Qúy Phi Giá Lâm

Chương 10: 10: Hồi 8 Mọi Người Đều Đã Trở Thành Người Lớn 2




Ghế ngồi được hạ thấp xuống sáu mươi độ, Từ Yến Thời ngả người ra sau còn Hướng Viên nằm trên người anh, đêm tối nặng nề bao trùm nóc xe.

Nghe thấy thế, nụ cười của cô lập tức đông cứng, bàng hoàng nhìn anh, không đáp lời nào.

Anh hạ cửa kính xuống, cúi đầu cười khẽ trào phúng: “Đã bảo là em không thích nghe mà.”

Hướng Viên nhìn thẳng vào anh, thấp giọng đáp: “Em chưa nghĩ đến.”

Từ Yến Thời tiện tay lấy sô cô la trong hộc ra: “Vậy cứ từ từ mà nghĩ.”

“Nếu em nói, cả đời này em không định kết hôn…”

Trong lòng cô không chắc, do dự nhìn anh, thấp giọng nói.

Động tác trên tay anh khựng lại, khẽ ngước mắt lên nhìn, ngay sau đó lại bình tĩnh bóc sô cô la ra nhét vào miệng cô, dứt khoát chặn lời còn sót lại. Từ Yến Thời khoanh tay, trong mắt như có dòng suối róc rách dịu dàng, anh nhìn cô miệng đáp một nẻo: “Ăn ngon không?”

Hướng Viên bị bịt lời thì tức giận, nhưng vẫn gật đầu đáp, “Ngon lắm.”

Anh lại quay đầu tìm bật lửa với thuốc, kẹp vào giữa ngón tay cúi đầu châm thuốc, ngay sau đó giơ tay ra ngoài cửa xe, đốm đỏ hỏn sáng rõ trong gương chiếu hậu, khói xanh lượn lờ giữa tay anh.

Đậu xe dưới vòm cây, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên nóc xe.

Hướng Viên cảm thấy bình thường mọi thứ xung quanh thật cao thật to, cây bạch dương đứng im trong không khí trầm lặng, nhưng vào lúc này, chỉ vì sự có mặt của anh mà bắt đầu trở nên xanh tươi dồi dào, như thể thấy được nó đang đâm chồi.

Cô cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng nhịp tim mạnh mẽ của anh, khiến trái tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài.

Người đàn ông ở trong gương đang ngả người trên ghế, khoác tay dọc theo cửa sổ, ngón trỏ búng nhẹ vào thuốc lá, thờ ơ cười hỏi: “Vậy muốn yêu đương với anh cả đời hả?”

“Không phải ý đó ——”

Còn chưa nói xong, Từ Yến Thời đã gật nhẹ đầu như sáng tỏ, hít một hơi thuốc, lạnh lùng ngắt lời cô: “Vậy là còn muốn yêu đương với người khác?”

“…”

Hướng Viên nằm trên người anh lâu nên bị tê, muốn ngồi dậy thì lại bị anh đè xuống ấn vào lồng ngực, bên tai là câu chất vấn trầm trầm của anh: “Hỏi em muốn yêu ai?”

Cô chẳng buồn ngồi dậy nữa, dứt khoát vùi đầu vào ngực anh, buồn bực nói: “Không ai hết, chỉ là em không muốn kết hôn.”

Từ Yến Thời không nói nữa mà dập tắt thuốc, xoa mái tóc xù chôn trước ngực mình, đẩy người dậy.

“Được, anh biết rồi.”

“Anh muốn kết hôn ạ?” Cô dè dặt hỏi ngược lại.

“Bình thường,” Anh nhìn cô đáp, “Không giống người theo chủ nghĩa độc thân như em, gặp người thích hợp thì sẽ kết hôn, nhưng không phải vì chuyện kết hôn mà cưới một ai đó.” Nói đến đây, anh mỉa mai cười bảo: “Có thể lúc trước sẽ có băn khoăn, ví dụ như Từ Thành Lễ, anh mà không kết hôn thì thằng bé sẽ nảy sinh vài vấn đề. Hoặc ví dụ như người kia, phải chu toàn giữa người thân họ hàng. Nhưng bây giờ, lại rất thoải mái.”

Hướng Viên xót xa ôm anh, “Từ Yến Thời, nếu em muốn kết hôn, nhất định em sẽ theo anh chứ không theo người khác.”

Cô nằm xuống bên tai anh, giọng trong trẻo chạm thẳng vào trái tim anh một cách bất ngờ, như đổ vào cát sỏi từ từ lấp đầy anh.

Cả chiếc xe bỗng bị bao trùm bởi ý lạnh mỏng manh.

Chẳng biết Từ Yến Thời đã đóng cửa xe từ lúc nào, trong buồng xe chật hẹp là tình triều dâng cao. Gió thoang thoảng thổi đến mang theo những lời thì thầm của đôi tình nhân.

Hai người say sưa ngấu nghiến hôn nhau, răng môi dây dưa hô hấp dồn dập, lại nghe thấy anh hỏi như mất kiểm soát, “Thật? Hay chỉ là dỗ anh?”

“Là thật.”

Hướng Viên bị hôn tới mức mơ màng, vô thức gật đầu. Cô bị đè lên vô lăng, chỉ có thể ôm chặt lấy đầu anh.

Chợt ngoài xe có ánh đèn pin tròn trịa vụt qua, có người nhìn về bên này. Từ Yến Thời lập tức với lấy áo khoác che đầu cô lại.

Bảo vệ đi vòng một vòng, nhìn thấy cảnh đấy thì nghĩ cũng biết là đã xảy ra chuyện gì, bèn lúng túng xoay người rời đi.

Hướng Viên lặng lẽ xốc áo lên như cô dâu vén khăn voan, để lộ đôi mắt lấp lánh, vừa định hỏi đã đi chưa thì lại thấy anh cười cười nhìn cô, như có dòng nước đen dâng trào khiến tim cô đập thình thịch.

“Em vào nhà đây.” Cô kéo áo xuống.

Anh lại ném áo khoác ra băng ghế sau, ừ một tiếng, “Anh cũng đi đây.”

Hướng Viên như sực nhớ ra điều gì đấy, “Tối nay anh cá cược gì với Lý Dương vậy?”

Anh mở cửa xe: “Cá xem Hứa Diên có bạn trai không.”

“Anh biết hả?” Hướng Viên cũng chỉ mới biết chuyện này gần đây, cô leo xuống ghế lái, hai chân giẫm lên đất, “Lý Dương bẫy anh đấy, cậu ta biết Hứa Diên có bạn trai lâu rồi. Anh phải cá em có bạn trai không mới đúng, như thế anh thắng chắc.”

Anh cũng bước xuống xe, nhéo mũi cô nói, “Không phải vì em vẫn chưa ăn no sao?”

Cô bừng tỉnh, vỗ đầu một cái, “Không phải anh cố ý cá cược vì em đấy chứ?”

Từ Yến Thời cười cười, đóng cửa xe lại: “Giờ mới nhận ra hả? Anh và Hứa Diên cùng đi vào, bạn trai cô ấy chở cô ấy đến.”

Không phải Lý Dương bẫy anh, mà là anh để Lý Dương “bẫy” anh.

Lòng Hướng Viên rung động, lại không kiềm chế được nhón chân hôn anh, lưu luyến ôm mặt anh nói: “Đi thật nhé.”

Từ Yến Thời sờ mặt cô không nói gì, sau đó dựa vào cửa xe hút thuốc, đợi cô lên lầu rồi mới lái xe rời đi.

***

Xe phóng vụt như bay trên con đường thênh thang, Từ Yến Thời đạp lút cần ga, như thể muốn bỏ lại mọi thứ ở phía sau, lao nhanh ra khỏi ngoại ô. Lướt qua những bụi cây cao thấp um tùm ở ven đường, khiến chúng nó kinh động giật mình nghiêng theo!

Người đầu tiên phát hiện ra điều không đúng là Lâm Khải Thụy.

Đêm đó Từ Yến Thời lái xe anh ta nên hành trình xe đều được ghi lại trong điện thoại. Lúc bấy giờ đã gần một giờ sáng, Lâm Khải Thụy gọi cho Từ Yến Thời ba cuộc nhưng anh không nghe máy, hai cuộc trước toàn bị ngắt máy.

Lúc Lâm Khải Thụy gọi cuộc thứ ba, giọng nữ lạnh lùng nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Trong lòng anh ta mơ hồ có dự cảm xấu, có lẽ vì hiểu rất rõ Từ Yến Thời, lần đầu tiên có cơn rùng mình từ đáy lòng, cũng là lần đầu tiên huyệt thái dương trên đỉnh đầu giật giật không ngừng. Thế là anh ta rút điện thoại ra, mở hành trình xe lên cho lão Khánh nhìn, “Giờ này thì họp lớp cũng nên xong rồi mới phải, vì sao chưa về? Sao xe lại chạy ngược hướng thế này?”

Mấy người lão Khánh đang đánh bài, bàn tay múp máp cầm lá bài lơ đãng nhìn lướt qua, vị trí kia quá mức quen thuộc: “Lão Từ đến nhà Phong Tuấn làm gì thế? Không phải họp lớp xong rồi sao? Tối nay không về hả?”

Phong Tuấn?

Trong đầu Lâm Khải Thụy nổ tung, không nói hai lời lập tức bỏ bài xuống: “Xảy ra chuyện rồi!”

Mấy người còn lại trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt mù mờ.

“Tiểu tử Phong Tuấn là bạn trai cũ của Hướng Viên, các cậu không biết chuyện này hả?” Lâm Khải Thụy gãi đầu.

Mấy người lão Khánh giật mình, kinh ngạc tìm kiếm câu trả lời trên mặt nhau, nhưng rõ ràng ai ai cũng sợ hãi ra mặt.

Trời ạ!

Bọn họ có biết gì đâu!!

Hai người kia chưa từng nói với bọn họ bao giờ!!

Nhưng cẩn thận nhớ lại, lần này Phong Tuấn về hình như giữa hai người đó có gì đó khang khác. Mới đầu bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Từ Yến Thời để ý đến chuyện Phong Tuấn xuất ngoại, nhưng chẳng ngờ, hai người bọn họ lại là vì Hướng Viên?!

Không kịp nghĩ ngợi gì, mọi người luống cuống chân tay ném bài xuống, vội vã xuống lầu chạy đến nhà Phong Tuấn.

***

Trời đêm yên tĩnh, trăng sáng treo cao.

Một chiếc xe thể thao màu đen lẳng lặng dừng trước đầu ngõ, đèn đường mờ mờ chiếu sáng con ngõ không một bóng người, bên ngoài cửa kính như có một lớp sương mỏng đọng lại, chợt lóe sáng trong màn đêm tối tăm.

Không khí đông cứng tĩnh lặng như chết.

Phía trước có bãi đất trống, một chú mèo mun nằm trên đầu tường, ở bên lề đường đối diện có một chú chó, từ đằng xa chúng nhìn nhau không nói gì, mắt nhìn thẳng vào chiếc xe đen đang dừng phía kia, kể cả những cây cối cũng chẳng dám thở mạnh.

“Két.”

Trên con phố yên tĩnh chợt truyền đến tiếng nghiền nát vỏ lon.

Từ Yến Thời ngước mắt nhìn, một người loạng choạng đi đến trước xe.

Anh bật sáng đèn xe, trong chớp mắt chiếu rọi cả nửa con phố, ánh sáng hắt vào trong lùm cây, chim muông côn trùng xem kịch vui nhất thời chẳng có chỗ nấp. Đèn xe chói lóa chiếu thẳng vào người kia, Phong Tuấn híp mắt giơ tay cản lại.

Gương mặt đằng sau kính chắn gió kia, Phong Tuấn chỉ nhìn là nhận ra ngay, anh ta cười híp mắt hét to ngay trên phố trống rỗng: “Sao hả, vì một con đàn bà, Từ Yến Thời, mày muốn đâm chết tao hả ——”

Dư âm vang vọng trên không trung.

Bốn bề tĩnh lặng, trong đêm đen máy nổ ầm ầm tựa mãnh thú gào thét trong lồng giam, như thể chỉ cần người đàn ông ở trước xe nói thêm một câu nào nữa, thì nó sẽ lập tức xông đến như hổ đói vồ mồi! Dùng nanh vuốt sắc nhọn của nó nghiền nát anh ta!

Chó mèo nằm trên đầu tường không dám thở mạnh, như quần chúng đứng ngoài xem cuộc chiến, ánh mắt không ngừng qua lại giữa hai người.

Cùng lúc đó.

Một chiếc xe rẽ vào đầu ngõ, thấy màn giằng co này, nhịp tim của mấy người trong xe lập tức tăng nhanh, máu dồn thẳng lên não, trái tim lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lão Khánh hơn 100 kg không kịp chờ xe dừng đã vội lao xuống, gào rách cổ họng với Từ Yến Thời ở trong xe: “Lão Từ, cậu làm gì đấy!!!”

“Mẹ kiếp!” Lâm Khải Thụy chửi tục, vừa dừng xe vừa cuống cuồng nói: “Có đâm người cũng đừng lấy xe tôi đâm!!”

Lão Quỷ vừa xuống xe đã lập tức chạy đến mở cửa ghế lái, nhưng Từ Yến Thời đã khóa trong, anh ta trắng mặt vỗ cửa xe, nói: “Anh mở cửa đi lão Từ, cứ để chuyện đâm người cho em, dù gì em cũng không sống được mấy năm, sống hay chết còn chưa biết được! Anh đừng để mình phải ngồi tụ!!!”

Trương Nghị vội kéo người ra, “Chú đừng làm loạn thêm nữa!!”

Mọi người như thể đều đứng về phía anh một cách vô điều kiện.

Phong Tuấn bật cười rồi sa sầm mặt mày, nói với lão Khánh: “Đừng khuyên nữa, tao muốn xem xem cậu ta có dám đâm chết tao không.”

Lão Khánh: “Cậu đừng làm rộn nữa, gần đây tâm trạng lão Từ không tốt, đâm chết cậu thì cậu cũng thảm!”

Vừa dứt lời, tiếng nổ máy bỗng như thiên lôi vang khắp trời đêm, cuối cùng con thú cũng đã sổng chuồng gầm thét trong màn đêm, bánh xe xoay tít trong bụi đất, chiếc xe màu đen lập tức vụt đi!

Đèn xe sáng chói mắt bỗng đến gần, Phong Tuấn chỉ thấy trước mặt trắng xóa, đầu óc trống trơn như rơi vào không gian thứ ba, bên tai kêu ong ong, như mèo kêu lại như chó sủa, rất không chân thực, rồi lại nghe thấy lão Khánh chửi lớn một câu ở bên tai: “Mẹ nó!!!!”

Từ Yến Thời lập tức đánh mạnh vô lăng, tay kia nhanh chóng kéo phanh tay lên! Chiếc xe thể thao màu đen xoay 90 độ trên khoảng đất trống, như một con báo săn mồi nhanh nhẹn dừng cạnh Phong Tuấn.

Chó mèo giật nảy mình, sủa inh ỏi trong đêm tối như gặp ma.

Tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi tim đập thình thịch, suýt chút nữa thôi… Lão Khánh sợ tới nỗi cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa bò lên khỏi mặt nước, hai chân còn run lập cập. Một giây sau đó, cửa xe bật mở, người đàn ông lạnh lùng bước xuống xe, lập tức đi lên níu lấy cổ áo Phong Tuấn, vung thẳng nắm đấm!

Lão Khánh nghĩ bụng: điên rồi điên rồi!!!!

Dường như thùng rác bị đổ xuống, âm thanh “rầm rầm” náo loạn trong màn đêm, xen lẫn cùng giọng điệu lạnh lùng đầy tức giận của anh ——

“Mày đã xài qua?”

“Mày là cái thá gì mà xài qua?!”

Từ Yến Thời xanh mặt, nói câu nào là lại đấm mạnh một cú!

Phong Tuấn rơi thẳng vào đống rác, lại lảo đảo đứng lên.

Nhưng những người lão Khánh lại ngơ ngác sợ run, hoàn toàn quên mất phải đi lên ngăn cản. Bọn họ chưa bao giờ thấy Từ Yến Thời nổi giận đến vậy, trong lòng mù mờ, năm đó vì Phong Tuấn mà chịu oan mấy năm cũng không thấy Từ Yến Thời oán hận một câu, nhưng tối nay lại như thể hận không đánh chết người, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Bầu không khí đông cứng, ngay đến chó mèo cũng quên sủa.



Từ Yến Thời xách cổ áo anh ta đè lên cửa xe. Khóe miệng Phong Tuấn rỉ máu, vị tanh tràn ngập khoang miệng, anh ta bật cười, để lộ hàm răng dính máu: “Sao hả? Không phải hôn người đàn bà của anh em hăng hái lắm sao?”

“Mày thích thế đúng không?” Phong Tuấn làm như muốn lôi điện thoại ra, “Trong điện thoại tao vẫn còn số điện thoại của đám bạn gái cũ đây, hay tao cho mày hết nhé? Mày theo đuổi từng đứa một? À, mà mày cần gì theo đuổi, chỉ cần ngoắc tay là đám con gái đều mê mệt tìm đến, vội vã lên giường với mày chứ nhỉ? Đã lên chưa? Với Hướng Viên ——”

“Rầm!”

Lại một cú đấm trời giáng, Phong Tuấn mất đà ngã vật xuống đất.

Từ Yến Thời lôi người dậy đẩy mạnh vào cửa xe, lồng ngực anh phập phồng lửa giận, nhưng dù dữ tợn thì giữa dung mạo vẫn có sự thanh cao của riêng anh.

Mép tóc Từ Yến Thời đổ đầy mồ hôi, thấm ướt dính sát vào da đầu, lúc này còn có giọt mồ hôi trượt xuống dọc theo cằm anh, trong mắt không che giấu được lửa giận, anh cắn răng nói một cách khô khốc: “Mày không nể mặt tao thì tao cũng nhịn.”

Anh dùng hai tay đè người lên xe, thoáng cúi đầu lấy lại bình tĩnh, rồi lại bặm chặt môi, quai hàm giật giật, nhìn chằm chằm anh ta hỏi từng câu từng chữ: “Có biết vì sao ban nãy tao không đánh mày không?”

Con mèo kêu “ngao” một tiếng trong màn đêm, như kéo Phong Tuấn quay về từ trong mơ màng.

Gió thổi qua ngọn cây, dường như anh bật cười một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên mềm mại đi trông thấy, có vẻ đau lòng, “Vừa rồi ngay trước mặt mọi người, dù mày có nói khó nghe đến đâu thì cô ấy cũng sẽ không nói gì về mày một chữ, cô ấy chỉ biết ra vẻ sao cũng được, bởi vì cô ấy sợ tao và mày đánh nhau sẽ khiến người khác cười chê.”

Nụ cười trên mặt Phong Tuấn dần tắt.

Từ Yến Thời thả anh ta ra, cúi đầu cài nút tay áo sơ mi, “Mày tưởng trước mặt nhiều người như thế, hai thằng đàn ông đánh nhau vì cô ấy thì vinh quang lắm hả? Tao không đánh mày, chẳng qua vì không muốn để cô ấy trở thành đề tài trà dư tửu hậu của mấy người Chung Linh mà thôi.”

Có lẽ là cài vội quá mà nút áo bị anh kéo phăng ra, để lộ đầu chỉ.

Anh cúi đầu cắn đứt, dứt khoát cởi hai bên ra, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta: “Mày không bao giờ biết tôn trọng và yêu một người, người mày thích nhất mãi mãi chỉ là mày.”

“Về sau đừng liên lạc nữa.”

Phong Tuấn nhũn người tựa hẳn vào cửa xe, trước mắt như có ngôi sao xoay tròn, anh ta không cười nổi.

Từ Yến Thời lôi anh ta ra, giơ tay mở cửa xe, “Còn nữa, là đàn ông đừng có hở ra là tìm đến chết, lấy tự sát để uy hiếp một cô gái không chia tay với mày, đó không phải là tình yêu mà là ích kỷ. Bảo mày chết, mày có dám chết thật không?”

Nào dám, chỉ là phất cờ gióng trống tự sát mà thôi.

Những người thật sự tìm đến tự sát đều im lặng ra đi.

“Đúng là hồi cấp ba tao thích cô ấy thật, đây là chuyện duy nhất tao có lỗi với mày, nên năm năm trước khi mày tìm đến tao, tao cũng đồng ý không từ chối. Nhưng kết quả của ngày hôm nay thật sự là điều ngoài dự liệu của tao. Phong Tuấn, tao đã mất đi nhiều thứ lắm rồi, cô ấy là điều duy nhất tao không thể đánh mất được nữa, cho nên nếu mày cảm thấy tao không đáng là anh em hay mày cảm thấy tao có lỗi với mày cũng đều được, có gì thì cứ nhằm vào tao đây, đừng làm phiền cô ấy nữa, cũng đừng bôi nhọ cô ấy. Cô ấy ở bên tao lâu như vậy nhưng chưa từng nói xấu mày một câu nào.”

Nói đến đây Từ Yến Thời dừng lại, anh ngẩng đầu lên, hít một hơi.

“Bất kể là gì, vẫn có một câu quên nói với mày.”

“Chào mừng mày trở về nước, giáo sư Lương sẽ vui lắm.”

Anh lên xe rời đi, xe cuốn theo bụi cát biến mất trong màn đêm.

Đầu ngõ khôi phục lại yên lặng, cây gió đứng yên, chú mèo đầu tường và chú chó dưới góc tường như đang cười nhạo sự thảm hại của anh ta.

Phong Tuấn dựa vào tường bật cười, cười tới mức cả người run lên.

Giáo sư Lương vẫn hay nói ——

“Vinh dự giấu trong lòng, nhiệt huyết lấp khoang ngực

Chúc các em nhiệt huyết còn mãi, vinh dự tràn đầy.”

***

Chỉ chớp mắt đã đến tháng tư.

Tiết Xuân Hàn se lạnh, cây xanh đâm chồi nảy lộc, trên cành là những chồi non chen chúc nhú mầm.

Đầu tháng tư, Hướng Viên lập một vlog, bắt đầu ghi chép nhật ký tập luyện cơ bụng của cô. Ở trên vlog cô gặp được một cô gái tên là Triệu Nghiên Khanh, là một nữ sinh đại học năm hai, ghi chép lại nhật ký những ngày yêu đơn phương chàng trai mình thích, có rất nhiều lượt theo dõi.

Mỗi ngày tập cơ bụng xong, Hướng Viên lại đi đọc nhật ký ngọt ngào của cô gái ấy.

Có một lần hai người chat video, Hướng Viên gửi video vlog cho Từ Yến Thời xem, anh bày tỏ không tài nào hiểu nổi, nhướn mày hỏi cô: “Anh theo đuổi em lâu như thế, mà còn không bằng một bức thư tình của người khác?”

Hướng Viên hâm mộ nói: “Thư tình tiếng Anh đấy, em còn chưa nhận được thư tình bằng tiếng Anh đâu!”

Thời gian đó Từ Yến Thời bận bù đầu, Lâm Khải Thụy nói xuất ngoại liền xuất ngoại, giao hết mọi dự án lại cho anh, còn có một dự án triển khai đợt đầu năm, là bản phát hành VR của một trò chơi không gian.

Từ Yến Thời vừa mở video với Hướng Viên, đồng thời cũng bật video với Lâm Khải Thụy ở nước ngoài.

“Hai người ngày ngày trò chuyện video gì thế?”

Từ Yến Thời đang viết báo cáo dự án cho anh ta.

Phần lớn thời gian cô và anh đều bật video rồi để đấy, mỗi người làm chuyện của mình, có lúc Hướng Viên đọc sách, có lúc lại xem tài liệu, có lúc lại lướt video. Còn Từ Yến Thời thì hầu như lúc nào cũng viết báo cáo.

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Khải Thụy, Từ Yến Thời vô thức ngẩng đầu nhìn Hướng Viên trong laptop.

Cô vừa ăn táo vừa lướt vlog của Triệu Nghiên Khanh.

Từ Yến Thời quay qua nói với Lâm Khải Thụy: “Muốn tôi viết thư tình cho cô ấy.”

Lâm Khải Thụy vắt chân: “Thì viết đi.”

Từ Yến Thời không đáp, gửi báo cáo đi rồi tắt video với Lâm Khải Thụy. Cô nàng trong màn hình vẫn đang vui vẻ xem video.

Trong phòng đèn sáng choang.

Từ Yến Thời ngồi dựa vào ghế, gập ngón tay gõ lên bàn.

Bên kia ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn anh: “Anh hết bận rồi hả?”

Từ Yến Thời ừ một tiếng, vòng tay, mắt nhìn thẳng vào cô, thấp giọng hỏi: “Thích không?”

Hướng Viên ngơ ngác ngẩng đầu.

“Cái gì?”

“Thư tình.”

Hướng Viên: “Cũng… bình thường, thật ra anh viết tiếng Anh em đọc cũng không hiểu.”

Người đàn ông gật đầu, thật vậy, cân nhắc đến trình độ tiếng Anh của cô, anh nghiêm túc đề nghị: “Hay là thế này đi, anh dùng phiên âm viết cho em một bức, dù gì cũng không khác tiếng Anh mấy, chắc em đọc sẽ không có khó khăn gì.”

“…”

Hướng Viên sầm mặt, cắn trái táo cái rắc, ai oán trợn mắt nhìn anh: “Anh xem thường ai đấy hả?”

Anh bật cười: “Em nói anh xem thường ai?”

“Cúp máy đây.”

“Cũng gần hai tháng không gặp rồi, không muốn nhìn anh lâu thêm hả?”

“Nói anh nhớ em đi.”

“je t’aime.” (Tiếng Pháp, anh yêu em.)

Anh bình tĩnh nhìn cô, trong mắt chợt lướt qua một tia sáng, làm như lơ đãng nói.

“Là ý gì?”

“Tức là cách ngày ba mươi tháng năm chỉ còn một tháng.”

“A pi!”

Từ Yến Thời cười không dừng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.