(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 28: 28: Sự Sắp Xếp Của Số Phận




“Sở Húc Ninh, thật ra em...”

“Đi thôi.” Sở Húc Ninh ngắt lời cô rồi đẩy cô đi qua. “Một lát nữa phóng viên tới sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến em, đi vào trước đi, anh thay quần áo rồi sẽ qua ngay.”

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh quay đi. Cô thực sự không thể đoán ra được suy nghĩ của anh nên chỉ đành theo thư ký đi trước.

Thật ra bọn họ không hề biết là, ở thời điểm họ quyết định đi đăng ký kết hôn thì Sở Lăng Phong đã để bộ phận truyền thông quốc tế của Sở thị tung ra tin tức Ảnh hậu Triệu Tư Niệm và cậu cả Sở gia ở phía Bắc thành phố - Sở Húc Ninh kết hôn với nhau rồi.

Lúc này vợ chồng Sở Lăng Phong đang ngồi uống trà chiều với vợ chồng Sở Ninh Dực. Nghe nói là do Cố Tiểu An đã hẹn trước với Thủy An Lạc, nên hai người đàn ông này đành phải tuân theo.

“Con của chúng tôi sắp kết hôn rồi đấy, thế còn con của hai người thì sao?” Sở Lăng Phong nói với vẻ đắc ý.

Sở Ninh Dực cười ầm lên: “Ba mươi tư tuổi mới kết hôn, vẻ vang quá nhỉ? Lúc tôi ba mươi tư đã sinh được một cặp sinh đôi rồi đấy.”

“Vẫn còn tốt hơn anh chưa có đứa nào kết hôn. Thằng Hai nhà anh giờ vẫn còn chưa giải quyết được vợ nó đâu nhỉ, nói ra đến là mất mặt.” Sở Lăng Phong không thèm để ý, con Cả nhà mình có thể kết hôn đã là tốt lắm rồi.

“Im đi.”

Cố Tiểu An và Thủy An Lạc đồng thời lên tiếng.

“Bọn em cho các anh đi theo đấy à? Đi đến đây để cãi nhau đấy à? Thế thì tới làm gì hả?” Thủy An Lạc liếc xéo chồng mình.

Cố Tiểu An cũng lườm chồng mình, “Hai thằng con trai của anh kết hôn rồi thì ghê gớm lắm à? Trong nhà vẫn còn một cái tai họa kia kìa.”

“Đúng thế, cái tai họa nhà hai người còn đang trao trái tim cho con gái nhà tôi đấy. Đáng tiếc là con gái nhà tôi đã có chủ rồi. À đúng rồi, lão Sở này, anh có nhiều con cũng vô dụng thôi vì cũng làm gì có con gái đâu.” Sở Ninh Dực cười rõ tươi.

Sở Lăng Phong đen mặt.

“Bao Đậu vẫn gọi tôi là ba đấy.”

“Nó gọi anh là ba cũng vô ích thôi, con vẫn là do tôi sinh ra.”

Cố Tiểu An và Thủy An Lạc liếc nhau, hai tên đàn ông này mỗi lần gặp nhau đều trẻ con như vậy, đủ rồi đấy nhé.

Nếu để bên truyền thông biết được, cặp đôi song Sở của thành phố A mà họ luôn sợ hãi, mỗi lần gặp nhau đều nói đến loại chủ đề này thì không biết họ có bị dọa sợ chết khiếp hay không nữa.

Thủy An Lạc đá mạnh vào chân Sở Ninh Dực một cái, rồi lại nhìn về phía Cố Tiểu An, “Vậy Húc Ninh kết hôn có cần chuẩn bị hôn lễ không?”

Sở Húc Ninh và Sư Niệm kết hôn, song Sở của thành phố A, tập đoàn Quốc tế Sở Thị và Tập đoàn Sở Thị chiếm 80% thị trường tin tức đều đã đưa tin, có thể thấy được chuyện kết hôn của hai người nay vang dội đến mức nào.

Cái này chứng tỏ một điều rằng, không ai có thể gây chuyện với Ảnh hậu Triệu Tư Niệm này được. Tập đoàn Sở Thị bên này là nhà mẹ đẻ của cô. Tập đoàn Quốc tế Sở Thị bên kia là nhà chồng. Với thân phận như vậy, còn ai dám gây chuyện với cô nữa?

“Kệ cho nó tự giải quyết, tôi nghĩ nó sẽ đưa Sư Niệm về thành phố B. Dù sao nó cũng thấy thành phố A này là nơi gây ra nhiều nỗi đau cho Sư Niệm.” Cố Tiểu An bất đắc dĩ nói. “Nhưng trước khi đi cũng phải ăn một bữa cơm với hai gia đình đã, anh nói xem có phải không?” Cố Tiểu An nhìn sang chồng mình.

Sở Lăng Phong không có ý kiến, không có màn cầu hôn, cũng chẳng có sính lễ, đúng là không thể như vậy được.

“Mỗi tội nếu Niệm Niệm đi thì Uyển Uyển sẽ lại cô đơn rồi.” Thủy An Lạc thở dài.

“Nhìn xem đồ đệ tốt mà anh dạy kìa.” Sở Lăng Phong cười nhạo.

“Đồ đệ của tôi làm sao chứ? Con gái của đồ đệ tôi chẳng phải đã hạ được con trai anh rồi đấy sao.” Sở Nính Dực vặc lại.

“Nhòm ngó con gái nhà người ta mấy chục năm, đúng là si tình nhỉ. Nó không biết làm như thế là hại cả đời của người khác sao?”

“Anh là đang rỗi hơi đi ghen tị với sự quyến rũ tuyệt vời của cậu ta chứ gì? Ít nhất thì cũng làm gì có người phụ nữ nào chịu chờ đợi anh cả đời đâu.”

Cố Tiểu An: “...”

Thủy An Lạc: “...”

Cứ cãi nhau đi, hai người bọn họ cãi qua cãi lại, ít nhất thì hai cô đang ở đây vẫn được an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.