(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 40: 40: Quy Định Trong Làng Của Chúng Tôi




SSư Niệm cũng cúi đầu ăn cơm, tại sao anh không phản đối? Vì không để tâm à?

Đáng tiếc, cô không dám hỏi vấn đề này, cũng không thể hỏi được.

“Lát nữa em sẽ hỏi chị Tám xem là đi đâu, lúc về sẽ mang đặc sản nơi đó về cho anh nhé?” Sư Niệm tiếp tục nói huyên thuyên.

“Nếu như đi Malaysia, bên đó có loại bánh bơ mà mẹ rất thích, em có thể mang về một ít cho mẹ.” Khó có lúc Sở Húc Ninh trả lời cô về vấn đề này.

Mẹ chồng của cô thích, Sư Niệm phát hiện Sở Húc Minh khá để ý đến Cố Tiểu An, nhiều khi điều đầu tiên anh nhớ tới đều là những sở thích của Cố Tiểu An.

Cô nhớ Âu Dương Tử Huyên đã từng nói, Sở Húc Ninh là một người khá tự ti. Anh có ngày hôm nay đều là nhờ Cố Tiểu An kéo lên. Khi tất cả mọi người đều không để ý đến chuyện anh còn là một đứa trẻ mà trách cứ anh thì Cố Tiểu An là người đứng ra bảo vệ anh, cho anh một ngôi nhà.

Vì thế, dù có thể anh không nhớ rõ mẹ đẻ mình là ai, nhưng vẫn luôn coi mẹ nuôi Cố Tiểu An này là mẹ ruột của mình.

“Được ạ.” Sư Niệm nghiêm túc gật đầu đồng ý, cho dù không đi đến đấy thì cô cũng sẽ tự mình đi một chuyến để mua về cho mẹ chồng.

Cơm nước xong xuôi, Sở Húc Ninh lại đi làm việc nên bảo cô nghỉ ngơi trước.

Đêm nay Sở Lạc Nhất cũng muốn ở lại bên này, vừa hay có thể làm bạn với cô.

Vì thế mà giường tân hôn của bọn họ lại được Sở Lạc Nhất ngủ đầu tiên. Sở Húc Ninh cũng không có ý kiến, bởi vì tối nay chưa chắc anh đã trở về được.

Sở Lạc Nhất ghét bỏ phất tay bảo Sở Húc Ninh rời đi, Sư Niệm cũng không tiện nói gì.

Sở Húc Ninh đi rồi, Sở Lạc Nhất mới đến phòng dành cho khách để tìm áo ngủ của mình, sau đó đưa cho Sư Niệm. “Đêm động phòng hoa chúc mà chỉ có thể ở bên cạnh em, chắc chị tủi thân lắm nhỉ.” Sở Lạc Nhất nhấc chân lên giường, cười tủm tỉm nói.

Sư Niệm trừng mắt với cô, hai người cùng nhau nằm xuống. “Chị không biết cảm giác của mình bây giờ là gì, luôn cảm thấy rất không chân thực, giống như là đãng lẽ ra chị đang phải ngồi hối hận một mình, thì tự nhiên ông trời lại cho chị một đĩa bánh cực lớn vậy.”

“Tại sao chị lại cứ phải là anh ấy mới được vậy?” Sở Lạc Nhất hiếu kỳ nên hỏi.

“Chị cũng không biết, có thể là do nhiều năm vẫn luôn theo đuổi anh ấy, nên quen như thế rồi chăng.” Sư Niệm nói rồi nhìn sang Sở Lạc Nhất. “Anh ấy giống như đã trở thành một phần của chị rồi ấy. Chị nhất định phải tốt với anh ấy thì mới có thể xứng đáng với mình.”

Sở Lạc Nhất lắc đầu. “Nếu em mà là con trai thì còn lâu mới đến lượt anh ấy.”

“Ha ha...” Sư Niệm cười phá lên.

Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm mà cảm thấy đau lòng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Sư Niệm cười vui vẻ như vậy, nhưng vẫn là bởi vì cái người tên Sở Húc Ninh này.

“Hôm nay chị vẫn chưa nhìn kỹ lắm, bạn trai trên mạng của em đẹp trai thật đấy.” Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất, và chuyển đề tài sang chuyện này.

Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm. “Đúng thế, cũng không nhìn xem là người mà ai vừa ý chứ.”

Sư Niệm hơi cựa mình. “Chị thấy anh ta đối xử với em rất tốt.”

“Đúng vậy.” Trên gương mặt Sở Lạc Nhất tràn đầy hạnh phúc. “Cho nên em chính là thần may mắn đấy. Chị Niệm Niệm nhất định cũng sẽ hạnh phúc thôi.”

Sư Niệm cười nhẹ, “Da mặt em càng ngày càng dày rồi.”

Hai người cười cười nói nói, chỉ một lát sau đã ngủ mất.

Lúc Sở Húc Ninh quay trở lại phòng làm việc của mình, Cố Tỉ Thành đã chờ sẵn.

“Hôm nay là ngày tân hôn, tôi còn tưởng anh sẽ không tới chứ.” Cố Tỉ Thành nói nhưng vẫn theo chân Sở Húc Ninh mở cửa đi vào trong.

“Bên trên có ý gì không?” Sở Húc Ninh không để ý đến lời trêu chọc của Cố Tỉ Thành, anh hỏi luôn vào vấn đề.

Cố Tỉ Thành nhíu mày, nói. “Ảnh hưởng rất lớn, bị phê bình trước toàn quân nên danh sách được thăng chức trong năm nay của Lữ đoàn trưởng chúng ta bị chặn lại rồi. Anh biết chỗ đó là Đại học Q mà, là trường học đứng đầu cả nước, xảy ra chuyện như thế chắc chắn chúng ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm rồi.”

“Còn cậu là người dung túng cho chuyện này xảy ra.” Sở Húc Ninh nói không cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.