(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 17: 17: Chị Lệ Ba Yêu Thích Nó




Sở Vi và Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn nhau. Sở Lạc Nhất vội vàng kéo Cố Tỉ Thành đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Đi mau, đi mau.”

Hai người này một khi khai chiến, bọn họ thế nào cũng có thể dính đạn, đây là bài học từ thuở ấu thơ rồi.

Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Cố Tỉ Thành vẫn nửa ôm nửa đỡ Sở Lạc Nhất đi ra ngoài.

Sau khi cả ba thoát ra ngoài, Sở Vi và Sở Lạc Nhất đồng thời vỗ ngực, nghe tiếng tranh cãi của hai người bên trong, không kìm được mà cảm thán, may mà bọn họ chạy nhanh.

“Sao thế?” Cố Tỉ Thành không hiểu.

“Để không bị dính đạn ấy mà. Lúc hai người bọn họ cãi nhau, mười dặm xung quanh cũng không được có người. Bọn em từ nhỏ đến lớn đã bị bắn thành cái sàng rồi.”

“Chuẩn luôn.” Sở Vi phụ họa theo Sở Lạc Nhất.

Cố Tỉ Thành nhướng mày quay lại nhìn thoáng qua. Hai người trong đó định đánh nhau luôn hay sao?

Mong là căn phòng chỉ huy này lần sau vẫn có thể dùng được.

“Bọn họ không phải thanh mai trúc mã à?” Cố Tỉ Thành tò mò mở miệng hỏi, bình thường không phải đã thành một đôi yêu nhau rồi à?

“Ờ, bé thanh mai chỉ coi bạn trúc mã là anh em tốt, ha ha ha, lạ lắm đúng không.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói. “Mưa ngớt rồi, chắc một lúc nữa là ngừng.”

Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cũng gật đầu theo. Mưa sắp tạnh rồi, nhưng quân đội sắp có biến cố.

Một chốc nữa đưa cô xuống núi xong anh phải quay về đơn vị. Chí ít không thể để Lữ đoàn trưởng biết anh ở cùng với bọn họ, nếu không sẽ càng phiền phức hơn mất.

“Mấy đứa nhóc các em lật tung cả đơn vị lên rồi đấy.” Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ lắc đầu.

“Là tại bọn họ gây sự trước đấy chứ.” Sở Lạc Nhất không phục nói, “Bọn em đâu có làm trái pháp luật, tất cả vẫn làm theo đúng quy định.”

“Vâng, vâng, vâng, chỉ có em có lý thôi.” Cố Tỉ Thành cưng chiều nói, “Đi thôi, hết mưa rồi, anh đưa em xuống núi trước, sau đó anh về quân doanh. Em cứ chờ ở dưới chân núi, chờ mọi chuyện ổn ổn rồi mấy đứa hãy về.”

Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành cõng, sau đó xuống núi cùng với Sở Vi. Về phần hai người ở bên trong, lúc nào cãi nhau xong thì lúc đó xuống núi vậy.

***

Thành phố A, trong bệnh viện.

Lúc Sở Húc Ninh nhận được tin tức, anh vẫn chưa đi nghỉ, vẫn đang ngồi trên giường.

Âu Dương Tử Huyên đem bữa sáng tiến vào, thấy Sở Húc Ninh đang ngẩn ra, vừa lấy bữa sáng ra cho anh vừa nói: “Anh, cả đêm anh không ngủ à?”

“Không sao. Sao em lại tới đây?” Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tử Huyên, hình như cũng không khó để đối mặt đến như vậy, xem đi, anh đã có thể nhìn cô một cách bình thường rồi.

“Húc Hiên sớm ra đã đi ra ngoài làm việc rồi nên em liền tới đây.” Âu Dương Tử Huyên đặt bữa sáng vào ta anh, “Anh Cả, ăn một chút đi.”

Sở Húc Ninh nhìn bữa sáng trong tay mình, không biết lúc này cô ấy đã ăn gì chưa, có người nói đã mấy ngày rồi không ăn gì, không biết giờ thế nào rồi?

Âu Dương Tử Huyên không bỏ sót sự lo lắng trong mắt anh, lại coi như không nhìn thấy ngồi xuống bên cạnh anh, làm bộ lơ đãng nói: “Tin tức gần đây đều nói đến chuyện của cô Sư. Không biết khoảng thời gian này cô ấy sẽ sống thế nào.”

Tay của Sở Húc Ninh không kìm được mà siết chặt hơn mấy phần.

“Được rồi, lúc đi ba em bảo chuyển lời lại cho anh, thời gian này tắt di động đi, đừng lo lắng chuyện gì cả. Anh cứ nghỉ ngơi, nước bẩn cỡ nào cũng không hắt được đến người anh đâu.” Âu Dương Tử Huyên tiếp tục nói.

Sở Húc Ninh gật đầu, “Không có chuyện gì thì em về sớm đi, anh ở đây không có vấn đề gì đâu.” Có lẽ, hôm nay anh nên qua bên kia thăm Sư Niệm, chuyện quân đội giờ anh không có lòng dạ nào để quan tâm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.