(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 33: 33: Nhưng Mà Tôi Lại Thích Anh




“Vâng.” Sư Niệm hiểu chuyện gật đầu.

“Tiểu Lưu, quay về quân đội đi.” Sở Húc Ninh nói.

Tiểu Lưu thở dài, cậu ta hy vọng thời gian lâu dài chị dâu sẽ không cảm thấy phiền, thật là một người không hiểu gì là lãng mạn, cả người đều là khí thế quân nhân lạnh lẽo cứng rắn.

Sư Niệm chẳng xa lạ gì với hoàn cảnh quân đội, dù gì cô cũng là đứa trẻ được lớn lên từ trong quân đội, cho nên vẫn có thể tự mình đi mua đồ trong cửa hàng tạp hóa.

Sở Húc Ninh đến xong thì đi vào tòa nhà hành chính, bảo Tiểu Lưu đưa cô đi mua đồ rồi về nhà.

Căn hộ của Sở Húc Ninh ở tầng ba, điều kiện cũng khá tốt, lúc trước bọn Sở Lạc Nhất cũng từng ở chỗ này.

Ba phòng ngủ, hai phòng khách, một bếp, hai nhà vệ sinh. Trong phòng ngủ chính có phòng vệ sinh. Căn hộ khá trống trải, chỉ có một ít đồ dùng và tivi do bên quân đội phân cho. Lúc sáng Sở Húc Ninh đã gọi điện thoại về, nên tiểu Lưu đã cho người tới dọn dẹp lại căn hộ này rồi, trên tường còn dán chữ hỉ đỏ chót, bên trên treo một dải hoa giấy.

Rất... mộc mạc.

Nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp.

“Chị dâu, lão đại của bọn em không biết thể hiện đâu, chị cũng đừng phiền lòng vì anh ấy nhé. Anh ấy là người tốt. Buổi sáng nay anh ấy mới nói với bọn em nên vẫn chưa kịp chuẩn bị cái gì cả.” Tiểu Lưu vừa nói vừa đưa tay lên gãi đầu. “Đây đều là do bọn em tự làm, chị dâu đừng để ý nhé. Cái chăn kia là của chị dâu bên nhà Đoàn trưởng đoàn Hai cho, hôm qua đã được đem ra phơi nắng rồi. Còn nữa còn nữa, những thứ đồ hoa quả này là do bên nhà bếp đưa tới vào buổi trưa. Trong tủ lạnh có ít hải sản của mấy chị dâu ở tầng trên, tầng dưới tặng tới nữa.”

Tiểu Lưu vừa nói vừa chỉ cho cô thấy.

Thế nhưng Sư Niệm biết, tất cả những thứ này đều do các cậu ấy đi xin về, chẳng qua nói là người khác tặng vì không muốn nhận công thôi.

Tiểu Lưu nói xong, đi viết cho cô một cái địa chỉ. “Chị dâu, đây là địa chỉ của chúng ta, chị mua đồ cứ gửi đến đây là được, bên gác cổng sẽ nhận hộ, rồi chị cứ nói với em, em sẽ đi lấy giúp chị.”

Sau khi vào nhà, hầu như Sư Niệm không có cơ hội nói chuyện, toàn là Tiểu Lưu thao thao bất tuyệt.

“Lữ phó của bọn em độc thân nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một cô vợ trẻ chăm sóc cho rồi. Chị dâu, không có việc gì thì em đi trước đây, có việc chị cứ tìm em nhé.” Tiểu Lưu kết thúc, cúi chào cô xong, cậu ta quay người đi ra ngoài.

Sư Niệm khẽ thở ra. Cô đánh giá căn phòng tràn đầy không khí vui mừng này, so với căn nhà ở thành phố A, tuy hoàn cảnh bên này hơi kém hơn một chút, nhưng so sánh với những nơi khác thì tốt hơn nhiều rồi. Khu nhà dành cho người thân này không có nhà cao tầng, cao nhất chỉ đến tầng năm. Bọn họ ở tầng ba đã là vị trí tốt nhất rồi.

Tầng một thì bẩn, tầng hai thì hỗn loạn, tầng ba tầng bốn là để dành cho cán bộ nòng cốt ở.

Cô đã nghe được lời này từ lúc còn nhỏ.

Nhưng sau đó ba đưa cô đến khu biệt thự bên kia, cô không còn căn nhà ở khu dành cho người thân nữa.

Một lần nữa quay trở lại căn nhà như vậy khiến cô cảm thấy quen thuộc và an tâm.

Đây là nhà của cô và Sở Húc Ninh.

Sư Niệm còn đang quan sát cách bài trí trong nhà thì điện thoại đổ chuông.

Người gọi tới là quản lý của cô, cũng là học trò của George, ngay từ khi mới vào nghề đã đi theo Sư Niệm, và cũng có quan hệ rất tốt với cô.

“Ôi trời ạ, tổ tông của tôi ơi, sao chưa chi cô đã kết hôn rồi? Chuyện tin tức cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết cho cô, không thể để bọn họ nói bậy bạ như vậy được.”

“Không cần, không cần giải thích đâu.” Sư Niệm nói lí nhí, “Đám người kia thích nói như thế nào thì mặc họ. Chị Tám, từ bây giờ cho đến tháng sáu năm sau đừng nhận việc gì cho em nhé, em muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

Chị Tám ở đầu dây bên kia thở dài: “Truyền thông là một đám như vậy đấy, nếu em mà có trái tim thủy tinh là không lăn lộn nổi ở ngoài đời đâu.”

“Em biết, em không có trái tim thủy tinh đâu, chỉ là mấy năm nay em vẫn luôn liều mạng đi quay phim nên bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút thôi, sau này em vẫn sẽ tiếp tục đóng phim nữa mà.” Sư Niệm nghiêm túc nói.

Trước khi bị anh biết chuyện kia, cô chỉ muốn luôn được ở bên anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.