(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 18: 18: Cô Muốn Hại Chết Tôi Hả




Âu Dương Tử Huyên nghe ra anh muốn làm gì nhưng cũng không vạch trần, chỉ đứng dậy: “Vâng, vậy em về trước. Lời mẹ nói anh cũng đừng để bụng, mẹ chỉ là lo lắng cho anh quá thôi.”

“Anh biết, anh sẽ không trách mẹ đâu, em về đi.” Sở Húc Ninh hơi giơ tay lên, bảo cô đi ra ngoài, thậm chí có chút vội vàng.

Âu Dương Tử Huyên hơi nhếch môi. Hiện giờ nhất định anh Cả không ngờ, thực ra đối với cô, nhiều hơn cả là thương yêu, chứ không phải tình yêu.

Lúc cô đứng dậy đi đến cửa lại quay đầu nhìn người trên giường, “Anh, thực ra trái tim anh chưa bao giờ rời khỏi thân thể anh. Anh nên ngẫm lại, nếu hôm nay người gặp chuyện không may là em, anh sẽ làm gì?”

“Giết hắn.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

“Đúng vậy, nhưng với cô Sư, anh chỉ nghĩ tới cô ấy, nghĩ xem cô ấy đau lòng thì phải làm sao? Đến giờ anh nên nghĩ lại, mấy năm nay anh lừa mình dối người, người tổn thương là chính anh, hay là người khác.” Âu Dương Tử Huyên nói, khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Bàn tay đặt trên đùi của Sở Húc Ninh tiếp tục siết chặt.

Nhưng với cô Sư, anh chỉ nghĩ tới cô ấy, nghĩ xem cô ấy đau lòng thì phải làm sao?

Đúng vậy, anh không nghĩ đến chuyện giết Chó Vàng, mà là cô ấy, cô ấy thương tâm thì làm sao? Giờ cô ấy vẫn ổn chứ?

[”Em chào anh, em là Sư Niệm.”]

Mười bảy năm trước, anh theo mẹ đến tiệm áo cười gặp bạn của mẹ để thử áo cưới. Lần đầu tiên thấy Sư Niệm, cô ấy chỉ cao đến bắp chân anh, còn ngước cái đầu nhỏ để lộ ra vài chiếc răng xấu hổ nói với anh rằng em chào anh, em là Sư Niệm.

Lúc đó, cô ấy thật là nhỏ.

Kể từ đó, phía sau anh có thêm một cái đuôi.

Càng về sau, anh lại càng khiến cô thương tổn đầy người.

Sở Húc Ninh nghĩ vậy, vén chăn xuống giường, bữa sáng chưa đụng tới cứ để nguyên như vậy trên bàn.

Mặc kệ thế nào, hôm nay anh nhất định phải thấy được Sư Niệm, nhất định phải gặp cô.

Chí ít anh phải biết được cô ấy sống có ổn không.

***

Thành phố B, từng chiếc từng chiếc xe dần đỗ đầy bãi đất trống trước cổng doanh trại.

Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã cúi người trốn một bên xem, chờ trò hay được trình diễn.

“Để xem lần này lão già kia giải thích thế nào.” Kiều Vi Nhã cười lạnh một tiếng, nhìn phụ huynh ngoài cửa đang đòi gặp con mình.

Sở Lạc Nhất cũng hơi nhếch miệng, “Quần áo của chị hôm qua có mang theo không?”

Kiều Vi Nhã gật đầu, vỗ vào cái túi bên cạnh, “Yên tâm, không để bị lộ ở chỗ này đâu.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Lão tưởng không có ba chúng ta sẽ không sống được hả? Ba chị không đến, chúng ta vẫn có thể khiến lão ta cút như thường.” Trong ánh mắt của Sở Lạc Nhất đầy vẻ tự tin và khinh thường đối với Lữ đoàn trưởng.

“Chuyện chị bị thương ba nuôi vẫn chưa biết đúng không?” Kiều Vi Nhã đột nhiên hỏi.

“Mẹ chị chắc biết rồi, mỗi lần Đậu Nhuyễn xuất hiện mẹ chị đều biết.” Sở Lạc Nhất nghĩ, lần này quay về nhất định sẽ bị chửi, “Nhưng chắc là đang có việc nên không phân thân ra được.”

Nếu không ba cô đã đánh tới cửa rồi.

Những sinh viên tham gia tập huấn nhanh chóng ra ngoài, đều tự tìm ba mẹ mình. Phụ huynh của những đứa trẻ không bị thương thì không nói gì. Nhưng mấy học sinh nữ đều bị thương hoặc ít hoặc nhiều, cha mẹ người ta liền bất chấp đòi lời giải thích.

“Để xem lần này ông ta ăn nói thế nào.” Sở Lạc Nhất hưng phấn nói, sau đó liền thấy Lữ đoàn trưởng Hà đi ra.

Kịch hay giờ chính thức bắt đầu rồi đây~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.