(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 13: 13: Chơi Đùa Với Số Phận Mới Thú Vị




Thật ra sau khi Sở Lạc Nhất bị ngã xuống anh ta đã muốn lao xuống theo ngay lập tức. Nhưng trong nháy mắt đó Sở Lạc Nhất đã cản lại, cô nói: Tôi không chết được, thế nhưng anh thì không như vậy được đâu. Nhìn xem, rõ ràng là một quân nhân tốt nhưng lại không có chí hướng. Anh không phải con nhà giàu thì anh trách cha anh, trách xã hội à? Thay vào đó anh để con anh làm con nhà giàu không phải sẽ tốt hơn sao?

Ngay lúc đó, chỉ một cô bé mưới mười tám tuổi khi đối mặt với nguy hiểm mà vẫn có thể an ủi hắn ta.

Còn hắn ta thì sao chứ, chỉ một mực trách xã hội này không công bằng.

Lẽ nào bọn họ có thể chọn để mình làm con nhà giàu sao? Nếu thật sự có thể chọn lựa thì sao hắn lại không bất chấp tất cả để chọn một người cha giàu có đi?

Đã nghèo rồi thì còn sinh con làm cái gì?

Đây chính là chuyện mà Sở Lạc Nhất muốn nói cho hắn hiểu. Làm một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi mà suy nghĩ còn chẳng bằng một cô gái mười tám tuổi.

Sĩ quan kia cúi chào rồi rời đi, trước khi lữ đoàn trưởng kịp nói cái gì thì Kiều Vi Nhã đã ngắt lời ông ta: “Ông tốt nhất là cầu nguyện cho Sở Lạc Nhất không có vấn đề gì đi. Nnếu không tôi cam đoan sớm muộn gì ông cũng sẽ đi tìm lão Miêu kia đấy.”

Kiều Vi Nhã nói rồi tóm Sở Lạc Duy đang trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể giết người ra ngoài. Bọn họ đến phòng y tế lấy thuốc cầm máu cùng thuốc trị thương rồi lại lên núi tìm Sở Lạc Nhất.

Sở Vi đi làm công tác truyền tin, còn phải liên lạc với phía trường học bên kia nữa cho nên hiện giờ không có mặt ở đây.

Kiều Vi Nhã cùng Sở Lạc Duy nhờ sự chỉ hướng dẫn của lính của Cố Tỉ Thành mà tìm được căn nhà giữa sườn núi. Kiều Vi Nhã mang cho Sở Lạc Nhất một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này liền vội lấy ra để Sở Lạc Nhất thay đồ.

Cố Tỉ Thành tự động lui ra bên ngoài, nhận lấy quần áo sạch do đàn em đưa tới rồi cũng qua một bên thay đồ.

Vết thương trên chân Sở Lạc Nhất đã được khử trùng nhưng còn sưng to kinh khủng hơn so với vừa rồi. Kiều Vi Nhã càng nhìn càng ảo não: “Đáng lẽ vừa rồi em không nên ngăn Sở Lạc Duy mới đúng, phải để cậu ta đấm cho lão mấy đấm mới hả dạ được!”

Sở Lạc Nhất ngồi trên băng ghế, một chân cũng đặt lên trên đó. Hiện giờ cô đã đau đến chết lặng rồi nên cũng không thấy quá đau nữa, cô cầm khăn mặt lau tóc.

“Không có việc gì đâu, mấy ngày nữa là khỏi thôi.” Sở Lạc Nhất chẳng thèm để ý nói.

“Nếu hai người thật sự ra tay thì chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Dù sao ông ta vẫn là lữ đoàn trưởng, vẫn phải giữ mặt mũi cho quân bộ mà. Nếu thực sự đập ông ta rồi để chuyện này lớn lên thì người xui xẻo vẫn là mấy người thôi.” Cố Tỉ Thành ăn ngay nói thật: “Gần đây Lữ đoàn trưởng Hà cũng bị ép cho phát điên rồi. Năm nay thành phố A chỉ có một cái ghế phó sư đoàn. Cả ông ta lẫn Lữ đoàn trưởng Kiều đều có cơ hội lên chức. Tình hình thế này coi như cái ghế đã thuộc về Lữ đoàn trưởng Kiều rồi. Đó chính là mẹ em đấy.”

Cố Tỉ Thành ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Nhất, nắm lấy bàn tay còn đang hơi run lên của cô.

Sở Lạc Duy hơi nheo mắt mắt rồi gạt phắt bàn tay của Cố Tỉ Thành ra: “Ai cho anh nắm hả?” Sở Lạc Duy nói rồi bế Sở Lạc Nhất lên rồi đặt sang bên cạnh mình.

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh vợ thế này là hơi nóng tính rồi.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cái đồ anh trai ngu ngốc này! Vợ mình thì không thèm quan tâm, quan tâm em làm cái quái gì?

Kiều Vi Nhã: “...”

Cái tên cuồng em gái này đúng là hết chịu nổi rồi.

Động tác của Sở Lạc Duy khiến cả căn phòng yên tĩnh hẳn.

Đáng tiếc, Sở Lạc Duy lại chẳng hề phát hiện ra mình đã làm gì sai.

Sở Lạc Nhất hơi run lên, tỏ ra đáng thương nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành khẽ lắc đầu, xem ra muốn cưới được vợ về nhà thì ngoại trừ anh Cả vợ với ba vợ thì còn cần qua được một cửa anh Hai vợ nữa.

“Vậy nên ý của anh là ông ta cảm thấy đây là ý của mẹ nuôi em, cố tình muốn đạp đổ lão Miêu kia rồi sau đó đến ông ta sao?” Sở Lạc Nhất có chút khó tin hỏi lại.

Cố Tỉ Thành gật đầu, thừa nhận lời Sở Lạc Nhất vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.