Quỷ Thuyết

Chương 7




"Tôi cần bình tĩnh lại một chút." Về nụ hôn kia, cô cũng sẽ giống như anh coi đó là một sai lầm, không đáng để trong lòng: "Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể so sánh với anh, không phải suốt ngày đều có người xếp hàng chờ hôn tôi." Cô cố gắng dùng lời nói đơn giản nhất để anh hiểu, về nụ hôn kia, cô không thể hoàn toàn thờ ơ.

Nghe vậy, Lương Tĩnh Hanh không biết nên nói gì. Cả hai người bọn họ, đều thấy nụ hôn kia đã khiến họ lâm vào tình thế khó xử, để anh muốn giữ cô lại, nhưng lại không dám, cũng không có cách. Anh trầm mặc, khiến Dương Tư Dục càng thêm đau lòng, đột nhiên cô kích động muốn nói một lần cho rõ ràng những cảm nghĩ trong lòng cô.

"Mới vừa rồi nụ hôn kia, nhắc nhở tôi một chuyện..."

"Hả?" Lương Tĩnh Hanh đứng tại chỗ chờ cô nói tiếp.

"Tôi đã lâu không nói chuyện yêu đương với ai, cũng quên mất tư vị của nụ hôn." Cô ngước lên những chấm nhỏ trên trời, nở nụ cười nhàn nhạt thê lương. Cả ngày vội vội vàng vàng chờ người đàn ông này, cô đã bao lâu chưa để cho mình tĩnh tâm lại, thưởng thức màn đêm mỹ lệ.

Nói yêu thương? Cô đã nghĩ nên nói chuyện yêu thương rồi? Lương Tĩnh Hanh run sợ, bởi vì không nhìn ra hàm ý trong lời nói của cô. Tư vị của nụ hôn? Cô nhớ nhung tư vị của nụ hôn ban đầu? Rõ ràng là một câu nói không được tự nhiên, nhưng rơi vào tai anh, lại như một cây châm ghim vào lòng anh.

Nhìn thẳng vào mắt anh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng Dương Tư Dục có chút sảng khoái. Chẳng lẻ, anh nghĩ lúc nào cô cũng canh giữ bên người anh, nhìn anh sung sướng trong một đám phụ nữ, không thể có cuộc sống bình thường sao?

"Tôi phải về rồi." Dương Tư Dục thở dài một hơi.

"Không để tôi đưa cô về, cô làm sao về?" Lương Tĩnh Hanh vội vàng hỏi.

"Tôi gọi taxi." Dương Tư Dục thà đi đi bộ về nhà cũng không cho anh có cơ hội làm người tốt, tiếp tục thu phục lòng cô.

Lương Tĩnh Hanh hai tay nắm chặt thành quả đấm, cũng không biết làm sao giữ cô lại.

Lúc này, Triệu Mạnh Tề đưa khách ra bãi đậu xe, ngạc nhiên thấy Dương Tư Dục và Lương Tĩnh Hanh vẫn còn đang giằng co. Anh lịch sự đưa khách lên xe, sau khi xe chạy đi, anh mới đi tới chỗ hai người: "Tôi nghe thấy vừa rồi có người muốn gọi taxi?"

"Đúng vậy, tôi muốn đi về." Dương Tư Dục gật đầu.

Triệu Mạnh Tề không biết chuyện gì mới xảy ra, nhưng nhạy cảm thấy bầu không khí khác thường: "Tôi đưa cô về." Triệu Mạnh Tề không nói hai lời, lấy chìa khóa xe trong túi ra quơ quơ, khẽ chạm vào Dương Tư Dục dẫn cô đi tới chỗ xe anh: "Xe của tôi ở đàng kia."

"Không cần..." Dương Tư Dục theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng lại thấy môi mỏng của Triệu Mạnh Tề nở nụ cười.

"Chẳng lẻ cô muốn ở đây tiếp tục cùng anh ta mắt to trừng mắt nhỏ, tiếp tục dây dưa sao?" Triệu Mạnh Tề nhìn ra được đôi mắt của cô ưu thương hơn, có một loại bi thương đến nỗi chết tâm, giống như bị người ta đâm một dao.

Lương Tĩnh Hanh nói đã cái gì? Làm cái gì? Một câu nói khiến Dương Tư Dục mềm nhũn bất lực không còn cự tuyệt nữa, tay cũng rũ xuống, lông mi dài chớp chớp, cô biết lúc này mình nên rời đi mới là tốt nhất.

"Cám ơn." Dương Tư Dục cuối cùng chỉ nói được hai chữ. Dưới sự hướng dẫn của Triệu Mạnh Tề biến mất trước mặt Lương Tĩnh Hanh. Dọc theo đường đi, cô luôn trầm mặc. Triệu Mạnh Tề ngoại trừ hỏi địa chỉ của cô cũng không nói thêm gì, để cô có thời gian bình tĩnh tâm tình của mình.

Sau một hồi lâu, xe dừng lại khi đèn giao thông, Dương Tư Dục lúc này mới quay đầu lại tò mò nhìn anh: "Thật không biết phải nói anh thông minh hay là thích xen vào chuyện của người khác." Cô bất đắc dĩ mở miệng.

"Đương nhiên là thông minh." Triệu Mạnh Tề không chút khiêm tốn nói tiếp, dời tầm mắt nhìn cô: "Chỉ là sự thông minh của tôi, làm cho cô đau lòng."

Dương Tư Dục xì một tiếng: "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng .. anh thật sự đã giúp tôi hiểu." Để cho cô biết si tâm vọng tưởng cũng vô dụng, nhận rõ sự thật sớm một chút, mới là chuyện cô nên làm.

Triệu Mạnh Tề gật đầu, khi đèn xanh sáng lên, nhấn chân ga, xe chậm chạp tiếp tục chạy về phía trước. Không khí lần nữa rơi vào yên lặng.

"Người ta nói, người ngoài bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, người đàn ông kia không đến nỗi không có chút cảm giác nào với cô." Triệu Mạnh Tề cầm tay lái, mở miệng nói.

"Không đủ." Cô lắc đầu: "Tình cảm như vậy muốn lâu dài quá cực khổ, có lẻ buông tay sẽ tốt hơn." Buồn bực tích tụ đã lâu, cộng thêm anh liếc mắt một cái đã nhìn ra được tình cảm của mình đối với Lương Tĩnh Hanh, Dương Tư Dục cũng không muốn giấu diếm nữa.

"Thật muốn buông tay?" Triệu Mạnh Tề cười hỏi.

Dương Tư Dục dùng sức gật đầu. Nỗi đau vừa rồi đã khiến cô không còn dũng khí tiếp tục yêu thầm nữa.

"Đã như vậy rồi .." Triệu Mạnh Tề đột nhiên buông ra một câu: "Tôi muốn theo đuổi cô."

Dương Tư Dục nghe xong ngẩn ra, quay đầu nhìn vào gò má Triệu Mạnh Tề đang lái xe: "Anh đang nói giỡn sao?" Dương Tư Dục nhăn mày.

"Không phải." Triệu Mạnh Tề lắc đầu, lại gặp đèn đỏ, xe ngừng lại. Anh quay đầu, nghiêm túc một lần nữa nói với cô: "Có thể để tôi theo đuổi em?"

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, Dương Tư Dục một câu cũng không nói ra, chỉ kinh ngạc nhìn anh.

Trong hội trường, Lương Tĩnh Hanh mất hồn mất vía, giống như con ruồi không đầu đi tới đi lui, nghĩ tới Dương Tư Dục ngồi trên xe Triệu Mạnh Tề, trong lòng không thoải mái. Triệu Mạnh Tề này, là Trình Giảo Kim từ đâu chạy tới? Tại sao lại xen vào chuyện của anh và Dương Tư Dục? Anh không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, tính toán lộ trình từ nơi này về nhà Dương Tư Dục, giống như đang trên chảo nóng, cả người có cái gì không đúng. Tại sao còn chưa trở lại? Đã đi đâu rồi? Nghĩ tới lời nói của Dương Tư Dục, cô đã lâu không nói chuyện yêu thương ...

Cô có thể hay không vui mừng cùng Triệu Mạnh Tề tới lui? Trong đầu Lương Tĩnh Hanh giống như có một trái boom đang nổ ra, đầu anh đột nhiên rất đau. Trong tầm mắt, xuất hiện Triệu gia thiên kim, ngày hôm qua anh ở trước mặt cô ấy thề sắt thề son muốn lui tới với Diệp Thời Tần. Bên cạnh hai cô không có tân khách, anh nên thừa dịp này đi tới tiếp tục đoạn đối thoại lúc nãy, thậm chí là hẹn Diệp Thời Tần đi du lịch. Nhưng anh một chút suy nghĩ muốn bước đi cũng không có. Anh cái gì cũng không muốn nói, thậm chí quan trọng nhất là làm ăn và phụ nữ, vào giờ phút này cái gì anh cũng không muốn để tâm, anh chỉ muốn biết Tư Dục đã về đến nhà chưa? Cô và Triệu Mạnh Tề là bạn bè hay là ....

Cái chữ kia, anh không muốn nói, cũng không muốn nghĩ, có thể là anh bắt buộc mình không được nghĩ tới. Thời gian trôi qua rất nhanh, một giờ sau, đáng lẻ Triệu Mạnh Tề nên trở về nhưng anh lại không thấy người. Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Dương Tư Dục, tự nói với mình chỉ muốn xác nhận cô đã an toàn về đến nhà, chỉ là việc làm của một người bạn nên làm.

Tiếng chuông vang lên một lần đã được nghe máy, Lương Tĩnh Hanh cố gắng đè nén giọng nói đang vội vàng của mình mở miệng: "Về đến nhà chưa?"

".. Vẫn chưa." Dương Tư Dục trầm ngâm một hồi lâu mới trả lời: "Tôi và Triệu Mạnh Tề đi ăn, anh ấy nói bận tiếp khách bữa tối còn chưa ăn gì."

"Hả?" Ngực Lương Tĩnh Hanh giống như bị ai đấm cho một quyền. Cô lại cùng một người đàn ông khác ăn cơm? Anh cũng là đàn ông đương nhiên cũng nhìn ra được cảm xúc trong ánh mắt của một người đàn ông khác, anh chỉ là không ngờ tới Triệu Mạnh Tề vậy mà thật lòng.

Triệu Mạnh Tề thích Tư Dục, đó là một sự thật, nhưng anh lại không hiểu tâm tư của Dương Tư Dục. Cho tới bây giờ, anh cũng chưa nghe qua cô cự tuyệt anh ta.. Tim lại có cảm giác không thoải mái, giống như mắc xương trong cổ họng, anh nên cúp điện thoại, nhưng lại không bỏ được, anh lại muốn tiếp tục nói, nhưng biết đây không phải là lúc nói chuyện.

Dương Tư Dục ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng thở dài. Anh còn muốn thế nào đây: "Nếu như không có chuyện gì, ngày mai đến công ty chúng ta nói tiếp." Dương Tư Dục chủ động cúp điện thoại, không để cho mình có thời gian mềm lòng.

Lương Tĩnh Hanh vẫn còn cầm chặt điện thoại trong tay, lòng trầm xuống. Ngay cả cơ hội nói với cô về đến nhà gọi điện thoại lại cho anh cũng không có, giống như cô một câu cũng không muốn nói với anh. Anh mơ hồ nhận ra, nụ hôn kia, thật đem quan hệ của hai người làm hỏng rồi. Anh chỉ không biết tại sao mình lại để ý như vậy? Anh lấy sự hiểu biết của mình đối với Tư Dục, cô là người rất dễ, cô cũng không so đo với anh. Nụ hôn kia, có thể đối với cô thật không quan trọng.

Trong khi cô không coi trọng nụ hôn với anh, lại có thể ăn cơm cùng một người đàn ông khác, chấp nhận một tình cảm mới, nhưng anh tại sao lại buồn bực? Phiền lòng, nôn nóng, bực mình cất điện thoại. Lương Tĩnh Hanh tự nói với mình, chỉ là anh suy nghĩ quá nhiều, trở về ngủ một giấc, tất cả sẽ khôi phục lại như cũ. Tất cả sẽ trở về tình trạng ban đầu.

Sau đêm dạ vũ cùng nụ hôn nóng bỏng mất khống chế kia cũng qua được một tuần. Tất cả trở về tình trạng ban đầu rồi sao? Có lẻ vậy. Bọn họ cùng nhau làm việc, nghiêm túc thảo luận chuyện bản thảo, Dương Tư Dục không có một chút tức giận nào, thậm chí còn làm thêm đẩy nhanh tốc độ, hợp đồng áo cưới mới.

Nhưng khi bản thảo hoàn thành cô không gọi điện thoại cho anh, mà hôm sau đi làm đưa cho thư ký đặt trên bàn làm việc của anh. Nhìn chằm chằm bản thảo được vẽ xong, rất lâu anh cũng không lên tiếng. Tất cả giống như không có thay đổi. Nhưng trên thực tế, đã hoàn toàn không giống. Cô mời anh, như nhân viên đối với ông chủ, hoàn thành yêu cầu của anh, chính là kết thúc trách nhiệm của cô, không nói thêm dù chỉ một câu, trên mặt chỉ có nụ cười nhàn nhạt, xa cách. Nụ cười xã giao.

Đáng chết, anh không nghĩ mình có thể ghét nụ cười trên mặt cô đến vậy. Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, thư ký đẩy cửa đi vào, lại đặt trên bàn anh một xấp bản thảo: "Đây là bản thảo thiết kế của Dương tiểu thư." Trên mặt thư ký là nụ cười nghề nghiệp.

"Cô ấy đâu?" Nhìn chằm chằm xấp giấy được người khác đưa tới, Lương Tĩnh Hanh cảm thậy mình chịu đủ rồi.

"Dương tiểu thư nói cô ấy ký tên xong về trước." Thư ký truyền đạt lại lời của Dương Tư Dục, mặc dù trong lòng nghi hoặc, tại sao những bản thiết kế này lại nhờ cô đưa đến. Nếu như cô nhớ không lầm, cô đến công ty này làm mấy năm nay, bản thiết kế đều do Dương Tư Dục và ông chủ trực tiếp xử lý.. Nhưng là một thư ký chuyên nghiệp, cô chỉ có thể làm mà không được hỏi chuyện riêng, cho nên cô chỉ biết giữ im lặng.

"Cô ấy đang rất vội sao? Có chuyện gì gấp lắm sao? Gấp đến nổi gặp mặt bàn luận với tôi một chút cũng không có thời gian sao?" Lương Tĩnh Hanh chất chứa tức giận đã lâu, rốt cuộc cũng bộc phát.

Thư ký sững sờ. Những năm gần đây, lần đầu tiên thấy ông chủ của mình nổi giận, im lặng thật lâu không nói ra lời.

Lương Tĩnh Hanh cắn răng, ý thức được mình mất khống chế: "Thôi, tự tôi đi tìm cô ấy." Dứt lời, cầm lấy bản thiết kế trên bàn đi ra khỏi phòng đến bãi đậu xe. Anh ngồi vào sau tay lái, dùng sức đóng mạnh cửa xe, nhớ tới một tuần trước, cô vẫn còn ngồi trong xe anh vui vẻ nói chuyện với anh, một tuần lễ sau, thậm chí ngay cả phòng làm việc của anh cô cũng không muốn vào.

Tức, tức chết anh! Anh nhấn chân ga, vội vàng đi về hướng nhà cô. Mấy ngày nay cố gắng đè xuống nhớ nhung, giờ phút này bộc phát. Lúc này anh thật oán hận cô thay đổi, tức giận mình quan tâm, nhưng vẫn coi thường mà im lặng, tại sao lại có cái cảm giác hết sức quan tâm này. Anh chỉ một lòng nghĩ, không hy vọng cô và anh lại có khoảng cách xa như vậy, anh muốn thử đi thay đổi, thử kéo cô trở về. Anh cho là, anh chỉ muốn những thứ này, muốn khôi phục lại tình bạn mà họ đã có từ lâu.

Cho đến khi đến trước cửa nhà cô, thấy một người đàn ông khác đưa cô về, thấy cô cười với một người đàn ông khác... Tất nhiên, người đó chính là Triệu Mạnh Tề. Tâm tình lập tức biến đổi nhanh chóng, tức giận mãnh liệt. Khoảng cách không xa, anh có thể thấy Tư Dục cười, đôi mắt Tư Dục rũ xuống, Tư Dục nâng khóe môi mê người lộ ra đồng tiền nho nhỏ .. tất cả không phải dành cho anh. Không phải .. không phải dành cho anh. Không giấu đươc sự phẫn nộ, kích động, tức giận cùng ảo não, nhiều loại cảm xúc không giống nhau đang trong tim anh sôi trào.

Cho đến lúc đó, Lương Tĩnh Hanh mới hiểu được, cái anh muốn không chỉ là tình bạn. Anh không chỉ cần cô là bạn anh, đồng nghiệp của anh, anh em của anh, anh càng muốn... nụ cười vui vẻ hạnh phúc kia, cái nhìn kia chỉ dành cho anh. Anh muốn là người đàn ông duy nhất trong mắt cô. Anh chán nản gục trên tay lái, huyệt Thái Dương mơ hồ đau. Anh phát hiện mình đã sai, cho tới bây giờ đã hơn mười năm vẫn không biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.