(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 5: 5: Cậu Vẫn Còn Nợ Tôi




Sở Lạc Duy vẫn đi theo sau Kiều Vi Nhã cong khóe miệng cười, cậu thấp giọng nói: “Có thể liên hệ với nhà trường báo rằng chúng ta bị nhốt trong núi được rồi, tiện thể thì báo luôn cho cánh phóng viên biết các sinh viên trường Đại học Q đi tập quân sự bị nhốt trên núi. Tôi nghĩ phụ huynh sẽ không để yên đâu.”

“Muốn chơi lớn như thế luôn hả?” Sở Vi nhướng mi nói.

“Đừng quên là ông ta muốn chơi trước. Chúng ta chỉ phối hợp chơi đùa với ông ta một chút thôi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.

Sở Lạc Nhất cười khanh khách, làm gì có chuyện anh trai cô chịu thua thiệt người ta chứ?

Sĩ quan kia thấy Sở Lạc Nhất đột nhiên cười như vậy lại càng cảm thấy kỳ quái. Cô bé này chẳng những không sợ mà còn cứ cười suốt, chắc chắn là có gì đó không bình thường.

Lúc sĩ quan kia quay lại, Sở Lạc Nhất lập tức thu lại nụ cười. Cô lấy tay kéo hai mép áo mưa xuống rồi nhìn xung quanh: “Trời thế này mà còn không cho xuống núi à? Này, anh zai ơi, các anh muốn được đăng tin lớn đấy à?”

“Lúc này mà xuống núi còn nguy hiểm hơn, cô thì biết cái gì?” Sĩ quan kia dường như tìm được một lý do có thể đả kích Sở Lạc Nhất cho nên nói đến sung sướng.

Sở Lạc Nhất tiếp thu gật đầu, trông chẳng có vẻ gì là tức giận cả.

Thấy vậy gã sĩ quan kia lại càng cáu hơn.

Con nhóc này mặt không có da à? Tại sao lại không nổi giận, cô ta không biết hắn đang châm chọc cô hay sao?

Cố Tỉ Thành đã lên núi, hiện đang tìm kiếm đám học sinh trong đêm, nhất là thân ảnh của cô nhóc nào đó.

Mỗi khi tìm được một người, Cố Tỉ Thành sẽ sắp xếp để đưa những người đó đến nơi an toàn, chờ ở đó đến khi trời sáng sẽ xuống núi.

Nếu việc này để bên ngoài biết được thì bọn họ đều không gánh nổi đâu.

Có mấy nữ sinh đã bị thương, đa phần là do bị cành cây trong rừng quẹt vào. Cũng có một vài người là bị côn trùng cắn bị thương, may mà không tới mức nguy hiểm tính mạng.

Chỉ là không biết cô nhóc kia lúc này thế nào rồi.

Sở Lạc Nhất tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

“Sĩ quan huấn luyện, cẩn thận...”

“Phì phì...”

“A...”

“Sở Lạc Nhất!!!”

Thú hoang?

Phụ nữ?

Đàn ông?

Luồng sáng tím ngắt!

Giữa màn đêm đen kịt nơi đây, âm thanh, thị giác dường như đang đan xen vào nhau trong giờ khắc này.

“Nhất Nhất...!!!” Sở Lạc Duy lớn tiếng hét lên rồi nhanh chóng lao thẳng về phía phát ra ánh sáng tím.

Ánh sáng tím xuất hiện chứng tỏ vừa rồi Sở Lạc Nhất đã gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Kiều Vi Nhã cũng kinh ngạc, xoay người muốn chạy theo.

“Kiều Vi Nhã! Cô đứng lại đó, bên kia có thú hoang, cô định chạy tới tìm chết à?” Trung tá vừa lôi kéo cổ tay của Kiều Vi Nhã vừa lớn tiếng kêu lên. Hắn không muốn có án mạng xảy ra đâu, nhất là cái mạng của Kiều Vi Nhã lại càng không thế nào mà đền nổi.

“Nhất Nhất mà có chuyện gì, tôi sẽ bắt tất cả đám các người phải chôn cùng hết!” Ánh mắt Kiều Vi Nhã trở nên lạnh lẽo. Vị trung tá kia bất giác nới lỏng tay của cô ra.

Con bé này tuổi không lớn, nhưng ánh mắt quá mức sắc bén.

Sắc bén đến nỗi ngay cả hắn cũng không chống lại được.

“Nhất Nhất...!!!” Lúc Sở Lạc Duy chạy tới thì Sở Lạc Nhất đã bị trượt xuống sườn núi. Sĩ quan huấn luyện đang quỳ trên sườn núi nhìn xuống bên dưới.

“Nhất Nhất...”

“Không ai được xuống, bên dưới có rắn!” Thanh âm thở dốc của Sở Lạc Nhất từ phía dưới vọng lên. Lúc cô lăn xuống đã có rắn độc muốn cắn trộm cô nhưng hiện tại con rắn này không dám tới gần cô nữa rồi. Thế nhưng Sở Lạc Nhất không dám đảm bảo người khác xuống sẽ may mắn như mình.

Sở Lạc Duy kéo tên chiến kia đứng dậy, túm lấy cổ áo của hắn, nói: “Con mẹ mày sao mày vẫn còn ở đây? Em gái tao mà xảy ra chuyện gì bất trắc, tao sẽ ném mày xuống đó làm thức ăn cho rắn!”

Sở Lạc Duy rất ít khi mất khống chế như vậy, có thể xem như đây là... lần đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.