(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 31: 31: Sao Lại Đứng Lên Rồi




Hai người vào trong xe ô tô, Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm ngồi cạnh mình vẫn còn đang tức giận.

Cảm giác được người khác bảo vệ không hề giống với sự bảo vệ của mẹ, nó làm người ta cảm thấy ấm áp, nhưng cũng thấy đau lòng. Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô đứng ở giữa đám người kia, một gương mặt nghiêm nghị uy hiếp những người đó vì anh.

Sư Niệm tức giận xong, bắt đầu cúi đầu ảo não, cô nói: “Thật xin lỗi, là do em liên lụy đến anh.”

“Chẳng phải em đã giúp anh trả thù rồi còn gì?” Sở Húc Ninh nói. Anh bảo thư ký lái xe đến sân bay. Anh muốn về thành phố B.

Sư Niệm nghe anh nói vậy thì vội ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh phải đi rồi à?”

Vừa kết hôn xong anh đã phải đi rồi sao?

“Là chúng ta, em cũng đi theo anh.” Sở Húc Ninh chỉ thông báo cho cô biết mà không hề có ý bàn bạc.

Sư Niệm ngừng lại, cô cũng đi?

Đi đâu?

“Môi trường ở thành phố B khá được, thích hợp cho em dưỡng thương.” Sở Húc Ninh cho một lời giải thích.

Sư Niệm hơi cúi đầu, là vì không muốn để cô phải đối mặt với những tin tức kia phải không.

“Chuyện bên quân đội có phải lớn lắm không, em nghe tay phóng viên nói như vậy.” Sư Niệm cảm giác anh vội vã trở về cũng là vì việc này.

Sở Húc Ninh không muốn giải thích, nhưng Sư Niệm hỏi nên anh cảm thấy vẫn nên giải thích cho cô biết một chút.

“Nếu không tiện nói thì thôi, em cũng không có ý gì đâu.” Sư Niệm vội nói vậy, trong lòng lại thầm cảm thấy buồn bã, cô có tư cách gì hỏi chuyện của anh chứ?

“Không phải không thể nói, Lữ đoàn trưởng ở bên kia vì chuyện của Miêu lão mà đắc tội với hội Bao Đậu. Chuyện bây giờ bị làm ầm ĩ lên, phía trên đã phái người xuống. Lữ đoàn trưởng bị phê bình trước toàn quân, nên anh không thể không trở về đấy được.” Sở Húc Ninh là Lữ phó, nên dù đang được nghỉ ngơi nhưng anh vẫn cần phải trở về.

Vả lại, mặc cho chuyện này có quan hệ gì tới anh hay không, anh là tổng chỉ huy của đợt huấn luyện quân sự lần này, dù trong chuyện này anh không sai, nhưng anh vẫn phải gánh một phần trách nhiệm.

Sư Niệm đã nghe hai cô em nói qua về chuyện này nên cũng biết một chút, chỉ là cô không ngờ chuyện sẽ bị làm lớn đến mức như vậy, bị phê bình trước toàn quân thì là chuyện rất nghiêm trọng rồi. Cô sống từ nhỏ trong quân đội nên rất hiểu điều ấy.

“Có ảnh hưởng đến chuyện lên sao của anh trong năm nay không?” Sư Niệm lo lắng hỏi.

“Vẫn chưa biết, lần này mà không được thì đợi ba năm nữa, không sao hết.” Năm nay anh ba mươi tư tuổi mà đã lên được cấp bậc Lữ phó rồi, so với người khác thì anh lên khá nhanh, cũng không cần thiết phải tranh cái vị trí Lữ đoàn trưởng này làm gì.

Sư Niệm hơi cúi đầu, suy nghĩ một lát nữa nên gọi điện hỏi ba mình xem thế nào.

Sư Niệm không nói lời nào, Sở Húc Ninh cũng sẽ không chủ động nói chuyện, vì thế trong xe nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Sư Niệm dựa người vào cửa xe, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi.

“Cậu chủ, chủ tịch hy vọng cậu sẽ về nhà một chuyến đấy ạ.” Sau khi Sư Niệm ngủ rồi, thư ký mới hạ thấp giọng nói với Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh nói: “Anh về nói với ba tôi, đợi tôi làm xong chuyện lần này sẽ đưa Sư Niệm về nhà.” Thấy đầu của Sư Niệm cứ gật gù đập vào thành cửa xe, anh nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, đặt đầu cô lên vai anh để cô có thể được ngủ dễ chịu hơn.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn ngắm hàng lông mi dài của Sư Niệm. Anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh dè dặt từng li từng tí của cô ngày hôm nay, nhưng bởi vì người khác nói xấu về anh mà cô đột nhiên bùng nổ cảm xúc. Rõ ràng là hai thái cực nhưng cô lại thể hiện tự nhiên, một cái là khi ở trước mặt anh, và một cái khi đứng trước mặt người khác.

Môi của Sư Niệm hơi mấp máy. Sở Húc Ninh khẽ cúi đầu xuống, nghe xem cô đang nói gì.

Nhưng lời nói này lại khiến Sở Húc Ninh vô thức nở một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.