Quỷ Thi Độc Hương

Chương 21: Ban đêm đến thăm chu phủ




Edit: Tùm | Beta: Kha

Hai vị đại thần mồm liến thoắng, tay không ngơi. Hai nhân vật Trai Ngầu Cầu Bại và Hoa Nhạt Mê Người choảng nhau đến trời nghiêng đất ngả, kỹ thuật ngày càng cao siêu. Chẳng qua Trai Ngầu Cầu Bại cứ thỉnh thoảng lại í ới “mục sư mục sư đâu” làm giảm đẳng cấp trận đấu.

“Xông lên hỗ trợ.”

Bên phía Mưu Đồ Bá Đạo cũng đưa ra một chỉ thị rất bất ngờ.

Phía hai người kia đang oánh nhau ác liệt, cuộc giành giật BOSS bên này cũng vào hồi gay cấn. Trên chiến trường không ngừng có người ngã xuống, thù hận BOSS vẫn bị kỵ sĩ của ba công hội dùng Khiêu Khích để giành tới giật lui. Trong cuộc tranh giành BOSS, Bách Hoa Cốc đã có phần buông lỏng dẫn đến tụt hậu, trong khi Mưu Đồ Bá Đạo giành ưu thế do Trai Ngầu Cầu Bại tiên hạ thủ vi cường lúc đầu, đáng lẽ giờ là lúc thích hợp để bình ổn cục diện nhất, thì chẳng ngờ hội trưởng lại chỉ huy nhóm DPS chủ lực tham gia vào cuộc đấu tay đôi của hai người kia để hỗ trợ Trai Ngầu Cầu Bại…

Dù không hiểu nhưng vẫn theo lệnh mà làm.

Bên này tuy có người của Bách Hoa Cốc liều mình cản trở, nhưng thực lực của Mưu Đồ Bá Đạo chả kém cạnh bố con ai. Bảo phá tan ngay thì không thể chứ tập trung lực lượng mở một đường máu thì vẫn ok.

Dưới sự chỉ huy của Tưởng Du, quân của Mưu Đồ Bá Đạo nhanh chóng tạo ra một khoảng trống, che chở mục sư thâm nhập sâu vào trận địa địch. Mục sư cũng lập tức thi triển pháp thuật thêm máu cho Trai Ngầu Cầu Bại.

“A ha ha.” Trai Ngầu Cầu Bại cười khoái chí. Người của Bách Hoa Cốc vừa thấy thế thì đồng loạt hiện emo khinh bỉ trên đầu, rồi cũng bắt đầu thêm máu cho Hoa Nhạt Mê Người.

Hai người đều được mục sư hết mực yêu thương, hai nhân vật lại không có sức tấn công bá đạo như BOSS, thành thử ra trông lúc nào cũng full máu, đánh mãi vẫn không hao.

“Đánh thế này còn gì là thú vị nữa?” Trương Giai Lạc nhìn trời.

“Ha ha, thi xem mục sư bên nào sẽ hết mana trước.” Diệp Tu bảo.

“Vô sỉ” Trương Giai Lạc không còn gì để nói. Cứ buff liên tục thế này tuy full máu đấy, nhưng chung quy chuyên gia đạn dược của hắn vẫn là giáp vải, áp lực để duy trì sinh mệnh sẽ lớn hơn cái tay kỵ sĩ da dày thịt béo kia. Nếu là đối thủ bình thường, Trương Giai Lạc sẽ dễ dàng tạo khoảng cách rồi dùng di chuyển để nhây chết đối phương, ấy nhưng trước mặt chính là một đối thủ đồng cấp đại thần thì không dễ như vậy. Mới cách xa được một chút đã bị đối phương nhanh chóng bắt kịp.

Vì vậy, Trương Giai Lạc quyết đoán không cù nhây với Diệp Tu, bỏ lại Trai Ngầu Cầu Bại và để Hoa Nhạt Mê Người chui tọt vào trận hỗn chiến giữa hai nhà công hội bên kia. Nhìn theo góc độ này thì rõ là Trương Giai Lạc cao tay hơn, chí ít muốn chạy thì chạy, ung dung vô cùng.

“Lại chạy à? Đừng thích bỏ thì bỏ người ta vậy chứ.” Diệp Tu bóng gió hô theo bóng dáng Hoa Nhạt Mê Người nhảy vào đám đông.

“Tý nữa về trị cưng.” Trương Giai Lạc cũng ung dung đáp trả, tiếp đó mang theo chiêu sát thương hoa lệ lọt vào đám đông, đợt tấn công này, người chơi thường hoàn toàn không thể ngăn cản. Hào quang sáng chói nuốt trọn vô số người chơi, người của Bách Hoa Cốc đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều cùng một team với Hoa Nhạt Mê Người để được miễn sát thương. Người của Mưu Đồ Bá Đạo thì thê thảm, hoàn toàn không đối phó nổi, họ muốn phản kích mà ngay cả đối phương ở đâu cũng không thấy.

Xét theo khía cạnh nào đó, lối đánh trăm hoa của Trương Giai Lạc là công thủ hợp nhất. Cách mà hắn phòng thủ không dựa vào kỹ năng bản thân, mà chỉ lợi dụng vầng hào quang lóe mắt chẳng có mấy tác dụng của kỹ năng. Ánh hào quang hoa lệ ấy bao trọn Hoa Nhạt Mê Người để người chơi không thể biết rốt cuộc hắn ta đang đứng ở đâu, làm sao để tấn công hắn?

Loại kỹ xảo này có phần tương tự Che Ảnh Bước, hoàn toàn không phải do hệ thống thiết lập mà do người chơi căn cứ vào thiết lập để tìm ra cách lợi dụng nó.

Tuy sát thương của một người có hạn, nhưng Trương Giai Lạc lại là một nhân vật hàng đầu về nâng tốc độ tấn công bằng thao tác, không ít chiến đội đã lấy khoảnh khắc hắn bùng nổ damage làm giáo án kinh điển để bồi dưỡng tuyển thủ mới nhà mình. Nếu chỉ liếc sơ sẽ thấy lối đánh phô trương này có phạm vi bao phủ rất lớn, nhưng thực tế thì nó vẫn có trọng điểm, mà trọng điểm đặt trên người ai thì chỉ có Trương Giai Lạc biết. Đến khi đối thủ của hắn phán đoán ra thì cũng đã ăn hành ngậm mồm.

Mà hiện giờ, số người được hắn bao phủ càng nhiều thì càng khó phát hiện ra trọng điểm tấn công, huống chi nạn nhân lại toàn là những người chơi không cùng đẳng cấp với hắn. Có người tụt máu chậm, có người tụt máu nhanh, nhưng nhìn từ trong trận thì tất cả đều bị dính chưởng, căn bản không phân biệt được ai với ai.

Với lối đánh này, đối phương càng đông càng dễ hỗn loạn.

Ngay khi người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo sắp bó tay thì đột nhiên thấy Hoa Nhạt Mê Người tự chạy ra khỏi vầng hào quang, vẫn tiếp tục tấn công nhưng không mở rộng phạm vi công kích nữa, chỉ tập trung vào một người.

Ai cũng tưởng mình sẽ đoán trúng phóc người đó là ai, thẳng cho đến khi xoay góc, tất cả đều sửng sốt.

Sao lại không phải Trai Ngầu Cầu Bại? Mà là một kỹ sĩ trong trận chiến thuộc về phe Mưu Đồ Bá Đạo. Người này chưa từng giao tranh với Hoa Nhạt Mê Người lúc nào giờ lại trở thành trọng tâm mà Hoa Nhạt Mê Người điên cuồng công kích.

“Há há, hay lắm!” Rốt cuộc Trai Ngầu Cầu Bại cũng đuổi kịp, Hoa Nhạt Mê Người lại chẳng ngó ngàng đến Trai Ngầu Cầu Bại mà chỉ cắm đầu đuổi đánh tay kỵ sĩ kia. Thậm chí ngay cả khi Trai Ngầu Cầu Bại chém hắn, hắn cũng không ngoái lại.

“Cho cái Tập Trung.” Dường như mọi người nghe thấy Hoa Nhạt Mê Người mấp máy gọi vậy, sau đó chỉ thấy công kích của hắn ập hết lên tay kỵ sĩ kia, chẳng qua kỵ sĩ không hề ngã xuống nhờ mục sư bên cạnh luôn chầu chực tiếp máu.

Là kỵ sĩ từ nhóm tinh anh của Mưu Đồ Bá Đạo, trang bị tất nhiên ngon nghẻ hơn Trai Ngầu Cầu Bại, lại có mục sư đứng bên hỗ trợ nên thoải mái trụ vững dưới cơn tấn công vũ bão. Mọi người thấy Hoa Nhạt Mê Người vẫn cứ chằm chặp tấn công kỵ sĩ thì rốt cuộc cũng vỡ nhẽ.

“Khiêu Khích, ổng bị Khiêu Khích.”

“Mau cho cái Tập Trung đi.” Bấy giờ bên phía Bách Hoa Cốc mới kịp phản ứng thì đã muộn, bên kia Trai Ngầu Cầu Bại đã hô lên “Tiếp theo”, sau đó lại có một kỵ sĩ khác từ xa ném tới một cái Khiêu Khích, Hoa Nhạt Mê Người quay đầu chạy sang phía đó. Mục sư của Bách Hoa Cốc muốn buff Tập Trung để hắn tỉnh táo, nhưng khốn nỗi hai cái Khiêu Khích nối gót nhau, kỹ năng của họ không với tới. Muốn tiếp cận còn phải hỏi quân nhà Mưu Đồ Bá Đạo đang vây trước mặt có cho không.

“Tiến lên!”

Rốt cuộc cũng đến phiên người chơi bên Bách Hoa Cốc muốn mở đường máu, nhưng tình hình giờ đã khác xưa. Ban nãy tuy Trai Ngầu Cầu Bại đơn phương độc mã solo với Hoa Nhạt Mê Người trong trận địa của Bách Hoa Cốc, nhưng chẳng ai tấn công Trai Ngầu Cầu Bại trừ Hoa Nhạt Mê Người cả.

Mà lúc này, Hoa Nhạt Mê Người bị Khiêu Khích kéo vào giữa Mưu Đồ Bá Đạo lại chẳng được đối xử tử tế như thế. Vừa mới chui vào ổ địch, Trương Giai Lạc đã nghe thấy Diệp Tu vô lại hô hào: “Giết nó, còn ngại ngần gì nữa.”

Người của Mưu Đồ Bá Đạo ùn ùn bổ nhào về phía Hoa Nhạt Mê Người, một chuyên gia đạn dược thì máu dày được bao nhiêu? Hơn nữa lại trúng phải kỹ năng Khiêu Khích, không gian hoạt động bị hạn chế, cơ bản không có cách nào tránh né, nên dù có trụ lâu hơn người chơi thì cũng nằm sấp như thường.

“Làm tốt lắm, nó tạch rồi, tất cả đừng đứng đây nữa, mau mau đi đánh BOSS mới đúng.” Hoa Nhạt Mê Người vừa nghẻo, Trai Ngầu Cầu Bại đã xuất hiện ngay giữa vùng giao tranh của Bách Hoa Cốc và Mưu Đồ Bá Đạo diễn vai người hòa giải.

“Móa, đập nó.” Ai ngờ người chơi Bách Hoa Cốc vừa hay tin đã nổi bão. BOSS là cái gì? Đách quan tâm, cái mặt thằng cha Trai Ngầu Cầu Bại trước mắt này đáng hờn hơn BOSS nhiều, và thế là mọi người lũ lượt dập tất cả những kỹ năng gì có được lên người hắn mặc cho bản thân mình cũng bị tấn công.

Dù là kỵ sĩ chuyên nghiệp đi chăng nữa cũng cân thế nào được sức tấn công ồ ạt của đám đông, Trai Ngầu Cầu Bại ôm đầu lẩn như chạch, chỉ khổ cho nhóm người chơi đứng gần hắn bị vạ lây. Phản ứng hơi chậm tí thôi đã tắt điện dưới cơn sóng tấn công tới tấp.

“Chả bình tĩnh gì cả.” Diệp Tu vừa chạy vừa thở dài, chạy tới đâu người chơi cũng phải ngước nhìn hắn tới đó. Gã này đúng là hào quang thù hận, có thể khiến đối phương phải liều mạng tấn công thì rốt cuộc năng lực phải cỡ nào chứ?

“Tình hình BOSS thế nào rồi?” Trai Ngầu Cầu Bại nhanh chóng rút khỏi tiền tuyến, chạy thẳng đến bên Du Phong Điện của Tưởng Du. Đổi vai nhanh vô cùng, vừa mới xử lý xong Hoa Nhạt Mê Người thì bỏ luôn PK chạy đến chuẩn bị cướp BOSS.

“Luân Hồi đang tạm chiếm phần thắng.” Tưởng Du cũng câm nín một hồi mới nói.

“Láo quá, để tui đi cướp về, kỵ sĩ đâu theo anh nào.” Diệp Tu hô.

Nhóm kỵ sĩ hoảng sợ nhìn hắn. Vừa nãy mấy người đứng cạnh Trai Ngầu Cầu Bại đều bị dính AOE chết cả, hào quang thù hận cỡ này thì ai mà dám đứng gần hắn ta cơ chứ?

Ai dè cái tay có hào quang thù hận trên người này tự động hỏi ý kiến hội trưởng bên họ luôn, “Để kỵ sĩ và mục sư vào team của tui được không?”

“Được.” Tưởng Du đáp ứng cái rụp, lập tức chỉ huy thay đổi vị trí team, tất cả kỵ sĩ và mục sư tạo thành một team, sau đó thêm Trai Ngầu Cầu Bại vào.

“Tất cả kỵ sĩ nghe chỉ đạo của tui, tạm dừng Khiêu Khích.” Trai Ngầu Cầu Bại chỉ huy.

“Hả?”

“Chờ Khiêu Khích của mọi người CD xong, sau đó nghe tui chỉ huy trực tiếp cướp BOSS về.” Trai Ngầu Cầu Bại giải thích.

“Làm sao được?” Tất cả đều không tin, kỵ sĩ công hội nhà người ta cũng có chết đâu, ông một cái đối phương một cái, cuối cùng cũng chỉ giằng co được thôi.

“Thế mới phải nghe tui chỉ huy.” Trai Ngầu Cầu Bại đáp một câu vô cùnggợi đòn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.