Quỷ Y Thập Tam

Chương 11: Cảnh tượng quái lạ




"Không có gì: " Hạ Nhược Tâm chỉ nắm chặt tay của anh, chỉ là muốn cám ơn anh, hoa này rất xinh đẹp, cô nhìn chỗ hai ngón tay hai người giao nhau, hơi nhắm hai mắt lại, đủ rồi, thật sự đủ rồi, như vậy cô đã thỏa mãn.

Đánh một cái tát, lại cho cô một viên đường, mà anh chính là người cô không cách nào cự tuyệt.

Nói cô ngốc, vậy thì ngốc đi, dù sao từ nhỏ cô đã không có thông minh.

"Cô thích là được: " Sở Luật quay đầu, ngón tay đặt ở trên mặt của cô, mà cô càng thêm tới gần một chút, trong mắt sóng nước mờ mịt, không lúc nào che dấu yêu thương với anh.

Cô yêu anh, thật sự vô cùng yêu.

Người phụ nữ ngốc, đột nhiên, anh cảm giác lòng của mình hơi dao động một chút, chẳng qua cũng chỉ có mấy giây mà thôi.

"Chúng ta đi thôi: "Buông xuống tay của mình, anh lôi kéo Hạ Nhược Tâm ngồi vào trong xe, mà nơi bọn họ đi, là nhà hàng cao cấp Sở Luật thường xuyên qua, anh mang không ít phụ nữ qua, đương nhiên còn có Hạ Dĩ Hiên, mà bây giờ lại là cô.

Xe dừng lại, Sở Luật quen đường mang cô đi vào, mà ở trong đó nhân viên trực tiếp dẫn họ tới vị trí Sở Luật đã đặt lâu dài, dựa vào cửa sổ, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài hết sức rõ ràng, mà bên ngoài, lại không thấy được bên trong.

"Muốn ăn cái gì, tự mình chọn: " Sở Luật cầm thực đơn đẩy tới, vừa vặn đến trước mặt Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm mở ra, mỗi một món bên trong, cái tên kêu đều rất êm tai, mà giá cả cũng cực kỳ đắt.

Hạ Nhược Tâm lật nửa ngày, lại hạ tay xuống thực đơn, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai chân người đàn ông ở bên ưu nhã.

"Thế nào, không hợp khẩu vị?" Sở Luật nhíu mày, đặt tay lên đùi của mình, híp mắt đen lạnh lùng một chút, ánh đèn mềm mại rơi xuống, giống như nhu lạnh lẽo cứng rắn trên mặt anh.

"Không phải: " Hạ Nhược Tâm lắc đầu, nhưng thật ra không biết nên nói như thế nào: " Em chưa từng ăn qua những thứ này, cũng không biết mình muốn gì?" Trong lúc cô cười có chút tổn thương, những nơi này, chỉ thích hợp cho Hạ Dĩ Hiên tới, mà cô, xưa nay chưa từng tới bao giờ.

Sở Luật đưa tay lấy thực đơn qua. Ngoắc ngoán tay với phụ vụ, phụ vụ nhanh chóng đứng trước mặt họ.

Sở Luật tùy ý chọn mấy món ăn, đây là đồ ăn Pháp, anh rất thích.

Toàn bộ nhà ăn có tiếng đàn cực kỳ nhẹ nhàng, sân khấu pha lê xoay tròn, đèn treo thủy tinh nhu hòa, phía dưới có một cô gái đánh đàn dương cầm, giống như có thể thấy được ngón tay bay lướt trên phím đàn, âm thanh rơi lả tả trên đất như mộng ảo

Hạ Nhược Tâm nhìn trái phải, lúc đầu có chút không quen, nhưng thời gian dài, cô giống như cũng đã thành thói quen, không biết có phải là bời vì người đàn ông bên cạnh mình hay không.

Anh chỉ cần ngồi ở chỗ đó, hoặc là nhìn đồng hồ của mình, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là thỉnh thoảng liếc nhìn cô cao thâm khó lường một cái, đều khiến cô bình tĩnh lại.

Khi tất cả đồ ăn mang lên, Hạ Nhược Tâm có chút xuất thần nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên, tâm bị hung hăng đâm một cái, anh vẫn có thói quen như vậy, những đồ ăn này đều là Hạ Dĩ Hiên thích ăn nhất, cũng là mẹ thường xuyên cho người làm, mỗi một năm sinh nhật Hạ Dĩ Hiên, Hạ gia đều có thể nhìn thấy mấy thứ đồ ăn này, thế nhưng Hạ Dĩ Hiên thích, chưa hẳn Hạ Nhược Tâm thích, cô thích ăn thanh đạm, chỉ là, cô nhất định phải theo Dĩ Hiên.

Trước kia vậy, chẳng lẽ hiện tại cũng thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.