đến trước quan tài Đàm Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.