Quỷ Thi Độc Hương

Chương 34: Một nụ hôn




Lăng Phong vừa rồi kích tình như vậy, cơ hồ có bao nhiêu kỹ xảo toàn thân đều thi triển ra. Đừng nói Liễu Cung chủ là xử nữ, căn bản chưa từng trải qua chuyện nam nữ, bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ sinh phản ứng.

Nhân tiện cũng phải nói một chút, cái khác không nói, riêng khoản “cái kia cái kia”, Phong ca tuyệt đối có thể thi lấy chứng chỉ quốc tế.

Số là năm đó dạo chơi club đêm, hắn tình cờ quen biết một tên “nam ưu”, nói trắng ra là diễn viên đóng xxx, vì vậy cũng học được kha khá tuyệt kỹ. Trọng yếu là, hắn cũng không phải trai tơ, kiếp trước chinh chiến không ít chiến trường, kinh nghiệm tuy không thể làm tông sư một phái, nhưng muốn nhận đồ đệ vẫn là dư sức.

Tiếng rên rỉ động tình của Liễu Cung chủ, giống như tiếng pháo mở màn.

Nàng ấy đã như vậy. Một không làm, hai không ngớt. Lăng Phong liền đưa tay khéo léo kéo nội khố của nàng sang một bên, ngọc môn hồng hào kiều diễm liền hiện ra, đã một mảnh ẩm ướt.

Chỗ tư mật nhất của mình bất thình lình bị khai mở, Liễu Cung chủ lập tức kinh hoàng. Nàng liền liều mạng giãy dụa, một đôi đùi tròn trịa rắn chắc không ngừng tránh thoát. Chỉ là, nàng lúc này đã suy yếu, cộng thêm cao trào thoát lực, rất nhanh

Lăng Phong dựng lấy đôi đùi ngọc, khẽ mở ra, cũng không thể chờ được nữa, áp thân tiến vào ...

- Ah!

Một tiếng yêu kiều vang lên, làm chim chóc cũng phải bay đi.

...

Cảm giác đau đớn của lần đầu bị phá thân, làm Liễu Cung chủ tỉnh táo.

Trên người nàng, quần áo đã sớm không còn một mảnh. Khóe miệng chảy ra một ít nước miếng thơm tho, cũng không biết là nàng vì khoái cảm mà không cách nào khống chế, hay là của Lăng Phong vừa rồi nụ hôn để lại.

Liễu Cung chủ muốn phản kháng, nhưng thân hình đối phương tựa như một ngọn núi, nàng căn bản không thể lay động hắn. Ánh mắt vô tình liếc xuống, lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ ở hạ thể, nàng thực sự nghĩ đến muốn chết.

- Ah! Không được ...

Liễu Cung chủ duyên dáng gọi to, nàng muốn giãy dụa. Lại phát hiện đôi đùi ngọc đã bị hắn kẹp lại, căn bản không thể động đậy. Nàng không ngừng giãy dụa kiều đồn đầy đặn. Chỉ là, nàng càng dãy dụa, ngược lại càng rơi vào bể dục.

- Ta muốn giết ngươi! Ah ...

Một đôi bàn tay như ngọc trắng muốn đánh ra, nhưng vì hữu khí vô lực mà lại chẳng khác nào đang mát xa trên ngực hắn.

Liễu Cung chủ liều mạng lắc đầu, giờ phút này nàng rất rõ ràng, chính mình đã không còn cách nào ngăn cản sự thật.

- Xin ngươi ...

Liễu Cung chủ vừa như cầu xin vừa tức giận.

Nàng giận nhất cũng không phải là hắn, mà là chính nàng.

Thân thể nàng cũng không còn đau đơn như lúc trước, mà dần dần, đang truyền đến một cỗ ... khoái cảm chết tiệt. Nàng muốn thoát khỏi hắn, nhưng đồng thời lại sợ đánh mất cái cảm giác được lấp đầy hư không đầy ma lực kia.

- Ưm!

Cầu xin còn chưa dứt, miệng nàng đã bị hắn ngăn chặn. Lại một lần nữa bị hắn bắt được cái lưỡi thơm tho, không ngừng hút lấy hương vị ngọt ngào.

Liễu Cung chủ bởi vì luyện võ trường kỳ, cặp đùi thon dài rắn chắc. Theo động tác của Lăng Phong, vừa hôn vừa động, chân nàng cũng từ từ vòng sang bên hông Lăng Phong lúc nào không hay.

...

Lăng Phong lúc này đã rõ ràng, mình đang phạm tội cưỡng gian.

Nhưng hắn không thể dừng được.

Hắn biết rõ nàng ta là cao thủ. Khi hắn quyết định tiến vào, là đã bất chấp hậu quả. Có thể xong hôm nay nàng sẽ giết hắn, cũng có thể sẽ tha cho hắn. Nhưng Lăng Phong không cam tâm chờ kết quả như vậy. Lúc này đây, Lăng Phong muốn chuyên tâm “cày cấy”, hoàn toàn chinh phục nàng ta. Là vĩnh viễn, chứ không phải chỉ mỗi lần này.

Lăng Phong một lần nữa thả Liễu Cung chủ ra đất, thừa dịp nàng thoát lực dùng sức mơn trớn.

Lăng Phong hiện tại rất thanh tỉnh, không còn mơ màng như lúc nãy.

Hắn chậm rãi ôn nhu, từng bước từng bước. Hắn biết Liễu Cung chủ là lần đầu, càng thô bạo sẽ khiến nàng sinh tâm lý phản kháng. Hiện tại tuy hắn đã vào được, nhưng cơ thể nàng ấy vẫn rất cứng nhắc, chứng tỏ nàng vẫn chống đối chuyện này.

Nhìn thấy nàng thi thoảng nhíu mày, Lăng Phong thương tiếc ôm Liễu Cung chủ, một bàn tay vuốt lấy khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói :

- Nàng mở mắt ra nhìn ta đi!

Liễu Cung chủ tuy trong tâm không muốn, nhưng giống như bị ma chú dẫn đường, không hiểu sao nàng lại thực sự làm theo.

Đôi mắt đẹp dần mở ra, ướt át long lanh.

Hai đôi mắt nhìn vào nhau.

Liễu Cung chủ trong đầu lập tức trống rỗng.

Hơi thở nóng hổi của hắn phà vào mặt nàng. Bên dưới cảm giác dị thể xâm phạm liên tục truyền lên. Đôi no đủ trước ngực cũng bị ma thủ của hắn vuốt ve nhào nặn. Cơ hồ toàn thân thể nàng không chỗ nào không bị hắn chiếm hữu. Trong đầu nàng chỉ còn đúng một tia ý nghĩ ...

“Ta ... đều là của hắn rồi sao?”

Tâm tư thay đổi, lập tức thân thể phát sinh biến hóa. Bên trong thân thể nàng, có thứ gì đó ôn hòa tiết ra.

Lăng Phong lại nhỏ giọng :

- Thả lỏng, làm theo ta.

Lăng Phong động thân.

- Ah, ưm ...!

Liễu Cung chủ cổ họng phát ra một tiếng yêu kiều, đôi mắt dần nhắm lại. Nàng chính thức ... sụp đổ, thừa nhận hắn.

Lăng Phong cấm lấy tay nàng vắt lên cổ mình. Liễu Cung chủ ôm lấy hắn xong, cũng không nỡ buông ra. Dần dần, nàng lại thành người ôm ghì lấy đối phương. Toàn thân nàng lúc này đã dính hẳn vào Lăng Phong. Bắt đầu vặn vẹo kiều đồn, nồng nhiệt tiếp đón.

Xem ra, Võ lâm từ nay về sau, xem ra đã tổn thất một vị Cung chủ thánh khiết, nhưng cùng lúc lại bổ sung một vị Lăng phu nhân.

...

Lúc này đã chạng vạng tối.

Trong rừng cây nhỏ, tràn đầy xuân sắc, mồ hôi nhễ nhại, rên rỉ yêu kiều.

Tiếng va đập của thân thể vẫn chưa dứt.

Liễu Cung chủ phát hiện, chân khí trong người nàng dường như đã bắt đầu trở lại. Nàng là siêu cao thủ, tu vi đỉnh cấp thiên hạ, chỉ một tia chân khí cũng đủ giết chết ai đó.

Nhưng là, nàng không muốn quan tâm nữa.

Đến lúc này, nàng cơ hồ đã không còn biết mình rút cục là ai, mình đang ở đâu, đang làm cái gì. Thân thể nàng đã hoàn toàn thích ứng, muốn hòa tan vào với thân thể nam nhân kia. Nàng chỉ còn biết theo bản năng phối hợp.

Lại một cỗ tinh hoa phát ra.

- Ư!

Liễu Cung chủ cả người cong vút, hai chân kẹp chặt lấy lưng Lăng Phong, đôi tay vô thức chụp lấy cổ hắn. Đôi mắt nàng bỗng trợn trắng, sau đó toàn thân vô lực mềm nhũn, tứ chi cũng tuột khỏi người Lăng Phong.

Nàng cao trào đỉnh điểm nhiều lần, cơ thể không thể thừa nhận được nữa, hôn mê bất tỉnh.

Kỳ thực, cả hai người đều không biết rằng. Lúc bọn ho thăng hoa, xung quanh không gian đã phát sinh một ít dị tượng. Thậm chí, trong thể nội mỗi người cũng đã có biến hóa khôn lường. Chính những biến hóa này làm Lăng Phong lúc mê lúc tỉnh, còn Liễu Cung chủ thì dễ dàng tan vào khoái cảm.

Đáng tiếc, nam nữ nhân vật chính đều rơi vào mê say giao hoan, không thể nhận ra nó.

...

Một lúc lâu sau.

Liễu Cung chủ động đậy, rút cục tỉnh lại.

Thân thể nàng vẫn còn đau nhức không thôi, dư triều cũng vẫn sót lại đâu đó, hai gò má màu hồng đào nhìn vô cùng mê người. Lúc này, đôi mắt nàng đã không còn trong trẻo thanh tịnh như xưa, mà bên khóe mắt đã mang theo một tia phong tình thiếu phụ.

Liễu Cung chủ ngẩng đầu, phát hiện Lăng Phong đang ngồi ngay trước mặt mình. Toàn thân hắn lõa lồ, nhưng lại nhắm mắt, giống như đang rơi vào trạng thái kỳ lạ nào đó.

Hạ thể ẩn ẩn đau đớn, Liễu Cung chủ căm thù nhìn đối phương.

Kẻ này rút cục là ai? Một tên thợ săn sao?

Hắn xem ra trẻ hơn nàng, ước chừng chỉ mới 20. Kém cỏi, xấu xí, ghê tởm, trẻ con. Thế nhưng nàng lại ...

Nàng hiểu rõ, vừa rồi mỗi tấc thân thể của mình đều đã bị kẻ này chiếm đoạt qua, bây giờ đã không còn trong sạch. Có trở về sư môn, cũng sẽ không còn được thừa nhận. Môn phái của nàng vô cùng khắc nghiệt, môn khi để thất thân cho nam tử khác, thì sẽ chịu hình phạt rất lớn.

Mỗi nỗi thống hận vô bờ nhanh chóng phủ lấy, đôi mắt nàng hiện lên nét lăng lệ ...

Hiện tại nàng đã khôi phục một ít khí lực, đã có thể nhận định thực lực đối phương. Liễu Cung chủ tin tưởng, nàng có thể giết hắn chỉ bằng một ngón tay.

“Soạt”

Bàn tay nhanh như thiểm điện đánh ra trước.

Khi ngón tay chạm vào cổ hắn, Liễu Cung chủ bỗng dừng lại.

Nàng phát hiện trên cổ hắn có vết xước. Vết xước này là chính nàng trong lúc cao trào cấu vào người hắn.

Rút cục nàng nghĩ gì đó, thở dài buông tay, lặng yên cầm lấy váy sa y phục mặc vào. Từ đầu đến cuối không phát ra một tiếng động nào.

Liễu Cung chủ muốn đứng lên, nhưng vì cao trào quá độ, thân thể không còn mấy sức lực, đôi chân như nhũn ra, hạ thể lại đau đớn. Vừa đứng dậy đã loạng choạng ngã ra đất mấy lần. Cũng may nàng ý chí kiên định, khí lực cũng đã quay lại ít nhiều, sau chốc lát vận khí tu chỉnh, rút cục cũng có thể động thân, lẳng lặng biến mất vào bóng đêm.

Rừng đêm Tần Lĩnh lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có, chỉ còn nghe tiếng côn trùng đâu đó hòa cùng tước nước chảy róc rách. Ở trên bãi đá, có bóng hình kẻ nào đó vẫn ngồi chơ vơ giữa trời.

...

Cùng lúc, bên trong trấn Vĩnh Lạc.

Tần Quyền trở về, theo sau hắn còn cả một đoàn người ngựa hàng hóa. Hắn nhìn Lăng Hổ đang đứng tấn tập Đồng Tử Công hỏi :

- Thất đệ, Tứ ca đâu rồi?

- Trong rừng. - Lăng Hổ đáp gọn lỏn.

- Trong rừng? Huynh ấy làm gì trong rừng?

Chỉ thấy một cô gái từ sau lưng Tần Quyền lấp ló.

Lăng Hổ cũng không buồn mở mắt xem là ai, vẫn thong thả đáp :

- Kiểm tra sinh tồn.

- Kiểm tra sinh tồn? - Cô gái không hiểu.

Tần Quyền liền giải thích :

- À, đây là một bài tập của Tứ ca, một mình vào rừng chơi với thú dữ.

- Hả? Vậy ... có nguy hiểm lắm không?

Tần Quyền cười đùa :

- Dao muội, không có chuyện gì đâu. Cho dù có thú dữ ăn thịt, thì cũng có con nào nhai nổi Tứ ca đâu chứ.

- Có ai nói kỳ cục như huynh không chứ?

Hóa ra người đến là Công Tôn Dao.

- Hêhê, yên tâm đi. Tứ ca trong lúc rèn luyện, có người ngắt quãng sẽ rất không thích.

- Vậy sao? Nhưng mà ...

Công Tôn Dao nhìn về phía cánh rừng. Nàng mới tới đây, nếu Tần Quyền đã nói vậy, nàng đành chờ Lăng Phong đi ra.

- Muội mới đến đây, để ta giới thiệu vài chỗ đã nhé.

Mặc lão cũng vừa từ chỗ Long Bác Khôn trở về, hỏi Tần Quyền :

- Những người này là ...?

- Mặc lão. Tin vui, họ sẽ gia nhập đoàn chúng ta đấy, là người của Bão Độc trại. Còn có, trang bị và ngựa phía sau nữa.

- Có chuyện này? Đương gia đã biết hay chưa? - Mặc lão hỏi.

- Tứ ca giờ này còn chưa ra khỏi rừng. Có điều chắc không sao đâu, đều người quen cả thôi. Vả lại, Phương đại ca cũng đã đồng ý.

Mặc lão chỉ gật đầu qua loa rồi rời đi.

Lão có một tia không vui.

Mặc lão xuất thân quân đội, điều cơ bản nhất trong quân đội là kỷ luật và phân cấp. Đại ca là đại ca, thủ lĩnh là thủ lĩnh. Về nhà là cha và con, ra trận là binh và tướng, tuyệt đối không thể lẫn lộn. Cho dù có là huynh đệ thế nào, cũng không nên tự quyết định kiểu "thượng trảm hậu tấu" như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.