Quỷ Vương Gia, Bổn Cung Thú Ngươi!

Chương 11: Còn Không Là Đố Kị Miêu Theo Ta Quan Hệ Tốt




Cơ cấu của Lăng Hư Cung ngoại trừ đệ tử, những người làm công việc tạp vụ, các trưởng lão cai quản các phong và chấp pháp đoàn thì còn một lớp tầng thứ nữa mà không nhiều người biết đến, ít nhất thì chỉ có cấp bậc chấp sự trở lên mới biết đến tầng thứ trên cao này, đó là các vị thủ hộ giả của tông môn. Tu vi đạt tới Thánh cấp sẽ mặc định trở thành trưởng lão, nhưng khi tu vi đạt tới cấp bậc Thánh Tôn trở lên thì bọn họ không còn là trưởng lão nữa, mà sẽ trở thành thủ hộ giả của tông môn, gọi là các vị Tôn giả.

Cũng không phải ai cũng trở thành Tôn giả sau khi đạt tới Thánh Tôn, một số trưởng lão sau khi đột phá Thánh Tôn nhưng bởi vì bản thân đã già, vô pháp trước khi hao kiệt thọ nguyên có thể đột phá lần nữa thì sẽ trở thành thái thượng trưởng lão, trợ giúp tông chủ cùng các vị trưởng lão khác xử lí công việc trong Lăng Hư Cung, mục đích chủ yếu là để dành tài nguyên tu luyện cho các vị Tôn giả vẫn còn hi vọng đột phá lên Thánh Quân. Các Tôn giả được tự chủ hoàn toàn đối với hành động của mình, chỉ cần không làm ra việc tổn hại tới Lăng Hư Cung thì muốn làm cái gì cũng được, đến cả tông chủ cũng không thể can thiệp, thậm chí có muốn ra lệnh thì còn phải để ý xem đối phương có nghe lời hay không đã.

Có thể nói thái thượng trưởng lão cùng Tôn giả chính là tầng thứ chiến lực cao nhất của Lăng Hư Cung, đương nhiên bên trong tông môn khủng bố này còn ẩn giấu thứ gì nữa thì không ai có thể biết được, ít nhất thì biểu hiện ra bên ngoài chỉ tối đa là Tôn giả. Nơi ở của Tôn giả không nằm trong bốn phong Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ, cũng không nằm trong khu vực của chấp pháp đoàn mà là một nơi riêng biệt ở sâu phía trong nội môn, là một cấm khu không cho phép người không phận sự tiến vào.

Một ngôi nhà khá là đơn sợ tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, đúng hơn mà nói thì ngọn núi nhỏ này trước kia là một phần của ngọn núi khủng bố mà Lăng Hư Cung được xây dựng trên đó, chẳng qua trong lúc xây dựng thì không bị san bằng mà thôi, nhưng mà lúc này bên trong căn nhà đó đang tập hợp những cường giả bậc nhất của Huyền Linh đại lục, bất kì người nào chỉ cần ahwts hơi một cái cũng có thể khiến thiên hạ rung chuyển.

Ở bên trong ngôi nhà đơn sơ đó là một căn phòng lớn, bài trí không xa hoa mà cũng chẳng sơ sài, một đám người đang ngồi tụ tập với nhau trên mấy chiếc ghế gỗ trông có vẻ ọp ẹp, tổng cộng là 16 người đang ngồi cùng với một vài tên chấp sự, trong đó có một người ngồi ở trung tâm, một thân y phục màu xám nhạt, khuôn mặt trung niên không hề có chút gì đặc biệt nhưng trên người y lại tỏa ra một cỗ khí thế của thượng vị giả không lẫn vào đâu được, khiến bất kì ai nhìn vào cũng có cảm giác kính sợ.

"Mai Tôn giả, ngài cho gọi bọn ta tới đây để làm gì??" người đàn ông trung niên đó đưa mắt nhìn thất cả mọi người một lượt, sau đó mới trầm giọng nói.

Mai Tôn giả ngồi ở gần đó nghe vậy liền đứng dậy, hơi khom người hành lễ một cái rồi mới nói: "Bẩm Tông chủ, hẳn là ngài cũng biết tới động tĩnh kinh người chiều hôm qua ở ngoài ngoại môn, vốn dĩ ta cũng như các vị Tôn giả khác không hề có ý định kiểm tra, dù sao thì còn có các trưởng lão cùng chấp sự khác lo liệu, chỉ là một hồi lâu mà ta không thấy động tĩnh ở ngoài đó lắng xuống vậy nên liền đích thân đi kiểm tra. Khi đến nơi thì ta tìm thấy một người, đúng hơn là.......chuyện này khó nói lắm, để ta đưa hắn lên đây rồi mọi người sẽ biết."

Theo cái ngoắc tay của Mai Tôn giả, một tên chấp sự đi ra ngoài, phút chốc sau liền quay trở lại, mang theo một chiếc cọc kim loại lớn, ở trên chiếc cọc đó đang có một thân ảnh bị trói lại giống như bánh chưng bởi một đống xích lớn, đến cả nhúc nhích một ngón tay cũng khó khăn. Tử Phong sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị nhốt trong một cái nhà lao, cả người bị Thiên Linh Tỏa trói chặt không thể nhúc nhích, linh lực trong người bởi vì khả năng của Thiên Linh Tỏa mà không thể điều động chút nào. Thiên Linh Tỏa được chế tạo từ một loại kim loại kì bí có nguồn gốc từ những thiên ngoại vẫn thạch ngẫu nhiên rơi xuống Huyền Linh đại lục, thứ kim loại này có năng lực kiềm chế linh lực, sau khi được chế tác thành Thiên Linh Tỏa nếu dùng để trói ai thì người đó sẽ không thể sử dụng được linh lực của bản thân, hơn nữa bản thân thứ kim loại này cực kì cứng rắn, dù lấy sức lực cực hạn của Thánh cấp cường giả cũng không thể bứt đứt bọn chúng được.

Hắn đương nhiên biết được rằng lí do vì sao mình bị bắt giam, nhưng nếu chỉ vì hắn làm loạn ở ngoại môn thì cũng thôi đi, cơ mà có một lí do khác khiến hắn lo lắng hơn, đó chính là Bạch Tử Phong khi chiếm lấy cơ thể hắn đã tự ý sử dụng Thiên Ma Hóa Thân trước mặt rất nhiều người, trong số đó là một đống lớn trưởng lão của Lăng Hư Cung. Tử Phong thừa biết rằng ở những tông môn lớn như Lăng Hư Cung, điển tịch cổ về Thiên Ma Nhất Tộc có rất nhiều, nếu có vị trưởng lão nào nhận ra thân phận của hắn thì hỏng bét, hắn không phải không muốn trốn đi, nhưng mà trong lòng vẫn còn tồn tại một tia may mắn, hơn nữa cả Hồ Phi Nguyệt lẫn Tuyết Liên đều bị bắt giam, hắn lúc này cũng chỉ có thể án binh bất động, nếu cực chẳng đã thì hắn sẽ tự sát sau đó hồi sinh ở phân thân, còn phân thân sẽ bí mật cứu Hồ Phi Nguyệt cùng Tuyết Liên bỏ chạy.

Kế hoạch là như thế, nhưng khi hắn được đưa tới trước mặt 16 người này, hắn đã biết rằng số phận của mình chỉ có thể là hồi sinh ở phân thân, bởi vì sau khi dùng Phân tích nhãn nhìn qua một lượt, hắn nhận ra việc bản thể của mình có thể trốn thoát khỏi nơi này gần như là không thể. Tất cả 16 người ở trước mặt hắn không kể mấy tên chấp sự nhãi nhép, toàn bộ đều là Thánh Tôn cường giả, người yếu nhất cũng là Thánh Tôn sơ giai, mạnh nhất là Thánh Tôn cao giai, tuy chưa đạt tới cảnh giới đỉnh phong đại viên mãn nhưng lấy tu vi của người ta thì chỉ cần thổi một cái thì hắn cũng sẽ trở về với cát bụi, kể cả hắn có là Thánh Hoàng thì cũng chỉ thêm một cái phất tay là cùng, cơ hội trốn thoát lúc này là một con số âm.

Mai Tôn giả thấy Tử Phong được đưa tới liền phất tay ra hiệu cho các chấp sự khác lui hết ra ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại đúng 16 người bọn họ rồi mới bắt đầu đem mọi chuyện kể lại, sau đó mới nói: "Tất cả những gì ta nói đều là sự thực, có nha đầu Lâm Tử Hàm làm chứng, hiện tại nó đang ở bên ngoài đợi lệnh, nếu muốn các vị có thể gọi vào để đối chất."

Tông chủ Lăng Hư Cung nghe xong liền gật gù: "Không cần nha đầu đó phải đối chất, ta tin rằng những gì Mai Tôn giả nói là sự thực, nhưng mà nếu chỉ như vậy thì sao phải triệu tập toàn bộ Tôn giả cùng với ta đến đây, cứ theo lệ cũ mà xử lí là được rồi, tùy tiện nhét hắn vào Cực Băng Động diện bích dăm bữa nửa tháng gì đấy, đến lúc ra ngoài thì tìm cách giảng hòa hắn với Trần trưởng lão rồi làm một cái lễ sắc phong chức vụ trưởng lão cho hắn là được rồi."

"Đó cũng là lẽ thường, một nhân tài như hắn không nên xử phạt quá nặng, dù sao thì cũng là tuổi trẻ khí thịnh, nếu lão bà của ta bị một tên rác rưởi đùa giỡn thì ta cũng sẽ làm như vậy mà thôi." một vị Tôn giả khác cũng đồng ý nói.

"Đương nhiên nếu chỉ như vậy thì ta cũng sẽ không mời các vị tới đây ngày hôm nay làm cái gì, vấn đề chính là cái mà các người gọi là thiên phú của hắn, đúng hơn là nguồn gốc của cái thiên phủ nghịch thiên chưa bao giờ có trong lịch sử như thế. Ta phát hiện ra rằng, hắn rất có thể chính là Thiên Ma Nhất Tộc!!" Mai Tôn giả ngưng trọng nói.

Nghe thấy những lời này, tất cả 16 người liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó không khí dường như có một áp lực vô hình đè lên, tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt tràn ngập sát khí mà nhìn vào thân ảnh đang bị trói chặt ở giữa phòng. Tử Phong bị một đám cường giả nhìn vào mà không khỏi dựng hết tóc gáy, một tên không sợ trời không sợ đất chỉ sợ vợ như hắn mà cũng không kìm được cảm thấy khiếp vía trước ánh mắt như muốn giết người của các vị Tôn giả.

Tông chủ Lăng Hư Cung dùng ánh mắt sắc như điện của mình nhìn Tử Phong một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lành lạnh nói: "Mai Tôn giả, cô lấy cái gì mà khẳng định hắn là Thiên Ma Nhất Tộc??".

"Cơ thể có sáu cánh tay, toàn thân trên dưới được bao phủ bởi một lớp giáp kim loại màu bạc, khí tức không hề giống với con người, khí lực vô cùng lớn, khả năng hồi phục thương thế gần như nghịch thiên, có nói rằng hắn có bất tử thân cũng không sai, mọi đặc điểm đều khớp với mô tả của Thiên Ma Nhất Tộc trong các điển tịch thượng cổ."

Một vị Tôn giả có chút già nua, mái tóc điểm bạc, khuôn mặt có chút nhăn nheo nhưng lại là người có tu vi cao nhất ở đây, Thánh Tôn cao giai, vốn nãy giờ gật gà gật gù như đang ngủ, nghe vậy chợt mở bừng hai mắt ra, miệng nói: "Mai Tôn giả, cô nói giáp của hắn ta màu gì??"

"Màu bạc, không hẳn giống như kim loại bạc mà chỉ tương tự, màu sắc có chút sáng hơn." Mai Tôn giả không chút do dự trả lời.

"Thiên Ma Hoàng!!" lão già kinh hô một tiếng, khiến tất cả các vị Tôn giả không kìm được mà hít vào một hơi khí lạnh. Bản thân là những người học rộng biết nhiều, chiếu theo điển tịch thương cổ kể lại, Thiên Ma Nhất Tộc dù chỉ là những tộc nhân bình thường nhất cũng đã mang theo chiến lực thông thiên, gần như đè bẹp mọi đối thủ trong cùng một cảnh giới, hơn nữa Thiên Ma Tộc cũng giống như yêu thú, huyết mạch càng tinh thuần thì chiến lực lại càng khủng bố, tầng thứ huyết mạch Thiên Ma Hoàng nếu để cho tự do phát triển, thực lực Thánh Hoàng có thể đập chết cả Thánh Tôn, ít nhất thì trong điển tịch có nói như vậy.

Bọn họ hơn ai hết hiểu rõ được sự nguy hiểm của Thiên Ma Nhất Tộc, tuy chưa từng tự thân trải qua cuộc chiến vạn năm trước, nhưng nhìn vào võ đạo bây giờ tàn lụi ra sao chỉ sau một trận chiến thì có thể tưởng tượng được tràng cảnh ác liệt khi đó, đương nhiên không ai muốn điều như vậy xảy ra lần nữa.

Tử Phong bị trói ở giữa phòng, cứ như vậy mà trầm mặc nhìn đám Tôn giả liên tục lời qua tiếng lại, cũng không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa. Tông chủ Lăng Hư Cung giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó mới hất nhẹ bàn tay một cái, sợi xích đang quấn chặt lấy cả đầu của Tử Phong liền được nới lỏng ra sau đó rơi xuống đất, khôi phục năng lực nói chuyện của hắn. Nhìn khuôn mặt tràn ngập phù văn vằn vện che phủ gần như một nửa khuôn mặt bên trái, nhất là đôi mắt đen thăm thẳm không có con ngươi kia khiến tông chủ đại nhân không khỏi nhíu mày, miệng nói:

"Ngươi còn lời gì để biện hộ hay không??"

Im lặng, hoàn toàn im lặng, trước đấy không lâu mọi người còn liên tục lời qua tiếng lại, hiện tại cả căn phòng chìm trong yên lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của từng người. Một lát sau, tiếng cười gằn của Tử Phong vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh:

"Ta còn lời gì để nói nữa, bọn ngươi đã biết hết cả rồi mà!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.