Quý Trọng Thanh Xuân, Thời Gian Vừa Đúng

Chương 32




121.

Toilet công cộng.

Nam thần:

– Cái này là tượng trưng cho toilet nam, cái này là toilet nữ.

Tiểu Lam rầu rĩ không vui:

– Biết rồi.

Vào toilet nam.

Nam thần:

– Đây là bệ đi tiểu.

Tiểu Lam cúi đầu nghiên cứu:

– Sao lại không giống?

Rồi cậu hoảng sợ ngẩng đầu, lấy tay bịt miệng, nhỏ giọng:

– Ở nhà là toilet nữ à?

Nam thần:

– …

Hai người A và B ở hai bên không hẹn mà cùng dùng ánh mắt nhìn tên đần độn để cười nhạo chàng đẹp trai mặc sơmi caro.

Tiểu Lam lạnh mặt quay đầu, thoáng nhìn xuống dưới, chớp mắt:

– Quá nhỏ.

Anh A:

–!!!

Nam thần ngăn lại Tiểu Lam đang nhe răng trợn mắt hung dữ, lễ phép hướng về phía anh A bị dọa sợ:

– Xin lỗi.

Rồi anh chỉ vào bồn tiểu ở trong cùng, nói với Tiểu Lam:

– Cậu qua đằng kia đi tiểu đi.

Tiểu Lam tức giận:

– Tại sao?!

Nam thần:

– Chúng ta cùng đi.

Tiểu Lam hài lòng:

– Đi thôi

Hai người sóng vai đứng ở hai bồn tiểu phía trong cùng, Tiểu Lam liếc xuống dưới, bắt đầu bình phẩm từ đầu tới chân:

– Đây là lần đầu tiên tôi thấy phía dưới của anh đó Tuy là không đẹp như của tôi nhưng xét theo tiêu chuẩn của loài người mà nói thì rất tốt rồi.

Nam thần toát mồ hôi, kéo khóa quần lên:

– Ở trong toilet công cộng mà nhìn bên dưới của người khác là một hành vi rất không lễ phép.

Tiểu Lam buồn phiền:

– Sao nhiều chú ý thế?

Rồi cậu rung rung chim bự, kéo khóa quần, sau đó bỗng dưng giữ mặt nam thần, chăm chú:

– Tôi cũng không muốn nhìn bên dưới của người khác, nhưng anh thì không phải là người khác.

Nam thần xoắn xuýt nghĩ: “Tôi không phải người khác sao?” rồi nói:

– Cậu còn chưa rửa tay…

122.

Trạm tàu điện ngầm.

Nam thần:

– Đây là trạm tàu điện ngầm, tốt nhất là cậu nên nhìn tên trạm bên trên, nhớ kĩ chúng ta ở đường San Hô.

Tiểu Lam:

– A, thấy rồi, đường San Hô, vậy bây giờ chúng ta lên chuyến này?

Cửa tàu điện ngầm mở ra, Lam Ngạo Văn tự đi về phía trước.

Nam thần ngẩng đầu nhìn tên trạm, đột nhiên phát hiện nhầm lẫn, anh vội vàng chen vào dòng người:

– Lam Ngạo Văn!!!

Tiểu Lam đừng trong khoang tàu điện ngầm chen chúc, quay đầu lại. Lúc này, nhân viên nhà ga ngăn nam thần lại:

– Mời lùi ra phía sau.

Cửa tàu đóng lại, nam thần trừng mắt nhìn Lam Ngạo Văn dán người vào cửa sắt, cách cửa kính nhìn anh, biểu tình trên mặt từ há hốc miệng kinh ngạc rồi trở thành nhe răng trợn mắt phẫn nộ. Tàu bắt đầu chuyển bánh, Lam Ngạo Văn nhìn nam thần đứng trên sân ga đang lùi dần về phía sau, điên cuồng cố gắng mở cửa.

Tàu điện rít gào mà đi, nam thần sửng sốt đứng ở sân ga vài giây rồi quay đầu về phía cửa ra, chạy một mạch ra khỏi trạm tàu điện ngầm nhưng không vẫy được taxi. Lúc này, anh bỗng thấy một cô gái trẻ từ từ, cẩn thận lái xe máy xuống sườn núi.

Cô gái đánh tay lái, sắp không thể khống chế được xe máy gần lật, nam thần xông lên, mạnh mẽ đặt tay vào tay lái, dừng lại chiếc xe đang đà lao xuống.

Nam thần dịu dàng như gió mùa xuân:

– Cô đi đâu?

Cô gái:

– Tôi tới đường Hưởng Thủy.

Nam thần:

– Tôi đưa cô đi.

Cô gái ngạc nhiên nhìn chàng trai áo trắng sải bước lên xe, để lại một câu “Ôm chặt”. Xe lao xuống sườn dốc, cô gái sợ tới hét ầm lên, thế nhưng dù tốc độ kinh người mà chiếc xe vẫn bình ổn. Hình ảnh một chàng trai anh tuấn, tay áo trắng bay bay, cưỡi xe máy chở một cô gái xuống sườn núi như một cơn gió đã hấp dẫn không ít người ven đường.

Tiểu Lam ngây ngốc đứng dán vào cửa, thấy tàu điện vào đường hầm, mỗi khi tàu chậm lại, tiếng loa phát thanh vang lên, Tiểu Lam lại hướng về phía âm thanh phát ra, gào lớn:

– Mở cửa! Mau mở cửa cho tôi!

Hành khách xung quanh sợ tới lùi xa ba thước. Cánh cửa tàu điện sau lần gào thứ ba của cậu thì cũng mở ra, Tiểu Lam lao ra khỏi tàu điện, hướng về phía mặt đất chạy như điên.

Nhưng bên ngoài là con phố nhộn nhịp đầy xa lạ, không còn giống với nơi trước nữa, Tiểu Lam đứng trong gió lạnh, siết chặt nắm đấm, cả người run lên:

– Anh lại vứt bỏ tôi… Anh lại vứt bỏ tôi!

Nam thần phóng xe máy tới trạm Hưởng Thủy, cô gái tóc ngắn đỏ mặt nói lời cảm ơn rồi đi. Nam thần nhìn quanh trạm tàu điện, không thấy Lam Ngạo Văn, anh lại vội vàng vào bên trong.

Nam thần:

– Xin hỏi anh có gặp một người cao như tôi, mặc áo sơmi kẻ caro màu xanh đen, tóc xoăn màu mật ong, trông rất đẹp trai không?

– Xin hỏi anh có gặp một người cao như tôi, mặc áo sơmi kẻ caro màu xanh đen, tóc xoăn màu mật ong, trông rất đẹp trai không?

– Xin hỏi anh có gặp một người cao như tôi, mặc áo sơmi kẻ caro màu xanh đen, tóc xoăn màu mật ong, trông rất đẹp trai, biểu tình tức giận không?

Nam thần mệt mỏi rời khỏi trạm tàu điện, lang thang không mục đích đi dọc con đường, bỗng anh nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo, một con mèo màu trà sữa từ trên tầng cao nhảy xuống. Anh vội ôm lấy mèo, phát hiện ra hình như không phải là nó bất cẩn rơi xuống. Con mèo màu trà sữa kêu một tiếng, nhảy từ cánh tay anh xuống đất, đi về phía trước mấy bước rồi quay đầu lại nhìn anh.

Nam thần đi theo mèo rẽ trái rẽ phải một hồi, cuối cùng tìm thấy Lam Ngạo Văn đang cúi thấp đầu ngồi trên ghế dài công viên, ôm cánh tay trong gió lạnh, sưởi ấm giữa một đám mèo.

Nam thần:

– Lam Ngạo Văn.

Tiểu Lam ngẩn người, ngẩng đầu lên rồi lập tức đứng bật dây:

–!!!

Nam thần nhìn Lam Ngạo Văn đang mang vẻ hung thần ác sát:

– Xin lỗi, tôi sai rồi, đó là trạm tàu hướng ngược lại, chúng ta phải tới trạm đối diện.

Lam Ngạo Văn nhìn anh, không nói gì.

Nam thần:

– … Xin lỗi, bình thường tôi cũng không tới đó, tôi toàn đi ô tô.

Tiểu Lam nhìn trán nam thần đẫm mồ hôi, cao ngạo nhướn mày:

– Tôi tha thứ cho anh.

Nam thần thở phào nhẹ nhõm:

– Chúng ta không nói như thế, khi người ta nói “Xin lỗi” thì mình phải nói là “Không sao”.

Tiểu Lam:

– Không sao là thế nào? Suýt nữa thì anh làm tôi không về được!

Nam thần:

– …

Công viên an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng của dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.

Tiểu Lam lẳng lặng nhìn nam thần:

– Vì sao anh không phải một con người ngu ngốc chứ?

Nam thần:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.