Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 8




"Rất xin lỗi, Úy tiểu thư, Tần tiên sinh đang bận."

"Úy tiểu thư, Tần tiên sinh có nói, ngài ấy không có thời gian."

"Úy tiểu thư, Tần tiên sinh không muốn gặp cô."

Liên tiếp hai ngày, úy Hải Lam cố gắng bắt liên lạc cùng vị Tần tiên sinh này. Nhưng mà người của hắn chỉ trả lời qua loa lấy lệ, cố ý muốn nói Tần tiên sinh cự tuyệt gặp mặt. Úy Hải Lam không cách nào, cuộc sống ngày ngày trôi qua, tình hình của Uất gia càng ngày càng tràn ngập nguy cơ, thậm chí ngay cả người làm trong Cẩn Viên cũng ra đi hơn phân nữa, chỉ chừa   mấy người. Nhìn địa chỉ được in trên danh thiếp, cô rốt cuộc cũng không đợi nổi nữa.

Nơi này là Xuân Thành nơi ăn chơi cao cấp chỉ dành cho những người giàu có ——Khu giải trí "Vạn Kinh".

Úy Hải Lam đứng ở đường lớn đối diện, nhìn tòa nhà trước mặt, cảm thấy hết sức xa lạ.

Nơi Thẩm Du An đưa cô đến, cũng chỉ là những nơi sang trọng nhưng không quá phức tạp. Bọn họ còn là học sinh, chưa đủ tuổi để tiếp xúc với ánh đèn và sự phức tạp của những nơi như thế này.

Một chiếc taxi vừa lướt qua, cô dứt khoát bước chân băng qua bên kia đường.

Mới vừa đi tới cửa, một cô gái xinh đẹp đứng đón khách liền kéo cửa ra, nụ cười ngọt ngào nói  hoan nghênh quý khách, xộc vào mặt chính là mùi thuốc xì gà, hòa lẫn mùi rượu nồng nặc. Bước vào khi giải trí, nơi nơi đều là tiểu thư xinh đẹp mặc sườn xám, lộ ra bắp đùi tuyết trắng, giống như một bầy chim yến mỗi người mỗi vẻ. Nơi này giống như là một cái thế giới khác, giống như trở lại thời kỳ dân quốc, ca múa mừng cảnh thái bình.

"Tiểu thư, cần phục vụ gì." Người phục vụ có mái tóc chia ba bảy mỉm cười hỏi.

Úy Hải Lam nhìn hắn nói, "Tôi muốn tìm Tần tiên sinh, Tần Trăn tiên sinh."

Phục vụ thấy cô không giống như những cô gái ở đây, cả người lộ ra một khí chất cao quý, lập tức báo cho quản lý. Sau một lúc bàn bạc, quản lý dẫn cô lên lầu.

Thảm lót dọc theo cầu thang có màu cà phê đậm, giầy dẫm lên trên, hai chân hình như trở nên mềm mà vô lực.

Đi ở hành lang, phía trước có mấy người phục vụ đứng chờ ở bên ngoài.

Úy Hải Lam đi phía sau quản lý, thoáng nhìn thấy hình điêu khắc trên cánh cửa từ từ mở ra, tầm nhìn cũng từ từ mở rộng.

"Tần tiên sinh, có vị tiểu thư này tìm ngài." Quản lý nói xong bước sang bên nhường lối cho Úy Hải Lam.

Chỉ nghe một tiếng "Hoan hô ——", Úy Hải Lam ngẩng đầu nhìn lên, một trái bóng bay vụt qua phía đối phương bay xuống đất. 

Trong gian phòng to lớn là cái bàn đánh bóng bàn dài gần ba mét rộng hai mét, người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc rất mát mẻ quấn lấy người đàn ông mới vừa đánh thắng quả bóng đó, "Anh yêu, anh thật là giỏi!"

Người đàn ông đó chỉ có một bóng lưng, thon dài, cao lớn, ánh đèn quá mức lóng lánh, ánh sáng vây quanh bóng lưng đó tầng tầng lớp lớp cảm giác giống như là lông của con sư tử. Úy Hải Lam không khỏi liếc mắt nhìn một cái, người đàn ông đó từ gò má, đến trán tới cằm là một đường cong hoàn mỹ. Người đàn ông cảm giác như có ai đó ở phía sau nhìn chằm chằm mình, hắn quay đầu lại, nụ cười ngông cuồng càn rỡ.

Úy Hải Lam tiến lên một bước, chủ động vươn tay, "Tần Trăn tiên sinh, chào ngài."

"Ha ha!" Người phụ nữ xinh đẹp bật cười, thân mật ôm cánh tay của người đàn ông, "Tiểu thư, cô nhận lầm người rồi, anh ấy là Lôi tiên sinh!"

Úy Hải Lam chưa hoàn hồn, cằm của cô lại bị người đàn ông nắm được nâng lên, người đàn ông cười hỏi, "Cố ý sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.