Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 26: Tranh chấp




Đường Chá kéo cánh tay Lâm Khả Nhi đang ôm chặt mình ra, cố ra vẻ lạnh lùng nói: “Con ngủ ở đây, Chá thúc thúc ngủ ở phòng đọc sách”.

Nói xong anh liền sải bước ra ngoài.

“Chá thúc thúc!”, Lâm Khả Nhi níu lấy cánh tay anh, cười ngọt ngào hỏi: “Hôn lễ của người với Lệ Tây Á có phải là nên hủy bỏ không? Có muốn người ta giúp người không?”

“Không cần. Hôn lễ vẫn tiến hành”, Đường Chá chỉ để lại một câu rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

“Cái gì? Đôi mắt đen nhay nháy của Lâm Khả Nhi trợn to, cô nhìn theo bóng lưng Đường Chá kêu to: “Chá thúc thúc, chẳng lẽ người không nghĩ đến việc bị Lệ Tây Á phải bội sao? Hơn nữa, cô ta lại còn là sát thủ nữa….

“Trừ phi cô ấy chủ động đề xuất, nếu không thì chuyện thúc thúc đã hứa sẽ nhất định không thay đổi”. Đường Chá đứng thẳng người, trầm tĩnh nói.

“Chá thúc thúc, người là đồ ngốc”. Nghe Đường Chá nói, Lâm Khả Nhi nóng nảy vô cùng. Sao Chá thúc thúc có thể ngu như vậy, đáp ứng với người ta rồi thì không thể đổi ý sao? Lệ Tây Á rõ ràng là một người đàn bà đầy dã tâm mà, sao Chá thúc thúc lại có thể coi trọng cô ta chứ.

“Đồ ngốc? Ừ, thì có lẽ….”, Đường Chá cười giễu cợt, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Lâm Khả Nhi đột nhiên xông tới ôm chặt Đường Chá, bá đạo nói với anh: “Chá thúc thúc, không cho người cưới Lệ Tây Á! Khả Nhi từ nhỏ đã định ước, đời này kiếp này người chỉ có thể cưới người ta thôi”.

“Cưới con?”, Đường Chá không khỏi bật cười, anh nhìn gương mặt trẻ con của Lâm Khả Nhi, nhạo báng nói, “con làm con gái của ta còn được, chứ làm bà xã của ta thì còn quá nhỏ”.

“Ai nói người ta nhỏ? Chỗ nào cần lớn thì người ta cũng chẳng kém ai cả nha, không tin người sờ thử xem”, Lâm Khả Nhi nắm lấy bàn tay Đường Chá, đặt lên vùng đồi nhỏ của mình.

Đường Chá giống như bị đốt cháy, vội vàng buông tay Lâm Khả Nhi ra, gương mặt tuấn tú đỏ lựng. Anh nghiêm nghị nói: “Khả Nhi, không được làm càn! Đi ngủ nhanh lên! Trời sắp sáng rồi, ngày mai là hôn lễ của Chá thúc thúc, con hôm nay nên nghỉ ngơi cho khỏe”.

Giống như có truy binh đuổi theo phía sau, Đường Chá ném lại một câu rôi chạy đến phòng đọc sách như chạy trốn, để lại Lâm Khả Nhi ở trong phòng với vẻ mặt bi thương.

Cô cắn môi trèo lên giường, ôm lấy chiếc gối ôm, gập hai chân lại trầm tư suy nghĩ.

Ngày mai là ngày Chá thúc thúc kết hôn, cô nên làm cái gì đây? Cứ như vậy mà buông tay sao? Cứ để cho Chá thúc thúc cưới lão yêu bà Lệ Tây Á làm vợ sao?

Nói đùa à, nếu để buổi hôn lễ này diễn ra hoàn hảo thì cô sẽ khiến ba chữ Lâm Khả Nhi thất bại rồi.

Khẽ nhếch miệng lên, Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười tràn đầy mê hoặc.

Không phải mẹ đã từng nói qua sao? Khi cần có thể dùng chút thủ đoạn, nếu mẹ đã đồng ý thì Lâm Khả Nhi cô còn sợ gì nữa?

Mặc dù trời sắp sáng, nhưng bận bịu đến hơn nửa đêm, bây giờ cô chỉ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, chẳng bằng bây giờ cứ ngủ một giấc thật ngon, đến khi nào trời sáng hẵng hay.

Chá thúc thúc, người chuẩn bị tiếp chiêu đi thôi.

Có lẽ bởi vì có âm mưu ở trong đầ mà Lâm Khả Nhi hưng phấn thiếu chút nữa cười thành tiếng. Cô vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn lại, nhìn sang hướng phòng đọc sách, thấy cửa phòng đóng chặt, cô bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Chá thúc thúc, tên đại ngốc này, mỹ nữ ngay ở trước mặt lại không muốn, lại muốn cưới bà lão già kia. Người ta phải cứu người ra khỏi bể khổ thôi!”.

Lâm Khả Nhi bĩu môi, nhắm mắt lại, tưởng tượng chiếc gối ôm là Đường Chá ôm vào trong ngực rồi ngủ thiếp đi.

Trong phòng đọc sách, Đường Chá triệu tập hội nghị qua mạng, chỉ huy bọn thuộc hạ: “Tất cả đều thuận lợi chứ? Tốt, tiếp tục đi, tôi muốn chặt đứt tất cả nguồn cung ứng cho tập đoàn CHD, để bọn chúng không cách nào hoàn thành được đơn hàng mà phải bồi thường. Ngày mai trên trang đầu các báo phải phanh phui công ty có gián điệp. Giao chứng cứ bọn chúng buôn lậu thuốc súng cho Bộ quốc phòng chưa? Được, lần này song song tiến hành như vậy, tôi không tin lại không đấu lại Bắc Dã Thương đâu”.

Tắt máy tính, Đường Chá nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngày mai là hôn lễ nhưng anh không quan tâm, sắp đặt lâu như vậy cũng chỉ vì đợi thời khắc này thôi.

Lúc Lâm Khả Nhi tỉnh lại thì Đường Chá đã đi làm, cô vội vàng đeo kính râm vào, chạy ra cửa chính Đường trạch.

Ngần ngừ đứng trước cửa một hiệu thuốc một hồi lâu, Lâm Khả Nhi mới hạ quyết tâm, dũng cảm bước vào. Cô đi tới quầy chuyên dụng cho đàn ông, nhìn danh mục thuốc tráng dương mà thiếu chút nữa thì té xỉu.

Nhiều loại như vậy, cô biết chọn loại nào bây giờ?

“Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì ạ?”

Lâm Khả Nhi đỏ mặt, đẩy đẩy chiếc kính râm lên, cố gắng che giấu gương mặt, chỉ sợ bị nhận ra. Cô không ý thức giơ tay, chỉ chỉ vào đống thuốc nói: “Tiểu thư, mỗi thứ một ít”.

“Gì ạ?” Cô bán hàng kinh ngạc nhìn Lâm Khả Nhi. Cái này có đến hơn 60 loại, mỗi loại một ít. Cô ấy mua nhiều như vậy, chẳng lẽ là không cần đàn ông? Sợ rằng chưa xong việc thì đã “thăng thiên” rồi.

“Mỗi loại một ít, cô nghe không hiểu sao?”, Lâm Khả Nhi nhướn mày, vẻ không vui nhìn cô bán hàng.

“Được ạ, xin cô chờ một chút”, cô bán hàng vội vàng cười, lâu lắm rồi mới có người mua hào phóng như vậy, sao cô có thể không bán chứa? Cô ta mua càng nhiều càng tốt chứ sao.

Cô bán hàng vội vàng lấy ra một chiếc túi lớn, lấy mỗi loại một ít cho Lâm Khả Nhi.

“Tiểu thư, cô ngàn vạn lần phải kiềm chế bạn trai một chút”, cô bán hàng tính tiền xong, không quên dặn dò tỉ mỉ.

“Cảm ơn chị”, Lâm Khả Nhi xách túi thuốc lớn trở về Đường trach, vừa vào đến nhà, cô tò mò đổ toàn bộ đồ trong túi ra giường, lần lượt xem hướng dẫn sử dụng.

Có thứ trực tiếp sử dụng, có thứ lại hướng dẫn đem bôi trực tiếp lên của nam giới, vừa nhìn thấy cái này, Lâm Khả Nhi liền xấu hổ vứt thuốc trong tay xuống, che che khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám nhìn nữa.

Qua một lúc lâu, cô mới buông tay ra, ngồi trên giường, bĩu môi lẩm bẩm: “Làm thế nào để lừa Chá thúc thúc đây? Không chuyện gì có thể làm khó Lâm Khả Nhi này nhưng chuyện như thế này lần đầu tiên mới làm”.

Cuối cùng cô nhặt mấy viên thuốc loại con nhộng cùng thuốc bột, đổ tất cả vào một cái chén. Trước khi cửa mở chừng một giây, cô đem toàn bộ nhét vào dưới gậm giường, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

Thấy Đường Chá bước vào, cô cười duyên ra đón, hoạt bát nói: “Chá thúc thúc, người về rồi. Người khát nước không, người ta pha cho người ly cà phê nha!”

“ừ! Lâu lắm rồi không được uống cà phê Khả Nhi pha, cũng thật nhớ hương vị của nó”, Đường Chá cởi áo vest, cà vạt rồi cầm áo choàng tắm lên nói với Khả Nhi, “Chá thúc thúc đi tắm, hy vọng lúc tắm xong sẽ được uống cà phê Khả Nhi pha”.

“Ok, nhất định sẽ không làm cho người thất vọng”, Lâm Khả Nhi giơ tay làm dấu OK với Đường Chá, dí dỏm nói.

Kế hoạch dụ phu bắt đầu tiến hành! Lâm Khả Nhi, cố gắng lên! Cô tự cổ vũ mình, cười gian bưng cái ly chứa hỗn hợp thuốc tăng lực lên đi về phòng giải khát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.