Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 7: Cầu Cầu




Edit: Su_riXe của Lệ Tây Á dừng lại trước một khách sạn năm sao sang trọng, cô ta vội vã đi vào trong. Lâm Khả Nhi vừa mới hết lạnh định rời khách sạn, lại nhìn thấy Lệ Tây Á, cô lập tức đi theo phía sau cô ta. Thì ra cô ta đi gặp một người đàn ông đẹp trai khoảng ba mươi tuổi, ôm ôm ấp ấp đi vào một gian phòng. Cô đi theo sau, len lén nhìn vào bên trong qua khe cửa, phát hiện thấy Lệ Tây Á còn chưa kịp ngồi xuồng đã cuồng dã nóng bỏng hôn người đàn ông kia. Nụ hôn càng ngày càng bốc lửa, hại Lâm Khả Nhi phải nhắm chặt hai mắt lại nói: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn”.

Nhiệt độ trong phòng lập tức dâng cao, y phục tán loạn rơi trên mặt đất, hai người trong phòng kia hiển nhiên đang trình diễn cảnh nóng bỏ hạn chế trẻ em trước mặt Lâm Khả Nhi.

“Lão yêu bà Lệ Tây Á, cô ta dám cùng người đàn ông khác hẹn hò”, Lâm Khả Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nháy đôi mắt xinh đẹp linh hoạt, lặng lẽ rời đi.

Lâm Khả Nhi nở nụ cười đắc ý, duyên dáng đi tới công ty Đường Chá. Vừa mới họp xong, anh đang bề bộn công việc, đành sắp xếp để Lâm Khả Nhi đi về nhà một mình.

Nhưng cô nâng cái miệng nhỏ nhắn lến, kiên quyết nói: “Người ta không đi! Về đến nhà không được nhìn thấy người. Chá thúc thúc, người ta muốn ở đây nhìn người làm việc”.

Xoay người lại, thấy bộ dáng ăn vạ của Lâm Khả Nhi, Đường Chá không khỏi bật cười, điểm nhẹ lên chóp mũi thon của cô, dịu dàng nói: “Cô nhóc tinh nghịch, đây là công ty, làm sao có thể để con tùy tiện chơi đùa?”

Hai tay Lâm Khả Nhi ôm ngực, trợn mắt nói: “Oan uổng cho người ta mà, người ta có chơi đâu? Người ta tới là để giúp người một tay!”

Đường Chá bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Chá thúc thúc biết Khả Nhi là thiên tài, không gì là không làm được. Nhưng sao thúc thúc có thể để cho con ở công ty giúp thúc thúc một tay? Việc này mà để cha con biết được, hẳn sẽ đau lòng đến chết. Nếu biết bảo bối hắn nâng niu trong lòng bàn tay lại bị thúc thúc bóc lột, sợ rằng cái mạng nhỏ này của thúc thúc khó mà giữ được!”

Lâm Khả Nhi nghe xong, cười đùa ôm lấy cổ Đường Chá, nghịch ngợm nháy mắt: “Chá thúc thúc đừng sợ, Khả Nhi sẽ bảo vệ người, cha sẽ không dám làm gì với người đâu!”

“Con đấy!” Đường Chá cười nhạt, nhéo nhéo gò má trắng hồng của Khả Nhi, cưng chiều nói, “con cứ ở bên cạnh thúc thúc như vậy sao được? Ngày ngày ở nhà nhìn còn chưa đủ hay sao mà lại phải đi theo đến công ty”?

Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, cười nói: “Dĩ nhiên còn chưa đủ! Chá thúc thúc đẹp trai như vậy, Khả Nhi nhìn cả đời cũng không chán”.

Đường Chá lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, ôm lấy Lâm Khả Nhi đang ngồi dưới sàn, đến bên ghế làm việc, cưng chiều nói với cô bé con đang ngồi trong ngực: “nếu không muốn đi thì ở lại đây. Chỗ nào cũng không được đến. Việc của con thúc thúc sẽ tìm người khác làm”.

Vùi đầu vào ngực Đường Chá, Lâm Khả Nhi hạnh phúc cười ngọt ngào, ý đồ xấu hỏi anh: “Chá thúc thúc, có phải người thương tiếc Khả Nhi bị Lệ Tây Á bóc lột không?”

“Thúc thúc giữ Khả Nhi bên cạnh, không phải là bắt con làm việc giúp thúc thúc. Cha mẹ con giao con cho thúc thúc, làm sao thúc thúc không bảo vệ con chứ?” Khẽ vuốt mái tóc dài của Lâm Khả Nhi, Đường Chá cố nén tâm tình đang dao động.

Lâm Khả Nhi nhìn thấy gương mặt lãnh khốc của anh mang theo vẻ nhu tình, không khỏi cười trộm. Chá thúc thúc, người cứ phủ nhận đi, sớm muộn gì cũng có một ngày, người sẽ yêu người ta chết đi sống lại, không cần phải lấy cha mẹ ra viện cớ.

Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đột nhiên bị người ngoài mở ra, bỗng nghe tiếng Lệ Tây Á thét lên: “A! Tiểu ác ma!”.

Nghe thấy tiếng thét khoa trương của Lệ Tây Á, Lâm Khả Nhi chui vào ngực Đường Chá, tựa như bị hăm dọa sợ cứng người nói: “Cô Lệ Tây Á, sao cô lại đột nhiên đến hù dọa con?”

Thấy Lâm Khả Nhi đang ngồi trên đùi Đường Chá, ánh mắt Lệ Tây Á trở nên lo lắng dị thường, cô ta cười nói: “Thì ra là Khả Nhi, cô cứ tưởng là người ngoài chứ. Khi nào con tới, cô không thể biết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.