Quý Trọng Thanh Xuân, Thời Gian Vừa Đúng

Chương 50: Ký ức bị mất đi (2)




Vạn Lý Lương bước vào phòng thí nghiện mà hắn đã đến nhiều lần, hôm nay phòng thí nghiệm đặc biệt yên tĩnh, không có những người khác, chỉ có một mình Cung Tú Nhân.

“Sao lại vắng vẻ như vậy?”

Cung Tú Nhân đứng dậy chào hắn, giải thích: “Mọi người hình như ăn gì đó không tốt mà bị đau bụng, ta để bọn họ về nhà nghỉ ngơi, dù sao ngày mai cũng rảnh rỗi, liền cho bọn họ nghỉ sớm một chút.”

Vạn Lý Lương khẽ gật đầu, Cung Tú Nhân là một người có tính tình tốt, không chỉ là vẻ bề ngoài rất đẹp, hắn còn mang trên người loại khí chất vừa nghiêm nghị vừa ôn nhu, Cung Tú Nhân chính là một người đẹp cả nội tâm lẫn bề ngoài.

Cung Tú Nhân trầm mặc, hắn biết Vạn Lý Lương mỗi lần đến đều chỉ muốn hỏi hắn một chuyện, thời gian hắn ở Đài Loan sắp trôi qua nên Vạn Lý Lương càng đến tìm hắn thường xuyên hơn, nhưng là bí mật này hắn không thể nói ra, hắn không muốn ảnh hưởng đến danh dự của vị giáo sư có ơn với hắn, càng không muốn làm lộ bí mật của chính mình.

“Giáo sư của ngươi …” Yên lặng một chút, Vạn Lý Lương vẫn không từ bỏ mà truy hỏi chuyện mình rất muốn biết.

“Chú Vạn, mời uống nước trái cây.”

Cung Tử An vui vẻ đưa lên một ly nước trái cây lạnh, nó cũng đưa cho Cung Tú Nhân một ly, trong ly nước trái cây còn có vài viên đá.

Vạn Lý Lương tiếp nhận ly nước, uống vài ngụm, thời tiết mùa hè rất nóng bức, ly nước trái cây lạnh này trở nên phi thường ngon miệng.

“Cám ơn cháu.”

Cung Tử An cười rạng rỡ, Vạn Lý Lương lại nhíu mày, hắn bỗng nhiên cảm thấy gương mặt của đứa trẻ này dường như giống với người nào đó mà hắn đã từng gặp, chỉ là nhất thời cũng không nhớ ra được, tuy rằng Cung Tú Nhân đã nói đây là con của mình, nhưng là hắn tổng cảm thấy được đứa trẻ này không giống với bộ dạng của Cung Tú Nhân, hơn nữa lại giống một người mà hắn quen biết hơn.

“Nhìn rất quen, con trai của ngươi nhìn giống như một người ta quen biết, thật sự rất giống.”

Cung Tú Nhân vừa nghe Vạn Lý Lương nói như vậy, vẻ mặt liền trở nên căng thẳng, Tư Mã Tuấn và Vạn Lý Lương cùng là thương nhân, hai người có thể đã gặp mặt, nói chuyện với nhau.

Hắn cười gượng, nói: “Tử An, con đi ra ngoài chơi, đừng làm phiền chú Vạn, chú Vạn có chuyện quan trọng phải cùng ba ba nói.”

“Hảo, con đi ra ngoài trước. Chú Vạn, lần sau gặp lại.”

Nó nói xong liền chạy ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để cho tiếng động ở bên trong không thể truyền ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, Cung Tử An lập tức kéo một cái ghế đến, nó leo lên ghế đứng, từ trong túi quần lấy ra một dãy số, dùng mật mã này khóa cửa lại. Vào khoảnh khắc cánh cửa bị khóa lại, nó vui vẻ nở nụ cười, nó biết ngày mai ba ba sẽ được chú Vạn mà ba thích thương ba ba.

Trong phòng thí nghiệm, bởi vì bầu không khí thật sự quá yên lặng, Cung Tú Nhân không được tự nhiên, khẽ uống ly nước trái cây trong tay, Vạn Lý Lương đến đây đã rất nhiều lần nhưng câu trả lời hắn nhận được vẫn không thay đổi, vậy nên hắn cũng yên lặng uống nước trái cây.

Nhiệt độ trong phòng vừa nãy vẫn còn phi thường phù hợp, nhưng là hiện tại lại có vẻ hơi nóng, Cung Tú Nhân đứng lên điều chỉnh máy lạnh, cười nói: “Không biết chuyện gì xảy ra, nhiều người bị đau bụng như vậy, hôm nay thật kì lạ, ngay cả máy lạnh cũng thế.”

Vạn Lý Lương đem ly nước trái cây đã uống hết phân nửa để ở một bên, vẫn kiên trì hỏi vấn đề mà hắn quan tâm, chỉ khác là hôm nay hắn hỏi càng thâm sâu về vấn đề đó hơn.

“Bác sĩ Cung, giáo sư thật sự không có lưu lại gì sao? Ngươi vẫn nói ngươi không có tham gia vào nghiên cứu của giáo sư, nhưng lại không giống những gì ta nghe nói, ngươi vẫn ở bên cạnh ông ấy cùng nghiên cứu nên dĩ nhiên sẽ biết tất cả chi tiết, cho dù giáo sư không lưu lại tài liêu ghi chép gì, ngươi cũng có thể biết làm như thế nào đúng không?”

Cho dù đã điều chỉnh máy lạnh xuống nhiệt độ thấp hơn nhưng lòng bàn tay Cung Tú Nhân vẫn không ngừng chảy mồ hôi, có lẽ là bởi vì câu hỏi của Vạn Lý Lương quá mức thẳng thắn và sâu sắc, khiến cho hắn khó có thể trả lời.

“Ngươi tại sao lại không nói lời nào, bác sĩ Cung?”

Vạn Lý Lương tiến lên trước vài bước, đứng trước mặt hắn, vẻ mặt Vạn Lý Lương phi thường vội vàng, trên trán còn lưu lại mồ hôi nóng, thoạt nhìn cũng khô nóng bất an giống như Cung Tú Nhân.

“Ta không biết nghiên cứu của giáo sư, dù là có biết cũng chỉ biết một chút, không có tác dụng gì cả.” Hắn không thể không nói dối Vạn Lý Lương một lần nữa, hắn có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, bởi vì hắn vĩnh viễn cũng không muốn nghiên cứu này bị truyền ra ngoài.

“Bác sĩ Cung.”

Vạn Lý Lương thất lễ cầm tay hắn, lúc tay hai người chạm đến đối phương, dường như có một dòng điện lưu truyền khắp thân thể, Cung Tú Nhân chấn động, Vạn Lý Lương cũng sợ đến mức lập tức buông tay.

Cung Tú Nhân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương cũng kinh ngạc nhìn hắn, giống như cũng đang khó hiểu vừa rồi cái loại cảm giác này từ đâu mà đến.

“Hình như… Hình như thật kì lạ.” Cung Tú Nhân chà xát cổ áo, hắn vừa chạm vào liền cảm thấy trên cổ đều là mồ hôi, hắn rất ít khi chạy nhiều mồ hôi như vậy, vì cổ họng rất khô khốc, cho nên hắn uống hết ly nước trái cây mà Cung Tử An bưng đến.

Vạn Lý Lương cũng cảm thấy được máy lạnh không đủ làm giảm nhiệt độ cơ thể, liền làm hành động giống hắn, uống sạch ly nước trái cây, lần thứ hai điều chỉnh máy lạnh, máy lạnh vẫn duy trì nhiệt độ như cũ, nhưng Vạn Lý Lương lại cảm thấy càng lúc càng nóng.

“Máy lạnh dường như bị hư rồi, ta gọi điện thoại kêu người đến sửa chữa.”

Cung Tú Nhân cầm lấy điện thoại, mới phát hiện điện thoại không sử dụng được, chẳng lẽ ngay cả điện thoại cũng bị hư sao?

Thực quái dị, hôm nay dường như tất cả mọi chuyện đều trở nên kỳ quái, cổ họng trở nên khô khốc đến cực điểm, cảm thấy thực khó chịu, rất muốn nằm xuống, nếu bên cạnh có một chiếc giường mềm mại, hắn đã sớm nằm lên đó.

Hắn nhìn chằm chằm Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương cũng đồng thời nhìn chằm chằm hắn, một loại cảm xúc khô nóng kỳ dị làm cho hắn không tự chủ được, chăm chú nhìn đôi vai cường tráng của Vạn Lý Lương, lồng ngực rộng lớn, sau đó ánh mắt của hắn chậm rãi dời xuống, đợi khi hắn phát hiện mình đang nhìn cái gì, hắn liền kinh ngạc lắc lắc đầu muốn khiến cho chính mình tỉnh táo lại một chút, hắn không có khả năng có ý gì đối với Vạn Lý Lương.

Vạn Lý Lương cũng mở to mắt nhìn Cung Tú Nhân, ánh mắt của y tựa hồ một ngọn lửa đang hừng hực cháy, hai người lại đứng gần nhau như vậy, tưởng chừng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực nóng của đối phương.

“Ta… Chúng ta…”

Cung Tú Nhân cảm thấy hạ thân chính mình phi thường nóng lên, hắn cảm thấy vừa nóng vừa khó chịu, nhưng lại không thể trực tiếp vuốt ve hạ thân, hơn nữa hô hấp của hắn dần dần trở nên dồn dập, bỗng nhiên lại nhìn môi Vạn Lý Lương, mà Vạn Lý Lương cũng đồng dạng dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm bờ môi của hắn.

Ánh mắt hai người bọn họ tràn ngập dục vọng, nếu là bình thường, đều là hành động phi thường thất lễ đối với đối phương, hắn tuyệt đối không thể dùng loại ánh mắt trắng trợn như vậy nhìn một người đàn ông, nhưng chẳng hiểu tại sao, hiện tại hắn lại không thể khống chế được nhu cầu sinh lý của chính mình.

Bọn họ không chỉ kỳ lạ mà thôi, quả thực như là thần kinh trở nên không bình thường.

Cung Tú Nhân không nhớ được bọn họ đã hôn môi như thế nào, chỉ biết là ngay sau đó Vạn Lý Lương đem hắn áp lên trên tường, nhanh nhẹn giống như chim ưng săn thỏ, lập tức hút môi và lưỡi hắn, đôi môi của hắn liền cảm thấy giống như sắp tan chảy, thoải mái đến mức cơ hồ nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ, tình huống giữa nam với nam với hắn mà nói đã muốn không còn xa lạ, hạ thân hắn ngay lập tức cứng rắn thẳng đứng lên, nơi tư mật phía sau lại co rút không thôi.

Đã thật lâu hắn chưa cùng đàn ông, ngoại trừ lần trước cùng Tư Mã Tuấn tình yêu giao hoan, giờ phút này thân thể hắn đã tự động thể hiện sự khát cầu dục vọng, cả người phát run. Khi hắn mở ra hai chân, ma sát bộ vị cũng đồng dạng trở nên cương cứng của Vạn Lý Lương, hắn đã không có cách nào nhịn được mong muốn cởi ra dây thắt lưng của chính mình, âu yếm hạ thân đang trướng lên.

Hắn cảm thấy trong thân thể dường như có lửa đang cháy, tựa như bị mất đi lý trí, hắn trở thành một cái thân thể chỉ còn dục vọng, mồ hôi nóng hỗn loạn cùng mồ hôi lạnh không ngừng chảy phía sau lưng hắn, khiến quần áo hắn trở nên ướt đẫm, cho dù vận động vất vả như thế nào hắn cũng chưa bao giờ từng chảy nhiều mồ hôi như vậy. Rất đau, bàn tay hắn đi xuống, vuốt ve bộ vị nam tính, bây giờ đã không phải là sảng khoái của tình dục mà là một loại cảm giác đau đớn khi thân thể không ngừng trướng nhiệt. Như thế cũng không thoải mái, dễ chịu ngược lại trở thành một loại cực hình phi thường thống khổ.

Hắn biết mình kỳ lạ, nhưng hiện tại ngay cả muốn dùng lý trí để tự hỏi cũng trở nên thực khó khăn, chỉ thầm nghĩ muốn toàn thân cởi sạch, cùng một thân thể khác kết hợp cùng một chỗ, hơn nữa là càng nhanh càng tốt.

Hắn vươn tay muốn ôm thân thể Vạn Lý Lương, có một tiếng nói rất mãnh liệt nói cho hắn biết không thể, mà gương mặt Vạn Lý Lương không ngừng nhăn nhó, thở hổn hển, trên trán chảy thật nhiều mồ hôi, bọn họ đồng thời đẩy ra đối phương. Trong nháy mắt, lý trí trở lại, Cung Tú Nhân tin tưởng rằng nếu không phải bọn họ có sức ức chế phi thường mạnh mẽ, tuyệt đối không thể chống lại nhiệt lưu cuồng loạn trong thân thể.

Hắn ngồi phịch ở góc tường, Vạn Lý Lương cảm thấy thân thể yếu đuối vô lực, hai người không ngừng run rẩy, chảy mồ hôi, cho dù muốn ra ngoại cầu cứu, cũng không ai có biện pháp đi đến cánh cửa.

Cung Tú Nhân đem cái trán đập vào bức tường  lạnh như băng, hắn hoàn toàn không đứng dậy nổi; Vạn Lý Lương lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi đi, giọng nói run rẩy xin giúp đỡ, thanh âm khàn khàn đến mức tưởng chừng không thể nghe được.

Cung Tú Nhân biết tình trạng của mình thật kì lạ, nhưng Vạn Lý Lương thoạt nhìn tựa hồ càng nghiêm trọng hơn hắn, bởi vì thân thể y đã bắt đầu co rút.

Cung Tú Nhân dùng hết khí lực lết đến cánh cửa, hắn đã không còn khí lực để mở cửa, hắn cố gắng dùng sức gõ cửa, nhưng tiếng gõ cửa lại yếu ớt tựa như không tồn tại.

“Tử An… Kêu xe cứu thương… Kêu xe cứu thương…” Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, cổ họng trở nên không thể phát ra thanh âm, chỉ có mồ hôi vẫn không ngừng chảy, từ trán của hắn rơi xuống rồi đọng lại trong đôi mắt, hắn cố gắng sử dụng lực, khi hắn mở mắt ra, cánh cửa trước mắt bỗng nhiên biến sắc thành nhiều màu sắc hoa mỹ. Trong mắt của hắn nhìn thấy tất cả mọi thứ trở nên méo mó, hơn nữa chao đảo thật sự nghiêm trọng, bàn tay hắn gõ cửa dừng lại rồi chậm rãi từ trên cửa trợt xuống, ngất xỉu trên mặt đất, không hề cử động nữa.

~~~

“Là la lá la…”

Lúc Tư Mã Tuấn bước vào phòng thí nghiệm, chỉ nghe thấy thanh âm Cung Tử An đang ca hát, nó thoạt nhìn tựa hồ thật cao hứng, cho nên âm điệu rất cao, không gian trống trải trong phòng thí nghiệm không có thanh âm của những người khác, chỉ nghe thấy tiếng Cung Tử An ca hát, cảm giác bầu không khí có chút quái dị.

Y biết Cung Tú Nhân hẳn là còn đang làm việc, y vừa mới gọi điện thoại đến, nhưng điện thoại không có ai bắt máy, hơn nữa bây giờ ở đây không phải yên lặng như vậy mới đúng.

Y một bước tiến đến phòng thí nghiệm, Cung Tử An vừa nhìn thấy y, tiếng hát bỗng nhiên im bặt, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào y.

“Cha ngươi đâu?”

“Ba ba không ở đây, ba ba đi ra ngoài, chú Vạn mời ba ba đi ra ngoài uống cà phê.”

Cung Tử An xoa xoa cái mũi, tỏ vẻ khờ dại, nhưng khi nó ngẩng đầu lên, Tư Mã Tuấn bỗng dưng cả kinh, y rốt cục phát hiện đứa trẻ này thật sự rất giống y, không chỉ là gương mặt, mà ngay cả vẻ mặt của nó cùng sự âm hiểm trong đôi mắt đều không hề khác biệt với y.

Y không hiểu được chính mình lúc trước tại sao lại nhìn không ra, là bởi vì y căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nó sao? Hay là vì y chân thành kỳ vọng đứa trẻ này không phải là con của mình.

“Ta đến phòng làm việc của hắn chờ hắn.”

Cung Tử An vội vã giữ chặt tay áo của y, “Không được đến văn phòng, ba ba thật sự không ở đây, hôm khác chú lại đến tìm ba ba đi.”

Tư Mã Tuấn đẩy nó ra, ánh mắt âm hiểm của Cung Tử An giống như chứa đựng độc dược, làm cho tim của y nháy mắt đập mạnh, ánh mắt này chắc chắn là con của y, chỉ có dòng máu của y mới có thể sinh ra loại trẻ con có thể mang ánh mắt giống như rắn rết này.

Y không nói gì, tiếp tục hướng văn phòng đi đến, cả phòng thí nghiệm yên lặng đến mức tựa như bầu không khí ở nghĩa trang. Cung Tử An đi theo phía sau ngăn cản y, Tư Mã Tuấn lại hoàn toàn không để ý đến, chỉ một lát sau y đã đứng ở trước cửa phòng làm việc, trên cửa có một cái khóa mật mã.

Không  hiểu được vì cái gì, trực giác cho y biết đây là do Cung Tử An làm, có lẽ bởi vì bọn họ có ánh mắt giống nhau, cùng chung huyết thống, cho nên y có thể lý giải hành động của nó.

“Mật mã là gì?”

Cung Tử An không cười, nó mở to đôi mắt nhìn y nhưng không thèm trả lời, sau đó ngồi chồm hổm xuống đất, bắt đầu hát to ca khúc chủ đề trong phim hoạt hình, ánh mắt lãnh đạm đã lật tẩy hành động giả vờ nhiệt tình của nó.

Tư Mã Tuấn nhịn không được gầm nhẹ: “Mật mã là gì?”

Cung Tử An ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười nhạt, bộ dáng khinh người này khiến cho Ti Mã Tuấn cảm giác tựa như đang nhìn thấy chính mình trong gương, đứa bé này quả thực giống như là cùng một khuôn mẫu với y.

“Không biết.”

” Ngươi nếu không nói liền giết chết ngươi.” Tư Mã Tuấn đem nó lay động giữa không trung, ngữ khí ác độc của y đã bùng nổ.

Khóe miệng Cung Tử An cong lên thành một nụ cười, “Ngươi không dám, ngươi nếu giết chết ta, sau này ba ba sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa.”

“Mật mã là gì?”

“Ta nói rồi, không biết, ngươi tức giận với ta cũng vô dụng, từ hôm nay trở đi, ba ba và chú Vạn sẽ ở cùng một chỗ.”

Lời của nó làm cho Tư Mã Tuấn đột nhiên nhớ lại, Vạn Lý Lương từng nói hôm nay muốn đến đây, nhưng cho dù bọn họ phát sinh chuyện gì, cũng không cần Cung Tử An phải khóa cửa lại, như vậy trong đó nhất định có vấn đề.

Bọn họ còn đang giằng co, đột nhiên nghe tiếng xe truyền đến từ bên ngoài, một người vội vàng đóng cửa xe, chạy vào phòng thí nghiệm, người kia mặc quần áo đi làm, Tư Mã Tuấn ở câu lạc bộ từng gặp qua một lần, biết người đó chính là người yêu của Vạn Lý Lương.

Phương Chính Anh cuống quít chạy vào, vừa nhìn thấy Tư Mã Tuấn liền lập tức hỏi: “Xin hỏi Vạn Lý Lương ở trong đây sao?”

“Chắc là ở trong phòng làm việc.” Nhìn phản ứng của Cung Tử An, Tư Mã Tuấn chắc chắn rằng Vạn Lý Lương ở bên trong.

Phương Chính Anh nhìn cái khóa mật mã, hắn bối rối đến mức tưởng chừng như sắp khóc. “Vạn Lý Lương xảy ra chuyện, hắn gọi điện thoại cho ta, bảo ta nhanh đến đây, nhưng giọng nói của hắn càng lúc càng yếu, càng về sau càng không có thanh âm, ta gọi hắn như thế nào hắn đều không có trả lời, khi ta gọi điện thoại cho hắn, điện thoại cũng không có ai nghe máy.”

Tư Mã Tuấn giận dữ trừng mắt Cung Tử An, ánh mắt Cung Tử An tràn ngập địch ý nhìn Phương Chính Anh, nói: “Chú Vạn không có ở trong này, ngươi mau đi đi.”

Tư Mã Tuấn dùng sức tông cửa, nhưng lại hoàn toàn vô ích, y tức giận rống lên: “Số mật mã là bao nhiêu?”

Khóe miệng Cung Tử An lần thứ hai khinh thường cong lên, “Không muốn nói cho ngươi, ngươi không xứng với ba ba.”

Phương Chính Anh đến gần cái khóa, đưa vào vài con số, hắn từng xem qua tư liệu của Cung Tú Nhân, bởi vì vừa đọc cách đây không lâu, cho nên hắn nhớ rõ.

Sau khi hắn bấm vài con số, không thể ngờ rằng cánh cửa lập tức mở ra, Cung Tử An thấy thế thấp giọng kêu một tiếng, nhìn thấy nó sắp tiến lên cắn cánh tay vừa mở khóa của Phương Chính Anh, Tư Mã Tuấn lập tức mở cửa ra.

Vừa tiến vào bên trong, chỉ thấy Cung Tú Nhân ngã vào cánh cửa, còn Vạn Lý Lương thì nằm ở một bên, tim Tư Mã Tuấn tưởng chừng sắp ngừng đập.

Cung Tử An cũng theo khe cửa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức hét ầm lên, lập tức chạy đến bên Cung Tú Nhân lay người hắn.

“Ba ba, ba ba, ngươi làm sao vậy?”

“Đi xe của ta, lập tức đưa bọn họ đến bệnh viện.”

Nước mắt Phương Chính Anh đã muốn tràn mi, lăn dài trên má, nhưng hắn vẫn thập phần bình tĩnh nâng Vạn Lý Lương dậy, còn Tư Mã Tuấn ôm lấy Cung Tú Nhân, hai người nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng khóc lớn của Cung Tử An, hai tay Tư Mã Tuấn không nhịn được mà run rẩy, mạch đập của Cung Tú Nhân lúc nhanh lúc chậm, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần giảm xuống, khi y ôm hắn vào trong ngực, nhiệt độ lạnh như băng, không chút ấm áp làm cho tim của y tưởng chừng muốn vỡ thành hai mảnh.

Trải qua một ca cấp cứu, Cung Tú Nhân cùng Vạn Lý Lương đang hôn mê cuối cùng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng hai người vẫn ở trong trạng thái hôn mê chưa tỉnh lại, sau khi Tư Mã Tuấn cùng Phương Chính Anh hỏi bác sĩ mới biết được bọn họ bị như vậy là bởi vì trúng độc, Tư Mã Tuấn tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn giết Cung Tử An.

“Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?”

Cung Tử An rơi nước mắt, nắm chặt bàn tay của Cung Tú Nhân đang hôn mê, ở bên cạnh hắn, một bước cũng không rời, đối với sự tức giận của Tư Mã Tuấn nó hoàn toàn không để ý đến.

“Ta đang hỏi ngươi, ngươi nghe thấy không?”

Cung Tử An lúc này mới ngẩng đầu căm tức nhìn y, rốt cuộc cũng có phản ứng, “Nghe thấy thì sao, dựa vào cái gì ngươi hỏi ta thì ta phải trả lời, bây giờ ta không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì của ngươi.”

Đứa trẻ này dám nói như vậy, Tư Mã Tuấn tức giận đến mức tiến lên trước một bước, giơ tay muốn đánh nó, Phương Chính Anh liền ngăn cản hắn.

“Nó chỉ là một đứa trẻ, các ngươi là cha con, có chuyện gì thì hảo hảo nói, nó còn nhỏ a.” Hắn nắm chặt lấy tay Vạn Lý Lương, tuy rằng rất lo lắng tình trạng của Vạn Lý Lương, nhưng bác sĩ đã cam đoan là không sao cả.

Cung Tử An cắn chặt môi dưới, Tư Mã Tuấn nghi hoặc quay đầu lại nhìn về phía Phương Chính Anh, “Nó thoạt nhìn giống con ta sao?”

Phương Chính Anh ngạc nhiên, sửng sốt, chẳng lẽ hắn nói sai rồi? Nhưng hai người bọn họ thoạt nhìn tựa như cùng một khuôn mẫu mà ra nha!

“Thực xin lỗi, ta… Ta nghĩ ngươi và nó là cha con.”

Cung Tử An bỗng nhiên kêu to: “Ta không phải là con của hắn, ta muốn làm con của chú Vạn, không cần hắn.”

Theo lời nói của nó mới phát hiện rằng đối với những gì Phương Chính Anh nói, nó hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, Tư Mã Tuấn âm trầm nhìn nó, “Ngươi sớm đã biết ngươi là con của ta sao?”

Cung Tử An oán hận, liếc mắt nhìn y một cái, “Ta không dốt nát như vậy, liếc mắt nhìn ngươi một cái liền biết chính mình lớn lên giống ai, huống chi ba ba mỗi lần đều vì ngươi mà khóc, ba ba đem ảnh chụp của ngươi để trong ngăn tủ có khóa, không cho ta xem, khi ở Mĩ ta chỉ biết bộ dáng của ta không giống với ba ba, nhưng ta cũng không muốn giống ngươi, ta chán ghét cái bộ dáng này.”

“Tử… Tử An.”

Khi bọn họ đang tranh cãi ầm ĩ, Cung Tú Nhân tỉnh lại, hắn mở mắt ra liền nhìn thấy Cung Tử An bên người, Cung Tử An thấy hắn tỉnh lại, vui vẻ khóc lên.

“Ba ba, thật nghiêm trọng, con sợ ba ba sắp chết…”

Giọng nói Cung Tú Nhân còn rất yếu ớt, nhưng hắn nhớ rõ tình trạng của Vạn Lý Lương còn nghiêm trọng hơn hắn, “Vạn tiên sinh như thế nào?”

Phương Chính Anh lập tức trả lời: “Hắn bị nặng hơn so với ngươi, có thể còn hôn mê một thời gian ngắn mới có thể tỉnh lại.”

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Cung Tú Nhân hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tư Mã Tuấn âm trầm nói: “Ngươi sinh ra một đứa con rất giỏi, đem ma túy cho ngươi cùng Vạn Lý Lương uống.”

Cung Tú Nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Cung Tử An, Cung Tử An sắc mặt có điểm bất an cúi thấp đầu, Cung Tú Nhân khó tin kêu lên: “Tử An.”

Cung Tử An nhìn đôi mắt đầy nước đang chăm chú nhìn nó, cuối cùng cũng nói ra sự thật.

“Con không phải cố ý đâu, ba ba. Trước kia có một chú rất xấu đến nhà của chúng ta bái phỏng, hắn thừa dịp ba đi vệ sinh, đem viên thuốc nhỏ bỏ vào trong ly nước của ba, con cố ý làm đổ ly nước, trộm lấy viên thuốc kia. Sau đó con lén làm thí nghiệm, phát hiện động vật ăn xong sẽ thực phấn khởi vui vẻ, sẽ cùng một chỗ sinh con, con muốn cho ba ba cùng một chỗ với chú Vạn, nhưng con lại sợ dược hiệu không đủ mạnh, cho nên ở trong ly của chú Vạn bỏ năm viên, trong ly của ba ba bỏ ba viên, con không biết sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.”

Cung Tú Nhân toàn thân phát run, hắn biết tâm trí Cung Tử An trưởng thành nhanh hơn so với những đứa trẻ khác, nhưng không nên có phương diện âm hiểm tính kế như vậy, trừ khi đứa trẻ này là thực nghiệm thất bại, hắn giơ tay lên muốn đánh vào mặt Cung Tử An, nhưng tay hắn lại không đánh xuống được, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào.

Cung Tử An khẩn trương ôm chặt cổ của hắn, chỉ sợ bị hắn chán ghét, “Thực xin lỗi, ba ba, con về sau không dám nữa, ba ba đừng khóc … Đừng khóc…” Cung Tú Nhân khóc không thành tiếng, Tư Mã Tuấn mạnh mẽ áp chế cảm giác thương tiếc trong lòng, hóa thành ngôn ngữ bén nhọn: “Đứa trẻ này là con của ta?”

Cung Tú Nhân hiểu đã không còn che giấu được nữa, hắn chỉ biết có một ngày Tư Mã Tuấn nhất định sẽ biết được chuyện này, dù sao bộ dáng của Tử An rất giống y. “Sau khi Vạn Lý Lương tỉnh lại, ta sẽ nói hết tất cả mọi chuyện.” Hắn mạnh mẽ hít vào, muốn làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng khi ánh mắt của hắn chuyển hướng Cung Tử An, liền nhịn không được mà rơi lệ đầy mặt.

Cung Tử An ôm chặt lấy hắn, khi nó nhìn Phương Chính Anh thì tràn ngập địch ý, nhìn Tư Mã Tuấn lại tràn ngập âm hiểm cùng cừu hận, nhưng lúc đôi mắt của nó nhìn về phía Cung Tú Nhân, trong mắt chứa đầy sự mến mộ và ỷ lại vô hạn, tựa như phản ứng của đứa trẻ bình thường đối với người thân yêu của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.