Quỷ Tâm Nan Án

Quyển 2 - Chương 8





"Ngài nhận ra là ai tới sao?" Bần đạo hỏi.

"Quan chỉ huy Tạp Đặc quốc vương, là lão sư nhập môn của bằng hữu ta, mà vị bằng hữu đó của ta cùng ta và cả Ni Cổ Lạp Tư ở tại học viện được xưng là Thiết Tam Giác –Tây Tư Nhĩ* Tạp Đặc" Phụ thân nói.

"Chính là đệ đệ của quốc vương Tạp Đặc, tên gọi Huy Hoàng Hổ Vương Tây Tư Nhĩ* Tạp Đặc thân vương?" Ta nghi hoặc liền hỏi.

"Ân, chính là hắn, lão nhân này kêu là Y Nại Nhĩ, nguyên là một gã nô bộc, về sau ở trong chiến tranh đột nhiên biểu hiện xuất sắc, được phong làm tướng quân, Tây Tư Nhĩ học khóa quân sự vỡ lòng chính là do hắn dạy. Tây Tư Nhĩ*Tạp Đặc đối với hắn phi thường kính trọng, ta cũng đã từng gặp qua hắn, ấn tượng đối với hắn phi thường tốt, hắn là quân nhân ưu tú. Lẽ ra, hắn ở loại cấp bậc tướng quân này sẽ không đến tham dự đến cái loại chiến đấu đến chết mới thôi như thế này" Phụ thân lắc lắc đầu nói.

"Nhất định là hắn đã đắc tội với người nào rồi!" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Xưa nay ít nhiều danh tướng đều chết dưới sự ám toán của đám tiểu nhân mà. Chỉ sợ hắn cũng không thoát khỏi định luật đó ha?"

Bần đạo nghĩ thầm, chỉ mong lão tướng quân đáng thương này có thể sáng tạo ra một kỳ tích.

Đột nhiên, bên dưới truyền đến tiếng hoan hô vang trời, bọn kỵ sĩ của Tạp Đặc quốc vương dưới sự xuất động của lão tướng quân. Bọn họ quơ quơ vũ khí, hò hét lên: "Tạp Đặc vạn tuế"

"Thật sự là những người đáng yêu a" Quốc vương thở dài, "Sắp chết còn có thể hoan hô gì nữa"

"Ta thấy cũng không nhất định ha! Hiện tại ít nhất Tạp Đặc còn có một tinh thần dũng cảm" Bần đạo nói.

Sau đó, dưới sự chỉ huy của lão tướng quân, bọn họ xếp thành một trận pháp phòng thủ hình tam giác.

"Ai! Dũng khí của bọn họ??" Quốc vương khinh thường nói: "Có bản lĩnh thì tiến lên đi? Rõ ràng vẫn còn khiếp sợ"

Bần đạo chẳng muốn tái để ý gã ngu ngốc này. Kỳ thật biểu hiện của lão tướng quân làm cho bần đạo bội phục thật sự. Ở chiến lược miệt thị địch nhân, sĩ khí có thể tăng lên. Còn tại chiến thuật tôn trọng địch nhân, lại biết rõ nếu chính diện đối công không phải là đối thủ, liền lựa chọn cái trận hình phòng thủ như vậy, đúng là chớp lấy thời cơ. Việc này tuyệt đối là lựa chọn thông minh. Nhân tài a! Bần đạo thở dài, có lẽ hắn thật có thể xoay chuyển càn khôn cũng nói không chừng!

Theo đó là một tiếng hiệu lệnh vang lên, chiến đấu chính thức được mở màn.

Quan chỉ huy của Tạp Đặc quốc vương ở bên trong Tam Giác Trận chậm rãi tiến về phía trước. Ngược lại, Mỹ Cách Lam đế quốc bắt đầu một trận thế xung phong bằng tốc độ cao nhất là chạy như điên về phía trước, cần phải ở trong thời gian ngắn gia tốc lớn nhất, lấy lực lượng cự đại chọc thủng trung quân đối phương.

Ngu ngốc! Đây là bần đạo đánh giá đối với quan chỉ huy của Mỹ Cách Lam đế quốc. Hắn hiển nhiên đối với lực đánh bộ đội của mình quá mức tự tin, mà có lẽ hắn cũng rất khinh thường kỵ sĩ của Tạp Đặc quốc vương. Tóm lại, hắn không có phân ra hai cánh để bảo vệ chính mình. Cứ như vậy toàn lực đánh sâu vào trung quân đối thủ. Nói thế, kết quả chỉ có hai loại, hoặc là hắn vượt qua, sau đó có thể thoái mái làm cho hai cánh của đối thủ chia cắt. Như vậy, hắn có thể lấy được một chiến thắng tuyệt đối.

Hoặc là, hắn không có vượt qua, bị hai cánh đối thủ vây kín, như vậy, hắn sẽ lâm vào tình cảnh cực kỳ bất lợi. Thua trận cũng không phải là không có khả năng. Nếu bần đạo chỉ huy, như thế nào cũng muốn phân một số bộ đội ra hai cánh, bằng không, vạn nhất không đột phá được, xảy ra chuyện thú vị có thể rất lớn đây!

Song phương có hơn mười vạn người đang chăm chú giao phong. Hiển nhiên bộ đội Mỹ Cách Lam đế quốc, vô luận là trang bị hay huấn luyện so với kỵ sĩ của Tạp Đặc quốc vương đều cao hơn một bậc. Tại chiến tuyến hai đoàn quân giao tranh đang đuổi dần về phía quân đội Tạp Đặc. Mà thương vong ở bên phía Tạp Đặc rõ ràng so với Mỹ Cách Lam đế quốc nhiều hơn một chút.

Chẳng qua, cái này quyết không có nghĩa là thắng lợi bắt đầu nghiêng về phía Mỹ Cách Lam đế quốc. Bọn kỵ sĩ Tạp Đặc quốc vương vào lúc này lại biểu hiện ra dũng khí kinh người, cho dù bản thân đã bị đánh bay xuống ngựa vẫn giãy dụa ôm lấy vó ngựa đối thủ mà chết, thậm chí còn muốn cắn một miếng thịt. Còn có kỵ sĩ ôm lấy địch nhân cùng nhau nhảy xuống ngựa, sau cùng bị mấy ngàn vó ngựa giẫm lên nát như tương. Đối mặt với đối thủ thấy chết không sườn lòng, bất luận kẻ nào cũng đều không lạnh mà rung.

Quan chỉ huy Mỹ Cách Lam đế quốc cũng chính là như thế: "Điên rồi! Bọn họ tất cả điên rồi?"

Chẳng qua, đám bộ đội tinh nhuệ được đại đế quốc phái đi, hắn còn chưa đến nỗi thất hồn lạc phách. Nhìn thấy đột kích chính mình bị cản trở, mà đối thủ lại bắt đầu vây công chính mình. Hắn quyết định thật nhanh, chính tự mình xuất thủ. Là một Hoàng Kim đỉnh cấp, hơn nữa bên người hắn là một đoàn đội cao thủ cấp Bạch Ngân đỉnh phong. Hắn có nắm chắc đánh vỡ đạo phòng tuyến cuối cùng của đối thủ. Một khi đột phá thành công, không phải mấy tên gia hỏa điên cuồng kia sẽ chờ đợi chính mình tới làm thịt sao. Hắn trong lòng thậm chí cũng đã bắt đầu dâng lên ý niệm phong thưởng đủ dày sau khi giành thắng lợi.

Nhưng mà, sự thật luôn tàn khốc. Lão tướng quân một khi đã có lá gan làm như vậy, tự nhiên có sự chuẩn bị vẹn toàn. Tuy rằng, bên người lúc này không có một ai, cơ hồ không có cao thủ sử dụng đấu khí. Dù sao bọn họ tới đây đã là chịu chết. Những cao thủ chân chính đều rất giá trị thì đã được quốc vương điều đi hết rồi. Nhưng mà, chỉ cần còn hắn ở đây, hắn tựu tuyệt đối không thể để cho Mỹ Cách Lam đế quốc đột phá đến trung quân chính mình. Trừ phi hắn chết đi!

Sau khi quan chỉ huy Mỹ Cách Lam đế quốc mang theo tâm phúc xông lên, lão tướng quân liền uống hết một bình dược tề, và dũng cảm thẳng tiến về phía trước. Ngay sau khi đến trước mặt kỵ sĩ đã bị quan chỉ huy đối phương đánh chết, hắn xuất thủ.

Một kiếm hoa lệ đến cực điểm làm cho toàn trường khiếp sợ. Quan chỉ huy là Hoàng Kim đỉnh phong bị một kiếm chém bay ra xa vài thước, hộc máu ngay đương trường, trực tiếp ngất xỉu.

"Kiếm Thánh?" Phụ thân kinh ngạc hô lên.

"Chung Cực Cuồng Hóa Dược Tề" Bần đạo hồi đáp: "Hắn ở tuổi này mà phục dụng là chết chắc rồi. Hơn nữa nhiều nhất cũng kiên trì được khoảng 20 phút thôi"

"Chừng đó là đủ rồi" Phụ thân nói.

Cũng đúng ha, đích xác vậy là đủ rồi. Lão tướng quân sau khi chém bay quan chỉ huy, thần uy phấn khởi, làm cho mười mấy tên cao thủ đối phương đều dừng lại. Bởi vì, bọn họ nhìn thấy kết cục của quan chỉ huy, nên chính mình cũng không dám … xông lên, vì thế chỉ có mấy người trốn tránh không kịp liền bị đánh chết, số còn lại hoàn toàn chạy thoát! Nhưng, ở trong cái loại chiến trận này, nào có cái địa phương gì để cho bọn hắn trốn a? Bị lão tướng quân đuổi theo và cũng giết chết thêm vài người.

Đúng lúc này, quan chỉ huy Mỹ Cách Lam đế quốc đã tỉnh lại, hắn lớn tiến chỉ huy vài câu. Sau đó hắn mang theo mấy cao thủ cường đại quấn quanh lão tướng quân. Không cần công, chỉ cần thủ. Mà các cao thủ còn lại bắt đầu hướng xung quanh tiến hành chém giết.

Tuy rằng, lúc trước bị dây dưa, làm cho tiên cơ của bọn họ mất hết, và hoàn toàn bị người ta vây quanh. Nhưng sau khi hơn mấy cao thủ gia nhập, tình thế lập tức không giống như trước. Bọn họ là đại đô cấp chiến sĩ Bạch Ngân, nhiều kinh nghiệm sa trường, chống lại bộ đội Tạp Đặc quốc vương chỉ là nhị lưu, tuyệt đối lấy một chọi mười. Làm cho vòng vây quân đội Tạp Đặc quốc vương bị đánh tan một cách rất đơn giản. Ta dám cá, cho dù quốc vương Tạp Đặc có phái ra hơn mười Thanh Đồng chiến sĩ, bọn họ cũng nhất định thắng, đáng tiếc a! Hiện tại sợ là rất khó có thể làm được. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Lão tướng quân sau khi bị mấy tên cao thủ đối phương quấn lấy, cũng hiểu rõ, mắt thấy vòng vây bị phá thì không thể kiềm chế được. Liều mạng bị chém đứt một cánh tay, làm cho bốn gã cao thủ đang quấn quanh giết đi hai người, thừa dịp hai gã kia tự bảo vệ lấy chính mình, vọt qua địch nhân cạnh đó, bắt đầu liều mạng dụng đại chiêu đối binh lính đối phương tiến hành chém giết. Lấy hắn kinh nghiệm chém giết nhiều năm trên chiến trường, phối hợp với tu vi đấu khí hiện tại là Kiếm Thánh. Như hổ nhập bầy sói, mỗi một kiếm phong hoa lệ xuất ra, đều có mười mấy người bị chém giết. Vẻn vẹn vài giây đồng hồ đã giết không dưới trăm người. Dũng khí của binh lính đối phương đều bị sự chém giết điên cuồng của hắn dọa cho chết khiếp. Tất cả đều thét lên bỏ chạy trốn, không ngờ rằng là tách ra khỏi trận hình của chính mình.

Sau đó là tiện nghi cho binh lính của Tạp Đặc quốc vương, bọn họ bắt đầu đại phát thần uy, dũng cảm chém giết đám địch nhân đang rối loạn.

Quan chỉ huy cũng hiểu được. Hiện tại còn muốn quấn lấy lão tướng quân một lần nữa ở chỗ sâu nhất trong loạn quân là không có thể. Hơn nữa cũng đã muộn rồi, hắn đưa ra quyết đoán, mang theo đám cao thủ còn lại, bắt đấu hướng binh lính Tạp Đặc quốc vương chém giết. Hai bên bắt đầu một trận đấu chết chóc, một bên là một gã Kiếm Thánh, một bên là mấy tay cao thủ Hoàng Kim.

Đến cuối cùng, binh lính bình thường đều không tránh khỏi vận mệnh bị giết hại. Trên tràng đấu, ở bên Tạp Đặc quốc vương chỉ còn lại là một gã tướng quân đã cụt tay, hơn nữa, sinh mệnh của hắn còn vẻn vẹn không đến 5 phút thời gian. Mỹ Cách Lam đế quốc còn có quan chỉ huy cùng 7 tên thủ hạ, ngoại trừ quan chỉ huy bị nội thương ra, số người còn lại có trạng thái rất tốt.

"Ngài thắng được liền nhận được sự tôn kính của ta, tướng quân các hạ!" Quan chỉ huy Mỹ Cách Lam đế quốc hướng đối thủ đối diện thăm hỏi.

"Ngươi cũng không tồi, tiểu tử!" Lão tướng quân thở hổn hển một hơi đáp.

"Ta sao biết được ngài vì cái gì mà liều mạng như vậy chứ? Dù sao các ngươi cũng không phải thua một lần" Hắn kỳ quái hỏi.

"Nguyên nhân chính là. Ta không thể cho phép tổ quốc của ta luôn luôn nhận thất bại, cho dù, ta dụng sinh mệnh chính mình để trả giá, cũng muốn thắng bằng tôn nghiêm của bản thân" Lão tướng quân trong lời nói truyền thêm vào ma pháp, lập tức truyền đi toàn bộ tràng đấu, trong khoảng khắc, những tiếng người gào thét cũng không thấy đâu. Giữa sân chỉ là tràn ngập một loại cảm giác áp bức!

"Lần nữa hướng ngài tỏ vẻ kính ý. Chúng ta cũng có cái lý do là không thể thất bại. Như vậy mới làm cho chúng ta dụng huyết nhiệt sôi trào để chiến đấu, để biểu đạt tín ngưỡng tôn kính lẫn nhau"

"Tốt lắm! Tướng quân, ngươi cũng là đối thủ đáng giá tôn kính" Lão tướng quân quát: "Đến đây đi"

"Hoàng gia quân cận vệ. Vì Mỹ Cách Lam! Tiến công!" Quan chỉ huy cùng người của hắn đồng thanh hô lên.

"Hoàng Hổ quân đoàn! Vì Tạp Đặc! Tiến công!" Cùng một lúc lão tướng quân cũng rống ra lời thề ở trong tâm.

Song phương đồng loạt phóng tới. Tám người Mỹ Cách Lam đế quốc chia làm bốn hàng, mỗi hàng 2 người, tả hữu giáp công lão tướng quân. Mà quan chỉ huy Mỹ Cách Lam đế quốc lại đến trước nhất, Bọn họ những người này cũng trừng hai con mắt lên, nắm chặt vũ khí. Thần sắc trên mặt dữ tợn, tuy vẻn vẹn có mấy người, lại phát ra sát khí giống như vạn mã ngàn quân.

Lão tướng quân tuy chỉ có một mình một ngựa, nhưng mà hắn cả người lóe ra kim quang đấu khí, hơn nữa khí thế khôn cùng, dưới thanh thế đó không ngờ không chút rơi vào hạ phong.

Song phương cũng nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt công phu đánh giáp lá cà. Giống như hai khối lưu tinh va chạm vào nhau, kim sắc đấu khí ở bốn phía phát tán ra dày đặc, giống như trong đêm đen phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, một quang mang quá mức sáng chói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.