Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 25: đi học




“Người ta xoay người đi không được sao? Người ta vừa mới về nhà người đã đuổi người ta, thật làm cho người ta thương tâm mà”. Lâm Khả Nhi nhún nhún vai vẻ đáng thương, xoay người quay lưng về phía Đường Chá.

Đường Chá vội vàng lấy quần áo trên giường mặc vào rồi ho nhẹ một tiếng hỏi: “Khả Nhi, con tìm Chá thúc thúc có việc gì sao?”

“Để người cùng người ta xem chuyện này vui lắm”, Lâm Khả Nhi xoay người, cười gian đi tới bên cạnh Đường Chá.

“Xem chuyện vui?” Đường Chá không hiểu nhìn Lâm Khả Nhi, bé con nghịch ngợm này cười gian manh thế kia làm người khác nổi da gà, làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ?

Lâm Khả Nhi đẩy Đường Chá ngồi xuống giường rồi lấy từ trong túi ra một cái hộp đen nhỏ, mở chốt ra, từ trong hộp đen lập tức phát ra giọng nói của Lệ Tây Á: “Mị Ảnh, hôm đó tập tài liệu của Đường thị mà anh muốn lại bị con tiểu yêu nữ Lâm Khả Nhi trộm mất. Chúng ta đã đánh giá thấp cô ta, không thể tưởng tượng được cô ta có thể lấy trộm được từ tay em”.

“Đây là cái gì?” Đường Chá không hiểu nhìn Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi kiêu ngạo gõ gõ cái hộp đen nói: “Máy nghe trộm”.

“Hả?” Đường Chá ngạc nhiên há miệng ra, “Khả Nhi, con lấy thứ này ở đâu?”.

“Chị Hoàn Nhi đưa cho người ta”. Lâm Khả Nhi đắc ý cười, lấy chiếc máy tính xách tay từ túi ra, chuyển đến trước mặt Đường Chá: “Còn cái này nữa. Người mau nhìn đi, rất kích thích nha? Hôm nay người ta nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình mới được”.

Lúc Đường Chá nhìn thấy trên màn hình hình ảnh một đôi nam nữ đang triền miên thì lập tức che mắt Khả Nhi lại, bất mãn nói: “Khả Nhi, sao con lại có thứ này chứ? Con mới 16 tuổi, làm sao lại học người khác xem những thứ này?”

“Cái gì? Người không nhìn rõ ai ở trong đấy sao?” Lâm Khả Nhi bị che mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn lên oán trách. Chá thúc thúc nghĩ cô là ai mà lại xem những cảnh này chứ? Cô không phải là không biết phân biệt tốt xấu mà!

Đường Chá lúc này mới nghiêm túc nhìn lên màn hình, lúc nhìn rõ hai người trong đó, anh nhíu mày lại, buông tay che mắt Lâm Khả Nhi, ngẩng đầu lên hỏi: “Khả Nhi, làm sao con lấy được những thứ này?”

Lâm Khả Nhi cười hắc hắc, chớp chớp đôi mắt linh động, ra vẻ ngây thơ nói: “Người ta đợi lúc hai người bọn họ hẹn hò làm chuyện mờ ám, đặt máy nghe lén dưới giường, máy quay ở trên bàn trang điểm thôi. Rất đơn giản à!”

“Không cho phép con làm chuyện như vậy một lần nữa, nếu như bị phát hiện thì cái mạng nhỏ của con còn giữ được sao?” Đường Chá cau mày trách cứ cô.

“Ai bảo người không tin người ta, lại tin tưởng cái lão yêu bà Lệ Tây Á đó!” Lâm Khả Nhi chán nản chu miệng lên phản đối Đường Chá.

“Khả Nhi, không phải vậy, Chá thúc thúc…..” Đường Chá tựa hồ muốn nói gì đó, xong lại thôi.

“Chá thúc thúc, Lệ Tây Á là lão đại trong tổ chức sát thủ Lam Hồ, không phải là người đàn bà dịu dàng như vẻ ngoài đâu, người đừng để bị lừa. Không tin thì người nghe đi”. Lâm Khả Nhi đem máy nghe lén tới trước mặt Đường Chá cho anh nghe.

“Bảo bối, đừng tức giận. Dù sao thì em cũng đã đưa cho Lão Đại một đại lễ như vậy, Lão Đại sẽ không trách cứ em đâu”, Mị Ảnh cười tà nói.

“Ừ, nhưng hôm nay cô ta lại cầm tập tài liệu đó tố cáo em, may mà em phản ứng mau lẹ, đổ hết mọi tội lỗi cho cô ta, còn khiến cho Đường Chá hiểu lầm việc này là do tiểu ma nữ đó làm nữa chứ. Hừ! Dám cùng em tranh giành đàn ông, cô ta thật không biết lượng sức rồi”.

Nghe thấy Lệ Tây Á nói, trên mặt Đường Chá hơi tỏ vẻ lo lắng, nhưng không nói gì, ngược lại anh còn đưa tay tắt nguồn chiếc máy đi.

“Người nghe đi, người ta vô tội mà”, Lâm Khả Nhi nằm trên giường, vui vẻ lấy tay xoa xoa cằm, hai chân đu đưa.

“Khả Nhi, chẳng lẽ Chá thúc thúc còn không hiểu con sao?”, Đường Chá thở dài một tiếng, vuốt ve mái tóc dài của Lâm Khả Nhi.

“Vậy sao người còn hiểu lầm người ta?” Lâm Khả Nhi vừa nghe thấy vậy lập tức nhảy dựng lên, nhào tới Đường Chá chất vấn.

Đường Chá ôm lấy cô, có chút thất thần vuốt mái tóc dài của cô nói: “Khả Nhi, chuyện của Chá thúc thúc con không cần lo lắng. Con chỉ cần nhớ Chá thúc thúc lúc nào cũng tin tưởng con là được rồi”.

“A, người ta rốt cuộc cũng không tốn công vô ích nhà”. Lâm Khả Nhi cao hứng ôm lấy cổ anh, nhanh chóng hôn trộm lên môi anh một cái.

Đường Chá lúng túng đẩy cô ra, xoay lưng về phía cô nói: “Khả Nhi, trời tối rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi!”

“Người ta muốn ngủ ở đây cùng người”, Lâm Khả Nhi từ phía sau ôm lấy hông anh, bá đạo yêu cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.