Editor: Linh Đang
Hôn lễ còn chưa kết thúc, Quan Hành đã sớm rời đi, trở về nhà cũ của nhà họ Quan.
Hôm
nay thời tiết tốt, ông nội ở ngoài vườn hoa phơi nắng. Trong nhà con
chó vàng to đang nằm sấp bên cạnh ông nội, đột nhiên dựng lỗ tai lên,
ngồi thẳng le đầu lưỡi hưng phấn nhìn chằm chằm Quan Hành đang từ cổng
vòm đi tới.
Quan Hành đi đến ghế mây bên cạnh ông nội ngồi
xuống, chân nhấc lên ngăn cản con chó to đang muốn nhào tới anh. Lông
vàng đạp lên giày da của anh liếm ống quần hai cái, ngoan ngoãn trở về
nằm sấp bên chân ông nội, lỗ tai ủ rũ cụp xuống, thoạt nhìn có chút uể
oải.
Ông nội Quan trấn an sờ sờ đầu nó, bị nó liếm cả lòng bàn tay.
Trên
bàn tròn nhỏ đặt một bình trà, một cái ly trà, Quan Hành trực tiếp rót
một ly trà để uống. Nước trà ấm vừa phải, hương vị nhẹ nhàng hơi ngọt,
thoáng cái làm tan đi mấy phần nôn nóng trong đáy lòng. Quan Hành thở
phào một hơi, hai chân nhấc lên co lại trên ghế.
”Không phải đi tham gia hôn lễ sao, tại sao lại trở về vào lúc này?”
Hai mắt Quan Hành không ánh sáng ngẩng đầu: “Không có gì ạ.”
Ông nội cũng không hỏi nhiều: “Ăn cơm chưa?”
”Chưa ạ.”
”Vậy
bảo tiểu Lưu chuẩn bị đồ ăn cho con.” Ông nội Quan cầm chiếc gậy ba
toong đặt cạnh ghế, gõ vào bắp chân của anh, “Tướng ngồi không đúng!”
Quan Hành rụt cái chân bị đánh lại, “Vậy hay là không ăn đi, lười phải động; tiểu Lưu còn nghễnh ngãng, gọi mà không thưa.”
”Tiểu
Lưu nói buổi trưa làm điểm tâm, một lát là được ngay, con đi qua đó cầm
điểm tâm lại đây cho ta nếm thử.” Ông nội Quan nói.
Quan
Hành thở dài, ngoan ngoãn đứng lên làm chân chạy vặt. Khi quay lại mỗi
tay bưng một cái đĩa, ở giữa còn kẹp một cái, chia ra đĩa đầy nhất là
bánh ngọt hạt dẻ, đậu tây cuốn, còn có bánh hoa hồng. Anh mang thứ đó
đặt trên bàn tròn nhỏ, rón lấy một miếng đậu tây cuốn bỏ vào trong
miệng.
Miệng nhai ngồm ngoàm nửa ngày, âm thanh còn không
nói rõ: “Những thứ này quá ngọt, ông chỉ cần nếm thử mùi vị là được, chớ
ăn quá nhiều.”
Ông nội Quan cười cười không lên tiếng, tự mình uống trà.
Quan Hành mở miệng một cái là ăn mấy miếng, cuối cùng thoáng có cảm giác no bụng.
”Ông nội, nói cho người một việc - -” Anh chậm rãi nhai hết miếng bánh ngọt hạt dẻ, “Con có bạn gái.”
”Nghe cha con nói.” Ông nội Quan khẽ mỉm cười.
Ăn
nhiều có chút ngán, Quan Hành tiện tay ném nửa miếng còn lại cho đại
lông vàng, nghiêng cổ nhìn về phía ông nội: “Vậy ông cao hứng sao?”
Bạn
gái cũng không phải của nó (QH), cao hứng cái gì. Ông nội Quan cười nhẹ
vài tiếng, hỏi ngược lại anh: “Vậy chính con cao hứng sao?”
”Con
mất hứng, nhưng mẹ con lại cao hứng. Mẹ con cùng mẹ cô ta là chị em
tốt, một lòng muốn để cô ta làm con dâu.” Nghĩ đến mẹ thường hận không
thể bọc anh lại giao cho Phong Miểu Miểu, Quan Hành không nhịn được
nhếch môi châm chọc.
”Ba cô ta là thị trưởng tiền nhiệm ở
thành phố C, bởi vì nhận hối lộ nên bị phán án. Đúng lúc đó mắt con xảy
ra vấn đề, cũng chính là lúc mẹ con đưa con đi Mỹ làm phẫu thuật. Mẹ của
cô ta bốn phía cầu người, cũng đi tìm nhà chúng con, nhưng mẹ con không
ở đây, cha lại là người một thân chính khí cho nên không giúp đỡ...Bởi
vì chuyện này mà mẹ con luôn thẹn trong lòng, có lẽ cũng oán con cũng
nên.
Nói đến đây nhi, Quan Hành đột nhiên quay đầu ánh mắt
sáng ngời nhìn ông nội, “Ông nội, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, ông
hãy nói thật với con, con thật sự không phải con của ba con và người
phụ nữ khác bên ngoài chứ?”
Ông nội Quan vốn đang bởi vì cái
Quan Hành gọi là “Một thân chính khí” mà vui mừng, sau lại nghe thấy
anh nói vậy cầm gậy ba toong gõ vào anh một cái: “Lại nói hươu nói vượn
nữa xem ta có đánh con không!”
Quan Hành bắt lấy gậy ba
toong trực tiếp ôm vào trong ngực, đùa giỡn giả bộ nóng giận:“Con cảm
thấy con không phải là con ruột của mẹ con! Từ nhỏ mẹ cũng chỉ yêu Quan
Triệt không yêu con.” (Quan Triệt trong bộ tâm cơ của cô bé lọ lem mong
mọi người vào ủng hộ ^^)
Nhà cũ của nhà họ Quan ở thành
phố B, nhưng hai vợ chồng Quan Hòa Quang cùng Tưởng Du đã sớm đến thành
phố C lang bạt, công việc rất bận nên sợ không chăm sóc được, chỉ dẫn
theo Quan Triệt đi qua. Khi đó Quan Hành vừa tròn một tuổi đã bị để lại
bên ông nội, hai người sống nương tựa lẫn nhau, cho nên từ nhỏ Quan Hành
đã đặc biệt thân thiết với ông.
Nhưng dù sao trẻ nhỏ vẫn
muốn cha mẹ, khi tốt nghiệp tiểu học, dưới sự kiên trì của Quan Hành,
ông nội Quan đưa anh đến thành phố C.
Tưởng Du thiên vị,
toàn bộ tâm tư đều đặt trên người ở Quan Triệt, làm tiểu Quan Hành phải
chịu ghẻ lạnh. Vốn là một đứa bé ngoan xuất thân trong gia đình cách
mạng, dần dần kết giao với một đám bạn bè hư học phải những cái xấu.
Ông nội Quan cũng không nhịn được thở dài, chính mình tự tay nuôi đứa bé, so với người khác thì ông đau lòng hơn rất nhiều.
”Ông
nội, làm một người đàn ông, ông cảm thấy con phải làm như thế nào?”
Quan Hành nhìn ông nội, trong đôi mắt đen sâu hút nổi lên tầng ánh sáng
nhạt. Chính anh cũng nghĩ không ra, chỉ có thể gửi hy vọng vào nơi khác
để có được một chút chỉ dẫn, mà ông nôi lại là người anh tín nhiệm nhất.
Nhưng
mà ông nội không trả lời, ngược lại ném trả lại vấn đề: “Vậy phải xem,
làm một người đàn ông, con muốn làm như thế nào?”
Quan Hành yếu ớt thở dài. Vấn đề này anh đã nghĩ qua rất nhiều lần, rất khó lí giải.
Trầm mặc một hồi, ông nội Quan đột nhiên cười hỏi: “Con lại vừa ý cô nương nhà ai?”
Quan Hành nghẹn họng một hồi, rất lâu mới phun hai chữ, “Không có.”
-
Phòng
làm việc mới được trùng tu đã kết thúc hai thángthông gió, nhân viên
của phòng làm việc Duyệt Kỷ đã sớm không kháng cự được. Buổi sáng sớm
hôm nay họp xong, Vạn Thiên thu dọn đồ đang chuẩn bị rời đi, thấy một
trong số những người đàn ông ít ỏi trong phòng làm việc giơ tay lên:
”Chủ bút, phòng làm việc Đỉnh Nguyên không phải đã hoàn thành rồi hay
sao, khi nào thì chúng ta chuyển qua?”
Vấn đề này tất cả mọi
người rất quan tâm, mấy người vốn đã đứng lên trong thoáng chốc lại
ngồi xuống, con mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Vạm Thiên: “Đã lâu như
thế, chắc mùi cũng đã bay đi hết rồi chứ?”
Lương Kiều cũng
hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay: “Tôi đã sớm chiếm vị trí tốt, không cho
ai tranh đoạt đâu.” Lúc trước cô phụng mệnh đi xem xét tiến độ trùng tu,
đã chọn được vị trí khung làm việc tốt nhất, còn mượn miếng cao su của
mấy người công nhân dán tên lên trên.
”Chao ôi!” Mọi người
lập tức đều mang vẻ mặt khiển trách, Lương Kiều không cho là nhục ngược
lại còn cho rằng vinh, đắc ý lắc lư đầu.
”Mấy người đã vậy mà không thể chờ đợi được sao?” Vạn Thiên buồn cười nhìn mọi người.
Một
đám người đồng loạt gật đầu, Vạn Thiên buông buông tay, “OK, nếu mấy
người đã không thể chờ đợi như thế, vậy không quan tâm đến chuyện không
vượt chỉ tiêu nữa, vậy chúng ta chọn ngày hoàng đạo dọn nhà đi.”
Lương Kiều dẫn đầu vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, “Hoàng thượng anh minh!”
Nam
sĩ ở phòng làm việc khan hiếm, nghĩa là sức lao động cũng ít, ngày
chính thức dọn nhà, Vạn Thiên liền thuê công ty dọn nhà đến hỗ trợ. Bọn
họ chỉ mất thời gian một buổi trưa, đã đóng gói tất cả văn kiện cùng
thiết bị làm việc ở phòng làm việc cũ dọn qua, mọi người dựa theo vị trí
của mình mà chọn chỗ ngồi, sau đó từng người thu thập sửa sang lại.
Hơn bảy giờ thu thập xong, một đám người tầng tầng lớp lớp đi tới nhà hàng mà Vạn Thiên đã đặt trước, ăn mừng thăng quan.
Hơn
hai mươi người, cùng ngồi xuống năm chiếc bàn, Hàn Tử Hân xung phong
nhận nhiệm vụ gọi thức ăn, Vạn Thiên hào khí phất phất tay, “Đừng khách
khí, hôm nay là ngày đại hỉ, cứ gọi thoải mái, lúc về báo vào sổ sách
công!”
Cô ta kêu nhân viên phục vụ mang đến hai thùng bia, mở một hàng đặt trên bàn, mỗi người đều tự cầm một chai.
”Đến
đi, chúng ta chạm cốc trước!” Vạn Thiên giơ ly rượu lên, lại cảm thấy
kiểu trực tiếp này hình như như thiếu chút gì đó, dừng một chút, vỗ vỗ
Lương Kiều, “Đại Kiều đứng dậy nói hộ tôi vài từ.”
”Được
rồi!” Lương Kiều nuốt củ lạc trong miệng xuống, đứng lên, “Tạm thời tôi
giả bộ lãnh đạo, mấy người tự động coi mặt tôi P thành chủ bút là
được.” (không rõ mặt P là gì???/)
Cô khụ một tiếng, coi chai
bia như micro giơ lên bên miệng, kéo dài hơi giả bộ tư thế đọc diễn
cảm: “Có nguồn sống nên vạn vật sống lại, thời khắc xuân về hoa nở...”
”Xuỵt - -” phía dưới có người vỗ bàn phản đối.
Vạn Thiên cũng vui vẻ, “Cút! Có lãnh đạo X chẳng phân biệt được bốn mùa như vậy sao?”
Lương
Kiều cợt nhả: “Nếu như tôi làm lãnh đạo, tuyệt đối là người mang theo
mọi người cùng nhau tham ô chơi gái. Kỹ nữ không làm chính sự ngốc x
lãnh đạo, cho nên chúng ta vẫn nên trực tiếp làm đi.”
Vạn
Thiên đánh cô một cái, còn nói đơn giản hai câu: “Mặc dù mấy năm gần đây
ngành sản xuất liên tục không quá khởi sắc, nhưng lượng tiêu thụ của
phòng làm việc của chúng ta coi như không tệ, từ lúc mới thành lập không
người nào muốn mua tạp chí của chúng ta, đến bây giờ cũng coi như có
tiếng trong giới, toàn bộ dựa vào cố gắng của mọi người. Tôi đại diện
cho công ty, đại diện cho phòng làm việc Duyệt Kỷ, thật lòng cảm tạ mọi
người.”
Cô vô cùng nghiêm túc cúi người trước mọi người,
thời khắc hết sức tuyệt vời, Lương Kiều đứng bên cạnh cô lại tiếp một
câu: “Miễn lễ bình thân.”
”Phốc...” Toàn bộ mọi người cười phun.
Vạn Thiên vừa bực mình vừa buồn cười lườm cô một cái, hai tay Lương Kiều đặt trên má, làm vẻ mặt đáng yêu với cô.
”Được
rồi tôi không lộn xộn nữa.” Lương Kiều nghiêm chỉnh lại, “Bắt đầu từ
hôm nay chúng ta chính là tiểu trí thức đi làm ở khu CBD thời thượng,
cạn chén cho cuộc sống tiểu trí thức của chúng ta - - “
”Cạn chén cho tiền đồ vô hạn của chúng ta- - “
...
Mọi người vừa uống vừa tán gẫu, không đến một lát sau thức ăn bắt đầu được dọn lên.
Hàn
Tử Hân thuận buồm xuôi gió gọi món khai màn, món mặt cùng món canh phối
hợp rất khá, lượng đồ ăn cũng thích hợp, được Vạn Thiên khen ngợi có
trình độ. Hàn Tử Hân thận trọng cười, mang theo chút đắc ý.
Nhưng
chờ đến lúc nhân viên phục vụ bưng bốn con tôm hùm Australia lên, vẻ
mặt Vạn Thiên liền cứng lại. Hàn Tử Hân không phát giác, cười nói với
mọi người: “Món này hương vị rất tốt, mọi người có thể nếm một chút, bởi
vì giá cả hơi đắt, cho nên không gọi được nhiều.”
Mọi người
đều biết thứ này đắt, gọi bốn con rõ ràng không đủ cho hai mươi người
ăn, bầu không khí nhất thời có chút đông lại.
Thích Thái
ngồi bên cạnh Hàn Tử Hân dè dặt kéo áo cô ta lại, Hàn Tử Hân cũng phát
giác được bầu không khí giống như không đúng lắm, nụ cười trên mặt chậm
rãi biến mất.
Lương Kiều là người có gan lớn, một bên giơ
chiếc đũa lên chuẩn bị sẵn sàng, một bên nhìn Vạn Thiên có chút hả hê
nhíu lông mày.
Vạn Thiên tức giận liếc cô một cái, cười vỗ
vỗ cái bàn: “Còn thất thần làm gì, không nhìn Lương Kiều đã giơ đũa lên
rồi sao, mau lên, chậm tay chút nữa sẽ bị cô ấy ăn hết đấy!”
Mọi người lập tức gào khóc cầm chiếc đũa lên.
Vạn Thiên vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, lại gọi thêm mấy món nữa.
Hàn
Tử Hân có chút mất hứng, giận dỗi không động đũa, thấy Lương Kiều cùng
mọi người hi hi ha ha tranh giành khí thế ngất trời, nhếch miệng. Lương
Kiều lơ đãng quay đầu một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt khinh thường của
cô ta, lập tức hất cằm, dựng dựng ngón giữa.
Hàn Tử Hân hừ lạnh một tiếng, nhìn mọi người trong chốc lát, nói muốn đi toilet, một mình đi ra ngoài.
Cũng
không biết ở toilet gặp chuyện gì tốt, lúc cô ta trở lại trạng thái cả
người đều thay đổi, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, nhiều
lần dùng ánh mắt vừa giống như thương cảm vừa giống như khi dễ nhìn về
phía Lương Kiều, làm cho Lương Kiều không giải thích được.
Đợi
đến lúc hơi yên tĩnh một chút, cô ta dùng giọng nói mà tất cả mọi người
đều nghe thấy kêu Vạn Thiên một tiếng, mỉm cười nói: “Lúc vừa rồi tôi
đi toilet gặp được bạn trai tôi, hôm nay anh ấy cũng hẹn bạn ăn ở đây.
Anh ấy là khách VIP ở chỗ này, hóa đơn hôm nay ghi vào của anh ấy là
được rồi.”
Công ty đồng nghiệp tụ hội, không có đạo lý
nhường một cái công nhân viên bạn trai mời khách, Vạn Thiên mới vừa muốn
cự tuyệt, Lương Kiều một bên vỗ mạnh bàn một cái, làm cô sợ hết hồn.
”Quá giỏi!” Lương Kiều giơ tay lên cao, “Nhân viên phục vụ, mang đến bốn con tôm hùm lớn!”
Khóe miệng Hàn Tử Hân co rút một cái, trong lòng nhất thời nghẹn một ngụm khí.
Tác giả có lời muốn nói:( đoạn kịch ngắn hoa tâm của cây cải đỏ nhỏ)
Lúc học năm lớp ba, Quan nhị cầm ảnh chụp chung với cả lớp về nhà cho ông nội xem.
Quan nhị: Bên trong này có cô gái con nhìn trúng.
Ông nội: Cái nào?
Quan nhị: Người này, người này, còn có người này.
Ông nội: →_ →