Quỷ Thi Độc Hương

Chương 28: Người của ta, ai cũng không cho phép động đến (canh hai)




Coswold nổi cơn thịnh nộ. Điều đó là sự thật. Toàn bộ là thật. Gabrielle làm một con điếm. Cô ta đã lừa gạt hắn. Cô ta đã khiến tất cả bọn họ tin rằng cô ta còn trong trắng. Vẻ ngoài thiện lương ấy quá dễ qua mặt bọn họ. Khuôn mặt thiên thần và đôi mắt đó, đôi mắt tím mê hồn đó.. cô ta quá đẹp. Người nào mà chẳng cho rằng cô ta còn có gì ngòai sự vô tội đây ?

Hắn là thằng ngốc mới từng khao khát ả. Cô ta đã dâng mình cho biết bao kẻ rồi? Nghĩ đến điều đó đã khiến hắn vô cùng ghê tởm.

Coswold nhìn sang Percy để dò xét xem gã tiếp nhận cái tin này như thế nào. Một ánh nhìn kinh tởm hiện trên khuôn mặt đông cứng của gã. Cái miệng gã há hốc như thể định nói gì đó, nhưng chẳng thể thốt lên lời.

Dù có nói gì đi chăng nữa, hẳn gã không nghe thấy tiếng gầm thét của MacKenna. Vị lãnh chúa này đang hoênh hoang về danh tiếng của mình và nỗi nhục mà Gabrielle đã mang đến. Với từng lời trong tràng đả kích kịch liệt, ông ta ngước nhìn lên tường. Ông t among đợi những người Cao nguyên đang quan sát ủng hộ việc ông ta từ chối cưới Gabrielle hay sao?

“Giờ cô ta chẳng còn giá trị gì nữa,”Percy lên tiếng khi MacKenna ngừng lại để thở. “Vua John sẽ không trao hồi môn cho cô ta. Vùng đất Finney’s Flat giờ không còn trao cho ông nữa, MacKenna. Cũng như với anh, Monroe.”

“Anh nghĩ tôi còn muốn ả sao?” Monroe dộng chân xuống nền đất đến trước mặt Gabrielle. “Quỷ bắt cô ta đi.” Gã xoay người bỏ đi. Khi ngang qua MacKenna, gã lên tiếng. “Cô ta hoàn toàn là của ông, MacKenna, miễn là ông không để ý đến những lời chế giễu sau lưng ông. Ông nghe thấy lời nam tước rồi đấy. Ông có con điếm này, nhưng sẽ không có được Finney’s Flat.”

MacKenna chưa bao giờ cảm thấy sỉ nhục đến thế. Cơn phẫn nộ của ông ta trút xuống Coswold. “Anh đã biết cô ta là con điếm khi anh thỏa thuận với tôi? Phải không?”

Căm tức, Coswold bật lại, “Hoàn toàn không. Tôi đã tin cô ta trong trằng, như mọi người khác vậy. Tôi biết ông muốn có Finney’s Flat. Ông đã gọi mảnh đất đó là Glen MacKenna trước khi tôi gợi ra thỏa thụân đó rồi còn gì, và tôi muốn..”

Hắn ngưng lại giữa chừng trước khi vô tình buột ra rằng hắn đã bắt MacKenna phải kí vào thỏa thuận đó.

MacKenna không muốn ai biết về chi tiết giao kèo giữa hai bọn họ. Ông ta kéo Coswold sang một bên và xoay lưng về phía mọi người. “Anh đã yêu cầu rằng tôi đồng ý để anh gặp cô ta mỗi khi anh muốn, nhưng anh từ chối giải thích lý do. Hãy nói cho tôi, anh là một trong số những kẻ cô ta đã hiến mình phải không? Anh đã toan tính tiếp tục lên giường với cô ả hả? Cô ta là nhân tình của anh?”

Với từng lời buộc tội, vẻ mặt của ông ta càng chuyển sang tím ngắt.

Coswold gần như quên phắt đi về số vàng. Tư cách đạo đức gây sốc của Gabrielle đã đẩy mọi suy nghĩ khác sang một bên. Coswold không muốn cô ta nữa, nhưng vẫn muốn đọat lại kho báu. Tâm trí hắn chạy đua tìm ra một giải pháp. Nếu như hắn vẫn còn muốn tìm được nơi cấu giấu kho vàng, thì hắn cần phải tiếp cận Gabrielle, nhưng nếu hắn đưa cô trở về Vua John, cô sẽ tuột khỏi tay hắn. Nhà vua có thể sẽ rất tức giận đến nỗi tuyên án tử hình cô, nhưng nếu ông ta đang ở trong tâm trạng hiếm hoi dễ tha thứ, rất có thể sẽ sử dụng cô cho đến khi chán và rồi quẳng cô cho những kẻ cận thần yêu quý của mình. Dù cách nào đi chăng nữa, Coswold sẽ không thể nào tiếp cận được cô.

Percy thì không lo như vậy. trong lúc gã cân nhắc cưới Gabrielle, gã đã dự tính biến cô thành nhân tình của gã. Nỗi ám ảnh của gã không cần tới một nghi lễ cưới xin. Nếu Gabrielle bị trục xuất, cô sẽ hoàn toàn một mình, và gã có thể có cô chừng nào gã muốn. Việc gã phải làm là chờ đợi cho tới khi Coswold phủi cô đi.

Coswold đã mưu tính một kế hoạch khác, và biết chắc hắn sẽ phải làm gì. Hắn phải hành động thật nhanh vì Gabrielle vẫn còn trong tình trạng đờ đẫn. Hắn sợ rằng cô sẽ phản ứng với một sự báo thù và có thể còn tìm cách trốn đi tìm cha cô bao bọc. Hắn sẽ không để điều đó xảy ra.

“Tôi nghĩ thật mất thời gian đưa người đàn bà này trở về nước Anh và chờ Vua John quay lại. Vì thế tôi nhân danh nhà vua, quyết định số phận của cô ta ngay bây giờ.”

“Anh sẽ không giết cô ta,” Percy hét.

Bàn tay Isla đặt lên má. “Tại sao ngài lại quan tâm đến chuyện xảy ra với cô ta?” Cô ả khóc lóc. “Không thể nào ngài còn muốn cô ta.”

“Anh không bắt cô ta ngậm miệng lại được hả, Coswold? Không ai muốn nghe cô ta nói nữa.”

“Yên đi,” Coswold ra lệnh khi hắn đẩy Isla xa ra. “Percy nói đúng. Ngươi nói đủ rồi.”

“Ý tôi là, Coswold,:” Percy cảnh cáo. “Anh không được giết Gabrielle.”

Coswold cười khẩy với đối thủ. “Không, tôi sẽ không giết cô ta. TÔi muốn cô ta chịu đau khổ suốt phần đời còn lại, tuy có thể là ngắn ngủi.”

Hắn chuyển toàn bộ sự chú ý vào Gabrielle sau đó bước một bước về phía cô. Đám đông vẹt ra một khoảng rộng.

“Với quyền lực Vua John trao cho tôi, do đó tôi trục xuất cô.”

Đám đông reo hò trước hình phạt đó. Một vài kẻ vỗ tay, những kẻ khác thét lên hưởng ứng. “Trục xuất.” “Cô ta sẽ nhận những gì đáng nhận.”

Coswold chờ cho đám đông ổn định lại trước khi tiếp tục.

“Cô có hiểu không, Gabrielle? Từ giây phút này trở đi, cô là kẻ vô gia cư. Không nhà cửa, không quê hương, không vua trị vì, và không danh hiệu. Vua John cùng thần dân trung thành của ngài không còn công nhận sự tồn tại của cô nữa. Cô chẳng có gì hết.”

“Cô ta có phải tuân lời nhà vua không?” Ai đó hét.

“Không, vì cô ta không có vua.”Coswold trả lời.

“Vậy còn Nam tước Geoffrey?” Percy hỏi. “Ông ta sẽ làm gì khi nghe được con gái mình đã bị trục xuất?”

“Khi ông ta khám phá ra thì đã quá muộn rồi.”

Percy cố gắng một cách tuyệt vọng che giấu đi niềm hứng khởi của mình. Gabrielle sẽ bị buộc phải ra đi, và gã định bám theo cô. Một khi cô đã đi xa khỏi tu viện và không ai nhìn thấy được, Percy sẽ bắt cô. Gã có đủ người để chặn đám cận vệ của cô lại và áp đảo họ. Thậm chí sẽ không ai biết hay quan tâm chuyện gì đã xảy ra với cô, và nếu Percy muốn, gã có thể nhốt cô lại ngay trong lâu đài của gã cho tới lúc nào gã muốn.

Coswold cũng có ý định tương tự. “Isla, đi báo cho người hầu của ta chuẩn bị rời đi.” Hắn thì thầm ra lệnh.

Cô ta gật đầu và nhanh chóng tuân lênh. Nhưng khi bước qua người phụ nữ bị khinh miệt, cô ta chậm lại và ngẩng đầu để chỉ riêng Gabrielle chứng kiến được nụ cười quỷ quỵêt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.