(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 32: 32: Che Ngực Lại Cho Nó Thối Đi




Khi Sư Niệm tỉnh lại thì đã đến sân bay. Người lái xe vẫn ở đây vì bọn họ vẫn còn ở trên xe.

Sư Niệm kinh ngạc hô lên, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, xấu hổ nhìn người đàn ông đối diện mình: “Sao không gọi em dậy, em vừa mới...”

“Còn thời gian nên anh không gọi em.” Sở Húc Ninh giải thích, nhưng thật ra là anh đã bảo thư ký đổi vé hai lần rồi, không thể đổi thêm lần thứ ba nên anh cũng đang định gọi cô dậy, không ngờ cô lại tự dậy trước.

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh xuống xe, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ xấu hổ, cô cũng vội vàng đẩy cửa xe ra và đi theo Sở Húc Ninh.

Thư ký xuống xe, đưa vé máy bay cho hai người họ.

Sau khi nhận vé, Sở Húc Ninh mới nói: “Anh về nói lại với ba tôi, chờ chuyện bên kia kết thúc tôi sẽ về ngay. Kkhi về giúp tôi ghé qua Sư gia, đưa ít quà tặng qua đó.”

“Không cần đâu, ba em cũng không có ở nhà.” Sư Niệm vội nói.

“Tặng cho ông bà em.” Sở Húc Ninh quay qua đáp lại cô.

Sư Niệm hơi ngây người rồi không tiếp tục nói gì nữa.

Ông và bà vốn cũng không thích cô, nhất là đối với dì, họ cũng rất giận dì, bởi vì ông bà cảm thấy cô và dì đang ngăn cản việc ba tái hôn.

Vì thế mà mấy năm nay, ngoại trừ ngày lễ tết thì bình thường Sư Niệm rất ít khi về thăm ông bà, có về cũng chỉ bị mắng thôi, họ nói cô không làm công việc đàng hoàng mà lại đi làm con hát.

Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm đang cúi đầu, anh nói khẽ: “Đi thôi.”

Sư Niệm gật đầu, đi theo anh vào sân bay, rời khỏi thành phố A.

Mọi việc xảy ra quá nhanh vượt quá sự mong đợi của cô, cho nên mãi đến khi lên máy bay, cô vẫn cảm thấy cả ngày hôm nay thật quá ảo diệu.

Từ thành phố A đến thành phố B chỉ mất hai giờ bay, do đó khi họ xuống máy bay mới chỉ khoảng ba giờ chiều.

Sư Niệm không mang theo bất kỳ vật gì, nên khi lính cảnh vệ tới đón Sở Húc Nin, họ còn tiện đường tới trung tâm thương mại để mua cho Sư Niệm vật dụng hằng ngày.

“Chị dâu đẹp hơn trong tivi nhiều ấy.” Cậu lính cảnh vệ cười tủm tỉm. Cậu ta vừa lái xe, vừa nhìn qua kính chiếu hậu thấy Sư Niệm đang ngồi theo dáng vẻ mất tự nhiên ở phía sau.

Sư Niệm cười nhẹ, không biết phải nói gì.

“Tiểu Lưu là lính cảnh vệ của anh, sau này có việc gì em có thể trực tiếp tìm cậu ấy.” Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm và giải thích.

Sư Niệm khẽ gật đầu, xem như chào hỏi với Tiểu Lưu.

“Anh có việc thì cứ đi làm đi, không cần phải để ý đến em đâu.” Sư Niệm vội nói, cô biết anh đang bị thương mà vẫn gắng trở về là bởi vì có việc.

Sở Húc Ninh nhìn đồng hồ, cuối cùng gật đầu: “Tiểu Lưu, dừng xe ở phía trước, cậu đưa Sư Niệm đi mua đồ, tự tôi sẽ quay về quân đội.”

“Dạ?” Tiểu Lưu dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn thủ trưởng nhà mình. Thủ trưởng, anh có bị ngốc không đấy, chị dâu vừa mới đến đây mà, chẳng lẽ anh bỏ người ở lại chỗ này để tự mình quay về quân đội sao?

Thôi được rồi, thủ trưởng nhà cậu ta đúng là ngốc thật, nếu không thì cũng không đến mức hơn ba mươi tuổi mới lấy được vợ, vẫn là...

“Thủ trưởng, chị dâu vừa tới vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, như vậy không tốt lắm đâu.” Cậu lính cảnh vệ vội nhắc nhở.

Sở Húc Ninh hơi dừng lại, anh nhìn sang Sư Niệm.

Sư Niệm vội vàng xua tay: “Không sao không sao, các anh cứ đưa cho em địa chỉ là được rồi, em sẽ mua đồ qua mạng, hôm nay chỉ đi mua ít đồ dùng hằng ngày thôi mà, anh không cần đi theo giúp em đâu.”

Đã để người ta cưới mình rồi, sao cô còn không biết xấu hổ mà chiếm thời gian của anh chứ?

“Em đi ra ngoài không tiện, vậy cứ để Tiểu Lưu đi mua giúp em đi, không thì cứ qua cửa hàng trong quân đội mua dùng tạm trước vậy.” Sở Húc Ninh có ý dò hỏi.

Nhưng vào tai Sư Niệm lại thành câu mệnh lệnh, giống hệt như ba cô vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.