Quỷ Thi Độc Hương

Chương 51: Nhốt vào thiên lao




Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn vô cùng hào phóng mà đứng lên, cười nói: “Nếu Lưu sư phó có yêu cầu này thì ta liền cung kính không bằng tuân mệnh đi, cũng xem như là ăn mừng cho thương đội thu nhập được một khoản thật lớn.” Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, “Thức ăn ta làm cũng không thể gấp gáp được, ít nhất cần thời gian chuẩn bị khoảng hơn một canh giờ, nếu như mọi người có thể chờ được thì rất tốt, tối nay ta liền xem như làm thêm cho mọi người một bữa ăn khuya, thế nào?”

“Được!” Mọi người rất sung sướng mà nhao nhao đáp.

Bất luận ở ở thế giới nào, phương thức ăn mừng đơn giản nhất chính là ăn, uống, đánh cuộc, chơi gái, có phẩm vị hoặc không có phẩm vị cũng có thể đi xem một chút chuyện mới mẻ hoặc những biểu diễn mới. Nhưng ở nơi hoang dã này thì đi đâu tìm được thú vui đây, có thể ăn vào được thứ tốt thì coi như là phương thức ăn mừng rất tốt rồi.

“Lưu sư phó, xin mời đi theo ta chuẩn bị món ăn, trong đội còn có hai vị đại ca có kỹ thuật cắt rau rất tốt, cũng xin mời đi cùng để giúp cho ta, mấy huynh đệ rảnh rỗi khác thì giúp ta đi tới bên cạnh suối để lấy đá cuội, rửa thật sạch rồi mang về .” Ninh Tiểu Nhàn bắt đầu chọn người, nói đùa sao, đây là bữa tiệc lớn của hơn hai trăm người, nàng chỉ có một mình thì làm sao có thể loay hoay làm kịp được. Nếu như Lưu Nhất Diện đem nàng đẩy vào hố này thì nàng cũng phải đem hắn dụ dỗ cùng mới được.

“Đá cuội?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên nghe thấy được nấu cơm còn cần cùng tới cái này, thật sự thú vị, lập tức ba bốn người cười hì hì đứng dậy để đi nhặt.

Lưu Nhất Diện hớn hở đi tới, đi theo phía sau hắn còn có ba tên người làm trong đội tiểu nhị, bình thường cũng là một tay đao tốt, hôm nay vội vàng đi theo làm việc lặt vặt cho nàng.

Hôm nay ta cũng có người làm thủ hạ rồi, nàng chỉ vào đầu trâu rừng kia, mềm mại nói: “Đem thịt vai này , sườn, thịt thắt lưng cùng với đầu, thịt xương sườn toàn bộ khoét xuống cho ta đi !”

“. . . . . .”

Lưu Nhất Diện làm đồ ăn quá keo kiệt rồi, đầu trâu rừng này chỉ bị khoét đi phần chân trước, thịt tốt ở đầy người vẫn còn, cũng tiện nghi cho nàng, thịt tươi dưới loại tình huống trời nóng như thế này thì không nên để quá lâu nên nàng cũng không khách khí.

Chỉ huy mấy nhân công lao động đơn giản làm cùng với mình, sau đó đem thịt trâu rừng thái thành từng miếng thịt có độ dày khoảng ba millimet , không thể quá dầy cũng không thể quá mỏng. Không sai. Nàng lại muốn đạo văn tác phẩm của các đầu bếp lớn rồi, lúc này nàng làm chính là “Thịt bò bung đá cuội ” .

Thịt trâu rừng so ra thì cứng hơn, nên phải lấy phần thịt non nhất là thịt vai cùng với thịt bắp lưng, thịt bụng, như thế thì món ăn này mới có thể ăn ngon được. lúc này liền nhìn ra được kỹ thuật thái rau của mấy người này rồi, chỉ vèo vèo cái mà cắt thịt như bay. Nàng cũng không biết tay nghề dùng dao của mình ở trong mắt của người khác cũng được coi như là bất phàm, hạ đao như gió, mỗi tấm đều có độ dày như nhau, bày ở trên bàn nhìn vô cùng đẹp mắt. Trong hai mươi mấy ngày gần đây Trường Thiên huấn luyện nàng vô hình cũng khiến cho tay của nàng ổn hơn, mắt cũng nhanh mà mạnh hơn, kỹ thuật thái rau tất nhiên cũng nâng cao lên một bước.

Đám người đi lấy đá cuội đã trở lại, nàng liền đuổi mấy người họ đi lấy rau dưa, sau đó đem miếng thịt cắt xong dùng thêm phấn hoa tiêu, cây thì là cùng với mười ba loại hương liệu tự chế, vừa nghe Tiếu Tử kể chuyện xưa lại vừa xoa bóp những miếng thịt ở trong chậu này. vì thời gian quá ngắn mà lại khiến cho miếng thịt nhanh ngon miệng thì phải bóp sơ qua mới được.

Dọc theo con đường này, nàng từ trong rừng cực khổ lấy ra không ít thảo dược gia vị để rửa, phơi và mài thành phấn, hôm nay thì hay rồi một lần phải xài hết, đợi tới sáng mai trời sáng lại cần phải cần cù tích cóp từng tí một.

Trong doanh địa mọi người thúc giục Tiếu Tử giải thích những băn khoăn ở trong lòng mình: “Tu sĩ mũi trâu kia không phải là có pháp khí hộ thân rất lợi hại sao ? Hai chủy thủ lần trước của ngươi đều không đâm vào được, làm sao mà lần cuối cùng này lại có thể thành công được ? Chẳng lẽ là linh lực của pháp khí kia đã dùng hết rồi ? ”

Tiếu Tử lắc đầu, từ trong lòng ngực lấy ra hai cây chủy thủ, đặt ở trên mặt đất.

Đây là ý gì? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn không hiểu được, nhưng đợi một lúc lâu người này vẫn không chịu mở miệng.

“Nhìn kỹ!” Tiếu Tử thấp giọng nói.

“Ừ ——, chủy thủ bày ra không giống nhau, đây là hai cây chủy thủ khác nhau?” Rốt cục có người nhìn thấu một chút đầu mối.

“Không sai. Ban đầu ta vẫn dùng cây chủy thủ đầu này, hai lần đâm tu sĩ kia cũng là một đôi chủy thủ này .” Hắn từ trong lòng ngực lại móc ra thêm hai thanh chủy thủ, tự mình ghép thành một đôi để cất kỹ, quả nhiên là hai đôi, tổng cộng là bốn chiếc chủy thủ a.

Sau đó thì sao? Trong mắt mọi người đều trông mong mà nhìn hắn, người này nói chuyện cũng quá lao lực rồi, thật sự là không có năng khiếu kể chuyện cổ tích, tiếc là nghi vấn này chỉ có hắn mới có thể giải đáp, thật là gấp gáp chết người.

“Cuối cùng đâm hắn , là một thanh này.” Hắn từ bên trong lựa ra một thanh chủy thủ để lấy cho mọi người xem.

. . . . . .

Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhất thời vắng lặng. rốt cục có người vỗ đầu một cái đứng lên: “A, thì ra là cái thanh này a ?!” Tất cả mọi người dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái mà nhìn hắn: “Một thanh kia làm sao?”

“Chính thanh dao này a, cùng với ba thanh khác đều không giống nhau!”

Đứa nhỏ đáng chết này đương nhiên là nhận được một trận đánh hội đồng.

Đặng Hạo miễn cưỡng ngừng cười nói: “Đừng đùa bọn họ, mau nói đi.”

“Ừ.” Trong âm thanh của Tiếu Tử cũng mang theo một chút nụ cười, “Thanh chủy thủ này chính là thanh chủy thủ mà ta đã đâm bị thương hùng yêu kia.”

Mọi người rốt cục chợt hiểu ra! Cái thanh này chủy thủ đâm vào vị trí cấm địa của hùng yêu, lúc đó đã mất đi linh lực pháp khí, bản thân cũng biến thành vật dơ bẩn, nhưng lại trở thành độc dược đối với những pháp khí khác, nếu cầm chủy thủ này đi phá chướng ngại của pháp khí hộ thân không khỏi quá dễ dàng sao?

Nhưng Tiếu Tử này lại lặng yên không tiếng động đâm một cái, mà trước đó đã phải tốn bao nhiêu thời gian công sức để mài mòn ý chí của kẻ địch? Hắn dùng tới thời gian hai khắc chung, không tiếc đổ một thân mồ hôi cùng với nguy hiểm bị phi kiếm bay quanh, lại dùng chủy thủ để đánh nghi binh Hoắc chân nhân tới hai lần, chỉ vì làm cho ông ta bị mất cảnh giác, khiến cho ông ta không còn cảnh giác nữa mà thôi.

Không phải một lần mà là ba lần, tới lần công kích thứ ba thì Hoắc chân nhân rốt cục cũng buông lòng cảnh giác xuống, lúc này Tiếu Tử mới có cơ hội tiếp xúc để gây khó dễ.

Sớm, chậm, nhẹ, nặng, chỉ cần có một chút xíu sơ sót thôi thì người nằm trên mặt đất không phải là tu sĩ nữa mà là Tiếu Tử rồi. Người ta sẽ đối với hắn không nhân từ giống như hắn đối xử với họ như vừa rồi.

Có người rít lên âm thanh hỏi : “Ngươi từ ban đầu đã lập kế hoạch tốt rồi đúng không?”

Tiếu Tử gật đầu. Hắn chỉ là người phàm, thân hình nhiều nhất cũng chỉ là nhẹ nhàng linh hoạt, nếu không lợi dụng được lòng khinh miệt của tu sĩ thì lấy cái gì để đấu cùng với người ta.

Người trong sân trầm mặc một hồi lâu , mọi người hiển nhiên đều nhớ lại trận đánh mới vừa rồi mặc dù không suất sắc nhưng lại nguy cơ tứ phía.

Qua thật lâu, mới có người thong thả nói: “Hoắc chân nhân đã dùng độc lên hùng yêu kia trước, Tiếu Tử ca lại dùng độc với Hoắc chân nhân ở phía sau , khiến cho chủy thủ hết lần này tới lần khác đều dính qua chất bẩn của hùng yêu kia, như vậy xem ra Hoắc chân nhân thua ở trong tay của hùng yêu a, quả nhiên là thiên lý sáng tỏ, báo ứng sẽ tới a!”

Mọi người nhao nhao nghĩ lại, không phải chính là như vậy hay sao ? Cho nên cười ầm ầm thành một đoàn.

Ninh Tiểu Nhàn cũng đang cười, không phải chỉ là bởi vì người này nói chuyện buồn cười mà là Trường Thiên ghé vào bên tai nàng nói: “Sau khi ăn xong thì đi tìm tên Tiếu Tử này để lãnh giáo đi, công phu của hắn rất thích hợp với ngươi bây giờ.”

Những người đi lấy rau dưa buồn bực quay trở lại, cũng không trách người ta , nửa đêm tối như vậy, chỉ sợ là dù có ánh trăng sáng tỏ thì muốn tìm thực vật có thể ăn được ở trong rừng cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên khi quay trở lại, trừ một chút rau dại màu xanh ra thì chỉ có nấm. Loại vật nhỏ nhắn dễ thương này cũng có mùi vị khá ngon, trước kia nàng đã từng ở trong siêu thị lấy nấm sạch thay thế cho gà để dùng.

Nhưng vấn đề là ở chỗ trong những đại gia đình thì nấm tự nhiên cũng có rất nhiều loại là nấm độc, cũng phải cảm ơn kinh nghiệm sống ở nông thôn của nàng, ở trong núi cũng có rất nhiều loại nấm nàng có thể phân biệt được. Nàng phải ở trong những loại nấm này để chọn chọn lựa lựa, cũng may, có hai loại nấm sau khi ăn xong có thể làm cho người ta tứ chi co quắp, có một loại thì có thể làm cho người ta hôn mê bất tỉnh, nàng từ đầu tới đuôi chọn đi chọn lại bốn lần để đảm bảo không có cá lọt lưới.. Đây là Lễ ăn mừng, cũng không thể vui quá hóa buồn.

Cái gì, ngươi hỏi nếu như có cây nấm nào không thể nhận biết được thì làm sao bây giờ, rất đơn giản nha, bỏ nó sang một bên, không mạo hiểm là được.

Nàng tính toán qua một khoảng thời gian, thịt bò không sai biệt lắm thì hầm được chừng nửa canh giờ rồi, hẳn là đủ rồi, kế tiếp là bắt đầu tới bước hoàn thành.

Nàng lấy một chiếc nồi khác bắc lên bếp, đem đá cuội rửa sạch sau đó bỏ vào trong đó, sau lại dặn Lưu Nhất Diện trông coi cẩn thận, kịp thời lật qua lật lại, “Đây là đá xào, việc làm thịt ở phía sau hoàn toàn dựa vào những tảng đá này nữa.” Nhiệt độ của đá cuội phải đạt ít nhất là hai trăm độ trở lên mới được.

Bản thân nàng thì muốn cho thêm dầu, cầm các thứ giống như mỡ trâu đi ép thành dầu, nếu như muốn cho thảo quả, hồi hương cùng với cây quế vào thì phải chờ đốt đến mười phần nhiệt độ sau đó mới có thể ngon được.

Đem từng món ăn đã lấy trước tiên cho vào trong chén, nhân công lao động đơn giản đem thịt bò cùng với rau dại và nấm bỏ vào trong bát cơm, sau đó Ninh Tiểu Nhàn liền đem đá cuội bị đốt nóng hổi để vào trong đó, lại tưới thêm một lượt dầu nổi lên nữa là có thể bưng đi.

Tiểu nhị lấy món ăn này nhất thời nhìn thẳng vào trong chén của mình, sau đó bưng về doanh địa để ăn, dầu ở bên trong chén kia vẫn còn sôi xèo xèo, cái này chính là dùng dầu sôi cùng với độ nóng của đá cuội trực tiếp nướng thịt cùng với món ăn cho nóng, mọi người cũng không kiêng kỵ ăn thịt sống nữa, dù sao thì đồ ăn mà Lưu Nhất Diện làm có khi còn ăn không ngon bằng thịt tươi, nhưng những thứ trong chén này….

Hắn cầm lên một khối thịt bò để nếm sau đó trầm mặc. Tất cả mọi người cũng lâm vào trạng thái trầm mặc quỷ dị, trong lòng Ninh Tiểu Nhàn vừa nhảy lên, chẳng lẽ là mình thất bại rồi ? Nàng vẫn không dám đi lấy thức ăn để thử, đây chính là một trong những điều tối kỵ của đầu bếp.

“Có phải là cảm thấy không dễ ăn hay không?”

“Ăn ngon.” Người lên tiếng đầu tiên chính là Hà Tiểu Cửu đang mơ hồ không nói rõ trong miệng “Rất non, rất thơm, đây chính là mùi vị mà ta cho tới bây giờ còn không có được hưởng qua đây, ai mà nói không dễ ăn ta liều mạng cùng với hắn. Hôm nay mới biết được thịt trâu này có thể ăn ngon như vậy.” Hắn bi phẫn mà chỉ về hướng của Lưu Nhất Diện, “Ninh cô nương, như thế này về sau chúng ta không bao giờ nguyện ăn thức ăn hắn làm nữa, như vậy thì nên làm sao bây giờ?” Những người khác rối rít tán thành, trong tràng diện nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Lưu Nhất Diện lạnh lùng nói: “Vậy các ngươi cũng đừng ăn.” Trong miệng hắn mặc dù nói như vậy, nhưng tốc độ biến mất của thức ăn trong chén ngược lại so với những người khác còn nhanh hơn hai phần.

Ninh Tiểu Nhàn cũng cười cười, tự mình lấy một chén để thưởng thức, thịt trâu này so với thịt bò được tỉ mỉ chăn nuôi từ nhỏ còn dai cứng hơn nhiều lắm, nhưng cũng may là cắt gọt mỏng, lại dựa theo yêu cầu của nàng mà cắt ngang mỗi tấm. Nếu nói “Cắt ngang dê bò cũng giống như cắt heo” , loại Phương pháp này có thể đem thịt thô cứng chặt đứt, thành sợi , khiến cho thịt trâu càng non mịn hơn.

Trực tiếp dùng dầu sôi và đá lăn để hầm chín thịt bò, có mùi vị cực ngon, cực ngon. Nếu như muốn để cho nàng nói thì mùi vị này không giống như thịt mà có chút non mềm giống như đậu hũ, hơn nữa đã được dầu sôi xào qua nhưng vẫn không thấy ngán là điều quan trọng nhất. Cục đá nhỏ có tác dụng giữ ấm rất tốt, thức ăn đã thấy đáy rồi mà đá vẫn còn ấp áp, ăn trong thời tiết này không tránh được một thân toàn mồ hôi, nhưng lại không làm người ta bỏ chén xuống được. đáng tiếc là gia vị trong tay thật sự thiếu thốn, nếu không nàng có thể nắm chắc làm được những thứ ăn ngon gấp đôi.

Tiếu Tử ăn xong phần của mình rồi đi tới trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Đa tạ.”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Là tạ ơn thuốc, tạ ơn độc hay là tạ ơn cơm?”

“Đều có.” Hắn nói xong, xoay người liền muốn đi.

“Tiếu Tử ca.” Thân ảnh phía trước dừng một chút, nàng trầm ngâm qua rồi mới nói “Ta có việc muốn nhờ.”

Tiếu Tử trầm mặc một lúc: “Như vậy hai canh giờ sau, ở chỗ này đợi ta đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.