Quý Trọng Thanh Xuân, Thời Gian Vừa Đúng

Chương 29




110.

Nam phụ:

– Mẹ nó chứ thật là đáng sợ! Sao cậu không đưa cậu ta tới đồn cảnh sát?

Nam thần:

– Tuy rằng đầu óc có chút vấn đề nhưng không phải người xấu, đưa tới đồn cảnh sát hình như không thích hợp.

Nam phụ:

– Vậy đưa tới viện tâm thần!

Nam thần:

– Được… Để tôi thử xem.

111.

Nam thần:

– Xin chào, tôi muốn được cố vấn một chút, nếu tôi muốn đưa người bệnh tới chỗ các vị thì cần có thủ tục gì?

Bệnh viên tâm thần:

– Xin chào, anh có thể giới thiệu một chút về bệnh tình của bệnh nhân được không?

Nam thần:

– Được.

Năm phút sau.

Bệnh viện tâm thần:

– Với tình huống của anh, chúng tôi đề nghị anh nên tự đi gặp bác sĩ để nói chuyện, cũng tiện để chúng tôi tìm hiểu bệnh tình của cậu ấy, chúng tôi có thể sắp xếp bác sĩ tới tận nhà để tìm hiểu tình huống.

Nam thần:

– Được, vậy xin hãy sắp xếp bác sĩ tới chỗ tôi.

Trong phòng khách truyền tới tiếng bắn nhau bùm chéo, sau đó là tiếng quảng cáo “Cause that’s cxxx cola!”, cuối cùng đổi thành nhạc dạo đầu của “Ước hẹn tường vi”, lúc này có thể nghe thấy tiếng xé bao bì, khắp nơi đều là tiếng nhai rôm rốp.

– Ngoài ra, tôi muốn hỏi một chút, phòng bệnh có TV  riêng không? Cậu ấy rất thích xem TV, khi xem TV sẽ ăn hạch đào và chocolate Minh Trì. Bữa sáng bình thường của cậu ấy là sữa yến mạch, tốt nhất là phòng bệnh nên ở tầng 1, bên ngoài có vườn hoa, trong vườn hoa tốt hơn hết nên có mèo vì cậu ấy rất thích nhảy từ cửa sổ và chơi với mèo nữa…

Bệnh viện tâm thần:

– Xin chào, tình huống này tốt nhất anh nên gọi tới số 83XXXX89.

Nam thần nghi hoặc:

– Được.

Rồi gọi điện thoại thêm lần nữa.

Tít tít tít.

– Xin chào, khách sạn xin nghe, có thể giúp ngài điều gì chăng?

Nam thần đỏ mặt:

– … Xin lỗi, gọi nhầm rồi.

112.

Nam phụ:

– Đưa tên thần kinh kia đi viện tâm thần chưa?

Nam thần quay đầu, nhìn Tiểu Lam đang nằm sấp trên salon phòng khách xem TV:

– Chưa.

Nam phụ:

– Sao thế?! Cậu giữ lại để kết hôn à?

Nam thần:

– Tôi đến viện tâm thần xem rồi, thấy nơi nào cũng không thích hợp với cậu ấy.

Nam phụ:

– Thế thì phải làm sao? Không lẽ để nó đem nhà cậu thành khách sạn thế à?

Nam thần:

– Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với cậu ấy.

Nam phụ:

– Tên tâm thần đó đồng ý nói chuyện với cậu sao?

Nam thần:

– Tôi nghĩ vẫn có khả năng, bây giờ mỗi ngày chúng tôi có thể nói được hai câu.

Nam phụ:

– Hai câu nào?

Nam thần:

– Fuck, shit.

Nam phụ:

– …

113.

Trung tâm công viên. Một thanh niên rất đẹp, mặc sơmi, ngồi trên ghế dài và trò chuyện với một đám mèo.

Mèo hoang A:

– Loài người đều giỏi thay đổi! Nhất định là nam thần đã thay lòng nên mới quên báo hoa ngài không còn chút gì!

Tiểu Lam lạnh lùng rũ mắt:

– Tao cho mày nói về nam thần như thế sao?

Mèo hoang A quỳ rạp trên đất:

– Meo meo miao

Xin lỗi

Mèo già:

– Hừ, dù sao loài người cũng ngu xuẩn lắm, tôi từng thấy cảnh tên nhân viên hót phân trong cửa hàng thú cưng ôm nhầm chủ nhân của mình, rất đáng xấu hổ, ngài không cần quá đau lòng. Có lẽ nam thần ngốc quá thôi…

Tiểu Lam lạnh lùng rũ mắt.

Mèo già:

– Nhưng chúng tôi không hề nghi ngờ tình yêu sâu đậm của nam thần với ngài!

Tiểu Lam:

– Anh ấy ngốc hay không không phải do tao đoán, người ngoài càng không có quyền xen mồm, mày cũng không hi vọng người ta nói nhân viên hót phân của mày ngốc chứ?

Mèo già:

– Đúng đúng…

Tiểu Lam vắt chân, ôm tay, nghiêng đầu nghĩ một lát:

– Anh ấy hơi ngốc, nhưng…

Tiểu Lam hồi tưởng ngày mình ở ngoài cửa hàng tiện lợi, nhảy vào rổ để nam thần chở về nhà, khóe miệng khẽ cười:

– Nếu anh ấy không ngốc như vậy thì lúc ấy sẽ không mang tao về nhà.

Mèo già nội tâm gào thét, cảm thấy biểu tình này không hề có điểm nào của con báo cao ngạo, chẳng biết vì sao nó có chút cảm thấy lão lệ tung hoành.

Kỷ Kỷ Somali lông dài:

– Nam thần không nhận ra ngài cũng có thể do loài người trời sinh đã ngu xuẩn nhưng cũng có thể do lí do khác, có lẽ vì trước đây ngài trần truồng đi lại, bây giờ lại mặc quần áo, có thể anh ấy sẽ không nhận ra ngài. Dù sao thì thân thể hình giọt nước của ngài lóa mắt như vậy, bị mấy thứ vật liệu may mặc thô bỉ che khuất thật là đáng tiếc.

Tiểu Lam giật áo, cúi đầu nhìn vào bên trong, thưởng thức trong chốc lát:

– Hình như cũng có lí

Chạng vạng.

Nam thần dừng xe đạp trước cửa, xách balo, đang định cắm chìa khóa vào thì cửa mở ra từ bên trong.

“Cạch”, tiếng balo rơi trên mặt đất.

114. Nhật kí của nam thần.

Không biết vì sao mà cậu ta đột nhiên bắt đầu không mặc quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.