Quý Trọng Thanh Xuân, Thời Gian Vừa Đúng

Chương 10: Quá khứ




18.

Mèo A:

– Trưởng lão, trưởng lão! Chúng cháu tìm thấy con mèo trộm đồ ở địa bàn của chúng ta rồi!

Mèo già:

– Được, mang ta đi gặp tên mèo không biết trời cao đất dày kia.

Mấy phút sau, trong công viên.

Mèo hoa đang nằm dài phơi nắng trên ghế đá.

Mèo A:

– Trưởng lão! Chính là nó! Không biết là mèo giống gì mà sức chiến đấu rất mạnh! Hu hu hu…

Mèo B:

– Chẳng lẽ là mèo Nga?!

Mắt mèo già giật giật, nội tâm xoắn xuýt:

– Cái đám ngốc này, trên thế giới này lấy đâu ra mèo có sức chiến đấu kinh khủng lại không biết kêu meo, đó rõ ràng là…

Mèo hoa nghiêng người tiếp tục phơi nắng, thấy mèo già thì đung đưa đuôi:

– Hửm? Là ngươi à? Có chuyện gì sao?

Mèo già cúi đầu, khom lưng:

– Ha ha, không có gì, không có gì. Dạo gần đây thấy ngài hình như rất vất vả bắt cá bắt chuột bắt chim se sẻ, người ta dọn phân mà lại không cho ăn thức ăn mèo à?

Mèo hoa trở mình phơi nắng tiếp:

– Ta cũng ăn thức ăn mèo đấy chứ

Mèo A, B lưu luyến nhìn thân thể mèo hoa từ trên xuống dưới:

– Chim nhỏ thật khí phách quá… Trứng trứng màu hồng xinh đẹp quá…

Mèo già che mắt hai người hầu, nhỏ giọng mắng:

– Hâm mộ cũng không có ích gì đâu, cả đời này mấy đứa cũng không mọc được chim nhỏ như vậy!

Rồi nó chuyển hướng về phía mèo hoa:

– Vậy sao còn muốn ăn cái khác?

Mèo hoa:

– Có gì không tốt đâu? Cá, chuột và se… se…

Mèo già:

– Sẻ, se sẻ.

Mèo hoa:

– Chúng nó đều ngon hơn thức ăn mèo. Nhưng thức ăn mèo là nam thần cho ta ăn, ta nỡ lòng nào không ăn.

Mèo già:

– Nghe nói hôm qua ngài bắt một lúc hai con cá liền?

Mèo hoa vui vẻ vẫy đuôi:

– Một con cho ta, một con cho nam thần.

Mèo già toát mồ hôi:

– Vậy ngài mệt chết đi được ấy nhỉ?

Mèo hoa liếc mắt:

– Ta không ngại mà

Mèo già:

– Nam thần ăn không?

Mèo hoa:

– Có thể không ăn à? Bình thường nam thần không ăn thịt, lại không thể trông cậy vào Tiểu Hắc ngu ngốc đi bắt thứ gì về, chắc chắn nó chưa bao giờ ăn mấy thứ đồ ngon này.

Mèo hoa cuộn mình, nghiêng đầu, gối lên chân trước, thỏa mãn nhắm mắt lại:

– Thấy nam thần bị ta liếm mà xấu hổ, ta chỉ muốn đối xử tốt với người ta một chút.

Mèo già nhìn cái đuôi màu vàng đang phe phẩy, quay đầu đi chỗ khác mà lão lệ tung hoành:

– Thật là tàn nhẫn với chúng ta quá…

Nhật kí của nam thần.

Nghe lời khuyên của thầy thuốc mua khẩu trang và găng tay. Trước khi ăn cơm, Tiểu Hoa liếm một cái, phát hiện ra có điều lạ, nó lại liếm thêm vài cái, nó nhìn mình rất thương tâm. Quay vào phòng bếp, phát hiện trong nồi bánh chẻo có thêm con chim cút, lông chim đã bị nhổ gần hết, đột nhiên cảm thấy thật tội lỗi. Trong phòng khách, Tiểu Hắc đã ăn xong thức ăn mèo rồi mà Tiểu Hoa vẫn ngồi đờ ra trước chậu thức ăn, chẳng biết nó đang suy nghĩ gì nữa, mình có chút không đành lòng.

Nó thích liếm mình như vậy, hẳn là vì thích mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.