Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 4: Thánh Ghen




Buổi chiều chủ nhật, Uý Hải Lam đến bệnh viện thăm cha.

Thời tiết cũng không tốt lắm, bắt đầu từ buổi sáng đã mưa lớt phớt.

Mưa nhỏ như vậy rất khó dứt, nhìn bầu trời xám tro, hẳn là cả ngày hôm nay cũng thế này rồi.

Thời điểm Úy Hải Lam đến bệnh viện, mẹ Triệu Nhàn đang muốn rời đi. Bà trùng hợp ra khỏi phòng bệnh, hai người gặp nhau ở ngoài hành lang. Triệu Nhàn gầy gò như thường lệ mặc chiếc váy gấm thêu hoa dài, phối với chiếc áo màu kem hở cổ, bên ngoài khoác áo khoác,  Úy Hải Lam cúi đầu chào, thấy hoạ tiết hoa thêu trên vải giống như Tường Vi nở rộ trong vườn nhà mình, vô cùng rực rỡ.

“Mẹ.” Úy Hải Lam nhẹ giọng gọi.

Triệu Nhàn chỉ “Ừ” một tiếng, yếu ớt nói. “ Chăm sóc cho ba con.”

Trong phòng bệnh đặc biệt, Úy Hùng Khiêm an tĩnh nằm trên giường bệnh. Vấn đề tài chính của Hải Khiếu khiến ông giận đến mức tăng huyết áp, khiến mạch máu trong đầu bị vỡ ra, phải vội vàng đưa vào viện. Mặc dù đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng đến tận hôm nay ông vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt,  có thể thấy rõ cơn khủng hoảng đã làm ông suy sụp hoàn toàn, khiến ông bệnh nặng không dậy nổi.

Trong cơn ngủ mê, Úy Hùng Khiêm trông già đi, tiều tuỵ rất nhiều, ông đã không còn là Bá Vương oai phong trời đất rung chuyển ngày trước, ông bây giờ chỉ còn là một bệnh nhân yếu ớt đáng thương.

Cả một buổi chiều, Úy Hải Lam lẳng lặng ở bên Úy Hùng Khiêm, mà ông vẫn chưa tỉnh lại. Cho đến khi y tá đến nhắc nhở, đã hết giờ thăm bệnh, lúc này cô mới rời đi. Ra khỏi bệnh viện, cơn mưa nhỏ quả nhiên vẫn chưa dứt, tí tách tí tách rơi từng hạt trên nền đất, cô giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ.

Bên ngoài bệnh viện có một chiếc ô tô màu xám thẫm khá giống với sắc trời.

Một người đàn ông mặc âu phục bước xuống xe, đi thẳng đến hướng của Úy Hải Lam. “ Lam tiểu thư, ông chủ mời cô đến nhà làm khách.”

Đây là lần đầu tiên Úy Hải Lam đến nhà Thẩm Du An, không phải do cậu mời, mà là cha Thẩm mời đến. Thật ra Thẩm Du An đã nhiều lần mời cô đến, nhưng cô luôn từ chối, không đến nhà cậu ta lần nào cả. Sau đó cậu ta cũng không nhắc lại nữa, chỉ cho là cô xấu hổ, ngượng ngùng thôi.

Nhà họ Thẩm ở Nam Thành, được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu tinh tế, mấy căn biệt thự ở cùng một khu, khí thế rộng lớn, giống như một toà lô cốt. Trong căn biệt thự tráng lệ, đèn thuỷ tinh lấp lánh đan xen nhau toả ra thứ ánh sáng màu hổ phách chói mắt, Úy Hải Lam được người giúp việc dẫn đi dọc theo chiếc cầu thang xoắn ốc, lên đến thư phòng.

Cha Thẩm, Thẩm Vân Bằng trầm tĩnh, ngồi ngay ngắn trên ghế, gương mặt vuông vức, nghiêm trang uy nghi.

Thẩm Vân Bằng lấy một tấm chi phiếu trong ngăn kéo ra, đẩy nó đến trước mặt cô. “ Đây là chi phiếu một triệu, đủ để cháu học xong đại học.”

“Cám ơn bác Thẩm.” Úy Hải Lam không chút do dự nhận lấy tấm chi phiếu, Thẩm Vân Bằng hơi ngẩn ra, trầm giọng nói: “ Để bác cho người đưa cháu về.”

Có thể dùng 8 chữ để hình dung cuộc viếng thăm này “Đến vội vã đi cũng vội vã”, xe ô tô rời khỏi nhà họ Thẩm được một đoạn, Úy Hải Lam nói. “ Đến đầu đường trước mặt thì dừng xe.”

Quay đầu xe, xe ô tô chạy nhanh về phía nhà họ Thẩm, Úy Hải Lam liền quay người lại, nghênh đón lấy ánh đèn chói mắt, một chiếc xe màu đen từ con ngõ nhỏ chạy ra, cô băng qua đường, từ từ bật dù.

“Lôi tiên sinh, đến nhà họ Thẩm.” Tài xế cung kính nói.

Người đàn ông ngồi sau xe, đôi mắt anh ta loé sáng, đôi con ngươi màu đen liếc nhìn kính chiếu hậu, hình bóng kia càng lúc càng xam anh khẽ mím môi, môi mỏng giật giật, nói không rõ ba chữ: “Đã trưởng thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.