Quý Nhân

Chương 74




Jame là một sát thủ máu lạnh trong việc giết người, ông ta là một xạ thủ rất chuyên nghiệp được tổ chức trọng dụng, sau 10 năm không một dấu vết ông ta đã hoàn toàn biến mất. Để rồi 10 năm sau khi lệnh truy nã kết thúc, ông ta đang trên đường trở về nước để tiếp tục công việc với nỗi lo lắng của hàng trăm, hàng nghìn tổ chức lớn nhỏ trong nước.

Ken khẽ hừ lạnh một tiếng, hắn quan sát màn hình máy tính, gương mặt lạnh te nhăn lại bất mãn.

"Ken à! Lần này cậu nhất định phải cứu chúng tôi. Cậu bảo xem chúng tôi phải làm thế nào để mưu sát ông ta đây! Ông ta không những là một xạ thủ chuyên nghiệp, ông ta là một kẻ rất nham hiểm và thông minh nữa!"

Ken không đáp lại lời nói của mấy lão già ngớ ngẩn đang đứng trước mặt, hắn hướng đôi mắt sang một phía xa xăm nào đó.

Mấy lão già tuyệt nhiên cũng không dám ho he gì, đứng im chờ đợi câu trả lời từ hắn.

Ken lạnh lùng sóc đều trai rượu trên bàn, đôi môi nhếch lên một nụ cười. Với nụ cười đó người ta biết rằng hắn đã nghĩ ra một cách giải quyết rất hoàn hảo.

"Tốt rồi!"- Hắn lên tiếng, đôi tay thoăn thoắt trên bàn phím máy tính như một hacker chuyên nghiệp.

Thông tin về Jame trong tổ chức quả nhiên không có lấy một chút gì ngoại trừ cái tên "Jame Tiger" hiện rõ trên màn hình.

Hắn nhăn mày chút mơ hồ nhưng rồi cũng nhanh chóng tắt máy tính rồi lui đi trước con mắt ngạc nhiên của những người trước mặt.

"Là sao đây?"

__________________





Hắn dừng xe trước cửa nhà nó, nó vừa mới thức dậy, đầu óc mơ màng chạy ra mở cửa, quần áo vừa mới thay xong còn chưa kịp chỉnh lại cho tử tế.

"Con gái con lứa!"- Hắn nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của nó tặc lưỡi.

"Kệ tôi!"- Nó chửi lại, miệng vẫn ngáp ngắn, ngáp dài

"Lên xe đi!"- Hắn gằn giọng

"Hả? Hôm nay chủ nhật mà?"- Nó ngạc nhiên đáp lại

"Tôi có bắt cậu đi học đâu mà sợ"

"Đi đâu?"

"Hẹn hò"- Hắn thẳng thừng trả lời nó không chút do dự

"Khụ... Khụ... Khụ"- Nó ho lên sặc sụa "Cậu vừa nói cái quái gì vậy? Là hẹn hò? Hẹn hò sao?"- Nó nhắc lại lời hắn với giọng nói kì quặc nửa tin, nửa ngờ.

Hắn khó chịu nhìn nó, trời đất ơi ai giải thích dùm hắn được không???

"Không thích thì thôi!"- Hắn lạnh lùng quay lưng lại phía nó

"Thôi mà! Tôi có nói là không đi đâu! Đi thì đi!"- Nó cười hớn hở ngồi lên xe. Hắn khẽ cười rồi cũng nhanh chóng phóng xe đi.

Xe hắn đỗ lại trước một cửa hàng tạp hóa.

"Cậu tính chơi ở đây hả?"- Nó ngạc nhiên nhìn hắn trâm trọc vài câu.

"Không"- Hắn đáp lại, ngữ khí lạnh lùng

"Xì"- Nó bĩu môi ngồi chờ hắn đi vào trong. Một lúc sau hắn đi ra với một túi toàn thức ăn.

"Cái này để cậu ăn trong lúc chờ đợi"- Hắn vứt túi thức ăn trên tay vào người nó. Nó nhanh tay đón lấy túi thức ăn.

"Cậu bị gì vậy tự nhiên mua đồ ăn cho tôi?"

"Biết vậy đi!"- Hắn đáp cụt ngủn rồi kéo nó lên xe.



Xe hắn dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm sát ven sông. Một căn nhà có những bông hoa hồng nở rộ đầy màu sắc sặc sỡ.

"Wow~ Đây là đâu vậy?"

Nó vui vẻ chạy lên phía trước, hắn lại lặng lẽ đi chầm chậm phía sau nhìn ngắm nó. Hình ảnh nó lúc nào cũng khiến hắn thấy vui vẻ, hình ảnh đó dẫu giản dị, bình thường.

Thiên Di dựa vào một gốc cây bên cạnh sông, nó thư thả tận hưởng không gian yên tĩnh cùng làn gió mát thoang thoảng. Hắn đứng phía sau nó, bất ngờ ôm nó từ phía sau, đôi lông mi dài khẽ cụp xuống lấy lại cảm giác yên bình.

"Cậu bị sao vậy?"- Nó bị cái ôm của hắn làm cho giật mình, ấp úng lên tiếng

"Để yên đi! Như thế này chỉ một lúc thôi!"- Hắn nói nhẹ bên tai nó, vòng tay xiết chặt cơ thể nó, hơi thở từ phía sau của hắn khiến nó trở nên ngại ngùng.

Nó vẫn đứng yên một chỗ, mặc kệ cái ôm của hắn chặt đến nỗi khiến nó ghẹt thở. Trên bầu trời làn mây cuộn tròn bồng bềnh trôi, ánh nắng mặt trời ảm đạm khẽ chiếu xuống phủ kín màu nước trong xanh, hiền dịu.

Hắn từ từ buông nó ra, lưng dựa vào một góc tường trong căn nhà. Không khí trở nên yên ắng, gượng gạo, chẳng ai biết nói gì chỉ lặng lẽ nhìn nhau như một hồi ức.

"Cậu thích tôi thật sao?"- Nó lên tiếng, câu hỏi thoáng chút khiến hắn ngạc nhiên

"Ừ!"

"Vì sao vậy?"

"Chẳng vì sao, chỉ là thích thôi!"

"Ừ!"- Nó đáp nhẹ tựa cơ hồ, im lặng một hồi không có ý định hỏi thêm gì.

"Cậu không tin tôi ư? Hay là cậu còn đang mơ hồ chuyện gì đó? Hay là cậu cảm chúng ta nên chia tay?"- Hắn lạnh nhạt

"Hả?"- Nó không hiểu hắn đang muốn nói gì. Chia tay sao? Tình yêu đối với hắn dễ dàng đến vậy hả?

"Đùa thôi! Tôi muốn nói rằng tôi thích cậu. Sau này nếu như không phải là tôi nói chia tay trước thì tôi tuyệt đối tôi sẽ không buông tay cậu"- Hắn lạnh lùng nói, vòng tay lại xiết chặt nó vào lòng.

Nó cảm thấy hắn có chút kì lạ. Mặc dù vẫn lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm như mọi ngày. Nhưng đây là cái cách lạnh lùng kì lạ. Cái cách cứ như đe dọa nó tuyệt đối không được rời xa mình.

Nó bỗng thấy cơ thể khó chịu, không hiểu vì lí do gì. Lấy tay gạt hắn ra một cách ép buộc.

Hắn nhìn nó một hồi, gương mặt điển trai lại thêm những nét lạnh lùng, chiếc áo sơ mi đen lại khiến hắn thêm phần đáng sợ. Hắn nhìn nó bật cười khanh khách, cái cách cười mệt mỏi, đau đớn.



Cuối cùng trong mắt nó hắn vẫn chỉ là một con quỷ điên loạn, đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.